Thế Thân Hôm Nay Cũng Mệt Rồi

Chương 51: Kết cục (1)




  • An Như Hinh, mày còn có lời gì trăn trối trước khi chết không?
- Chúc cô may mắn, Đồng Duệ Ân!
Nghe vậy thì Đồng Duệ Ân cũng không hiểu ý của cô là gì, nhưng cô ta cũng mặc kệ, trực tiếp phất tay ra hiệu cho sát thủ chuẩn bị tấn công. Lúc cô ta còn đang cười sung sướng thì lại bị chính những người mà mình thuê bắt giữ, Đồng Duệ Ân có chút giật mình, còn mắng lớn:
- Các người đang làm gì vậy? Bắt nhầm người rồi! Mau giết con khốn kia kìa!
Nhưng lúc này An Như Hinh cũng chỉ phì cười, lại bước từng bước đến chỗ của Đồng Duệ Ân, nhẹ nhàng vỗ lên mặt của cô ta, cười nói:
- Cô nghĩ sao khi thuê người của tôi giết tôi vậy?
- Người… Người của mày?
- Chắc cô không biết, cha mẹ ruột của tôi ở nước ngoài đã thành lập nên Atula hội, nhầm tìm kiếm tôi đó. Thế nào… Có kinh hỉ không?
Đồng Duệ Ân liền mở to hai mắt đầy kinh ngạc, vốn dĩ cô ta nghĩ rằng An gia rất nhỏ, cho dù sau này khi điều tra biết đến cái chết của An Như Hinh có liên quan tới Atula thì cũng sẽ không dám làm gì. Nhưng cô ta ngàn vạn lần không ngờ rằng Atula lại chính là tài sản của Kiều Ái Hân và An Quân Triệt, bảo lúc đầu khi cô ta xem thường họ thì anh trai đã nhắc nhở, nhưng cô ta đâu thèm để ý chứ.
- Cô biết rõ kế hoạch của tôi mà vẫn để cho tôi thực hiện sao?
- Đương nhiên rồi, cô dày công sắp đặt vậy mà, làm sao tôi có thể đánh vỡ mộng mị của cô chứ?
- Con khốn! Tao giết mày!
Nhưng cho dù Đồng Duệ Ân có vùng vẫy đến máy thì cũng không thể nào thoát được người của Atula hội. Tiếp đến đây thì An Như Hinh cũng chỉ mỉm cười, lại nói:
- Đúng rồi, tôi còn có một món quà lớn hơn cho cô nữa đó.
Nói xong thì An Như Hinh cũng gật đầu, ngay lúc đó thì trên dưới Đồng gia và Lôi gia đều xuất hiện, cha mẹ đều ở đây nên Đồng Duệ Ân nghĩ rằng bản thân có thể được cứu rồi, đưa ánh mắt rưng rưng nhìn cha mẹ, lại nói:
- Cha… Mẹ… Cứu con… Anh trai… Mau cứu em… Cô ta… Cô ta điên rồi… Cô ta muốn giết em…
Lý Nguyệt Tiên triệt để thất vọng với đứa con gái này, đã đến thời khắc này rồi mà cô ta vẫn muốn đổ oan cho người khác. Quả nhiên là đã bị bà ấy chiều hư rồi mà.
Tuy nhiên Đồng Thính Phong lại bước đến, vốn dĩ Đồng Duệ Ân còn tưởng anh trai sẽ cứu mình, nhưng ai mà có ngờ gương mặt của Đồng Thính Phong có chút sa sầm, trực tiếp vung tay đánh Đồng Duệ Ân một cái *CHÁT*.
Vì cú đánh đó mà làm cho khóe môi của Đồng Duệ Ân bật máu, toàn thân đều cứng đờ. Từ sau khi anh trai quay về nhà thì cô ta chưa từng bị đánh như vậy, bây giờ ở bên ngoài, vì người ngoài mà Đồng Thính Phong lại ra tay với em gái sao?
- Anh…
- Đừng gọi tôi là anh! Chuyện xấu cô làm ra còn định phủi sạch sao?
- Anh nói gì vậy… Em nghe không hiểu… Rõ ràng là An Như Hinh đã bắt em… Cô ta… Cô ta muốn giết em mà…
- Đồng Duệ Ân, tới nước này rồi còn nói dối?
- Em… Em không…
- Từ nãy đến giờ, những gì cô nói hay cô làm… Mọi người đều thấy hết rồi.
Da đầu của Đồng Duệ Ân liền bắt đầu tê rần, tai cũng bị ù rồi… Đồng Thính Phong vừa nói gì cơ?
Những gì mà cô ta nói, những việc mà cô ta làm đều được họ nghe hết rồi sao? Nhưng sao lại có thể chứ?
Đến đây Đồng Duệ Ân lại đưa mắt nhìn An Như Hinh, nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Con khốn! Là mày! Là mày gài bẫy tao đúng không! Mày… Tao phải giết mày! Tao phải giết…
*CHÁT*
Không đợi Đồng Duệ Ân nói hết thì lại thêm một cái tát như trời giáng vào mặt của cô ta, nhưng lần này không phải Đồng Thính Phong mà là Lý Nguyệt Tiên, gương mặt đầm đìa nước mắt, bà ấy nói:
- Đồng Duệ Ân, con đúng là khiến mẹ rất thất vọng.
- M… Mẹ… Mẹ… Con…
- Từ nay về sau, đừng gọi tôi là mẹ nữa… Tôi không có đứa con gái độc ác như cô… Lôi gia xem cô như con gái mà yêu thương, cô lại vì cái loại tình cảm ghê tởm kia mà muốn giết người, lại còn muốn giết luôn huyết mạch của Lôi gia… Đồng Duệ Ân, tôi đúng là hối hận khi cô ra, càng hối hận hơn khi không dạy được cô.
Dừng một chút, Lý Nguyệt Tiên lại nói:
- Bây giờ cô tự do rồi đó, muốn chém muốn giết ai thì cứ làm đi… Từ nay, giữa cô và Đồng gia sẽ không còn quan hệ gì nữa, cũng đừng cầu tình từ Đồng gia!
- Không! Mẹ… Con sai rồi… Con sai rồi… Con thật sự sai rồi… Con cầu xin mẹ… Cầu xin mẹ hãy bỏ qua cho con… Con… Con không cố ý đâu… Con chỉ là không kiểm soát được hành vi của mình thôi… Con… Con sẽ sửa đổi mà… Mẹ… Cha… Anh trai… Mọi người cứu con với.
Nhưng có vẻ như lần này Đồng gia đã quyết tâm mặc kệ cô ta rồi, dù rằng rất đau lòng, nhưng Lý Nguyệt Tiên muốn dạy dỗ lại đứa con gái ngang bướng này…
Phải nhịn xuống!
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.