Thể Tôn

Chương 128: Bó tay chịu trói




Đan Thần buồn bã vì thú hạch của Tập Sơn thú bị phá nát một lúc rồi vung tay phải lên thu thân thể to lớn của Tập Sơn thú vào trong giới chỉ. Tuy nhiên, gã vẫn không quên lườm Lôi Cương một cái. Sức phòng ngự của Tập Sơn thú rất mạnh nên Đan Thần tính toán mang về tông môn rồi lột da của nó để cho Luyện Hư luyện chế linh khí phòng ngự,

- Lớp vảy trên người ngươi là như thế nào?

Luyện Hư đang bay tới cũng chẳng để ý Đan Thần chỉ nhìn lớp vảy đã biến mất trên người Lôi Cương mà hỏi.

Lôi Cương gãi gãi đầu, nói:

- Ta cũng không biết. Có lẽ là do thú hạch của Thú Vương.

Ánh mắt của Đan Thần sáng ngời, nói:

- Chắc chắn là như vậy. Bằng không thì làm sao mà người chẳng giống người, thú không giống thú. Ta nghe sư tổ nói, sau khi nuốt thú hạch mặc dù phản tác dụng làm cho tu vi không ổn nhưng cũng có thể có được một số công năng của linh thú. Tuy nhiên tỷ lệ như vậy trong bao nhiêu năm qua cũng chỉ có được vài người. Không ngờ ngươi lại có được. Đúng là chó ngáp phải ruồi.

Lôi Cương nhìn Đan Thần gật gật đầu tuy nhiên trong lòng rất thắc mắc không biết sư tổ của Đan Thần là ai? Nghe giọng điệu của Đan Thần thì sư tổ gã chắc chắn không phải tầm thường. Chẳng lẽ là tông chủ của Luyện Đan tông? Mặc dù tình cảm của ba người rất sâu nhưng khi nói chuyện cũng không đi quá vào việc của nhau.

- Đúng rôi! Lôi Cương ngươi dự định thế nào? Ta và Đan Thần đều phải quay về tông môn một chuyến. - Luyện Hư nhìn Lôi Cương rồi lên tiếng.

Lôi Cương sửng sốt nhìn hai người rồi nói một cách chậm rãi:

- Tiếp theo! Ta định đi du lịch Trung Xu giới. Có khả năng là tới Đạo châu đi.

- Ừm! Sau khi chúng ta trở về tông môn chắc sẽ lại tiếp tục rèn luyện. Ha ha! Trên Trung Xu giới chỉ còn có cấm địa của Đạo châu là chúng ta vẫn chưa đi. - Đan Thần nhếch miệng cười nói.

- Khi nào các ngươi quay về? - Lôi Cương lên tiếng hỏi.

Hắn dự định tìm một chỗ tu luyện. Sau khi hiểu rõ tình hình cơ thể mới đi du ngoạn một chuyến. Trong mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho Lôi Cương cảm thấy rất khó hiểu.

- Ngay bây giờ sẽ về. - Đan Thần híp mắt rồi nói một cách chậm rãi.

- Ừm!

Cả ba người ra khỏi núi Vạn Linh. Đan Thần và Luyện Hư bay về phía Tây để trở về tông môn.

Nhìn theo bóng của hai người, Lôi Cương khẽ thở dài. Một thứ cảm giác cô đơn bao phủ khắp tâm trí của hắn. Nhìn lên không trung, ánh mắt của Lôi Cương từ từ trở nên ngơ ngác. Thật lâu sau, Lôi Cương mới tỉnh lại, hét lên một tiếng rồi bay về phía khu vực giữa của Ma châu.

Ở Ma Châu, phía Đông là Ma Luyện môn, phía Nam là Lực chi nhất tộc. Thế lực của cả hai tông môn bao phủ toàn bộ Ma Chân.

Thành Ma Thiết là một thành lớn ở khu vực giữa của Ma Châu. Do phía Đông giáp với phái Ma Luyện, phía Nam giáp với Lực chi nhất tộc nên thành Ma Thiết hết sức phồn thịnh.

Trong thành Ma Thiết, dòng người qua lại đông đúc. Hai bên đường, các hàng quán được sắp đặt một cách chỉnh tề. Khác với các thành khác đó là người tu luyện đi trong thành Ma Thiết có một chút gì đó vương mùi máu. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy được đó là những người đã trải qua những trận chiến đấu sống chết.

Cấm địa của Ma Châu có khá nhiều. rất nhiều tán tu dựa vào việc săn ma thú để đổi lấy thứ cấn thiết cho mình. Không phải cứ người tu luyện nào cũng đều có Cương kỹ và bí kíp.

Lôi Cương nhìn nét mặt thản nhiên của những người tu luyện đang đi lại mà khẽ thở dài. Đây mới thực sự là người tu luyện. Trong lòng Lôi Cương có một ý nghĩ rằng đã là tu luyện thì phải qua hàng trăm trận chiến chứ không phải giống như đám đệ tử của môn phái cứ co đầu rút cổ ở trong tông môn mà tu luyện cho tới khi đạt tới Cương Sư mới có thể ra ngoài. Cứ như vậy nếu đi ra ngoài mà gặp được cường giả ngang cấp thì cũng chỉ có thể thắng được rất ít. Dù sao thì tu vi có cao nhưng thực chiến và kỹ năng chiến đấu lại quá kém.

Lôi Cương làm ra vẻ, bước vào trong mấy cửa hàng mà quan sát linh khí, đan dược. Tuy nhiên thần thức của hắn vẫn tập trung về phía bốn tên thanh niên có tu vi Cương Sư thiên cấp. Từ lúc hắn đi vào thành Ma Thiết liền bị bốn người này bám theo. Lôi Cương suy nghĩ lại một cách cẩn thận, trong lòng lập tức trở nên nghiêm trọng. Chẳng lẽ, đệ tử của phái Cương Chân đã vào Ma Châu? Lôi Cương không biết rằng trong những năm qua, đệ tử của phái Cương Chân đã xuyên qua tất cả các thành thì trên các châu để tìm kiếm hắn. Việc hắn giết cả một thế hệ thanh niên của họ cùng với hủy thân thể của đệ tử tầng lớp cao khiến cho phái Cương Chân quyết tâm hạ sát thủ.

Một đại phái từ thời viễn cổ bị một tên hậu bối liên tục giết mấy tên đệ tử thì cho dù thế nào cũng không thể nhẫn nhịn chứ đừng nói là phái Cương Chân vốn độc bá cả một châu. Lần này, Lôi Cương vốn định ở trung núi Vạn Linh bố trí một cái trận pháp rồi tu luyện. Nhưng nghĩ tới việc bản thân mới chỉ có tới chiêu thứ hai mười của Khai Thiên, chưa có được những thức tiếp theo. Điều này khiến cho Lôi Cương cảm thấy lo lắng. Nghĩ tới việc ủy thác nhiệm vụ cho Phúc Nguyên, hắn liền tìm tới thành lớn. Nhưng không ngờ khi tới đây lại bị người ta theo dõi.

Lôi Cương cười lạnh trong lòng. Thân thức của hắn sau khi tìm được vị trí trung tâm giao dịch của thành Ma Thiết liền có một vài quyết định. Sau khi đi vào một cửa hàng linh khí, cuối cùng Lôi Cương mua vài món linh khí phòng ngực. Mấy cái linh khí đó so cũng giống với thứ mà hắn lấy được từ trong cái áo đen ở vùng đất Cấm Cương. Sau đó, Lôi Cương mới đi về phía trung tâm giao dịch.

Quả nhiên, trung tâm giao dịch của thành Ma Thiết cũng có hình dạng của tiểu Vạn Tượng các. Điều này khiến cho hắn phải thầm than trước thực lực của họ.

Sau khi đi vào trong trung tâm, Lôi Cương dùng thần thức quan sát thì thấy bốn người đó cũng không bám theo chỉ đi lại ở bên ngoài. Thấy vậy hắn liền cười lạnh, cảm thấy rất tốt. Phần lớn sự bố trí của các trung tâm giao dịch đều giống nhau. Sau khi hắn đi vào bên trong liền ngẩng đầu lên quả nhiên thì thấy một tấm linh thạch rộng chừng mười thước có ghi việc treo giải thưởng.

"Giải thưởng cho ai tìm được một cuộn sắt..." Mặt sau có mô tả hình dạng của nó. Nhìn thấy vậy, Lôi Cương cảm thấy yên tâm, chờ đợi động tĩnh từ đá truyền âm mà Phúc Nguyên đưa cho mình. Sau đó, Lôi Cương ở trong trung tâm giao dịch tìm kiếm một lúc, cuối cùng thấy một người có thể hình không kém mình liền nở nụ cười.

Cửa thành Ma Thiết được chia làm bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Lôi Cương hết sức thoải mái đi dọc theo con đường lớn ra hướng cửa thành phái Đông. Khóe miệng hắn hơi điểm một nụ cười. Bốn người kia có lẽ đã đi về phía hướng Bắc. Ở trong trung tâm giao dịch, Lôi Cương dùng một viên linh thạch trung phẩm để cho người có thể hình giống mình mặc chiếc áo choàng đen mới mua rồi đi về phía cửa Bắc. Còn hắn thì từ cửa sau của trung tâm giao dịch mà đi ra phía Đông.

Mặc dù lúc này, tu vi của Lôi Cương đã đạt tới Cương Anh hoàng cấp nhưng hắn cũng hiểu rằng bản thân chưa thể chống lại được sự đuổi giết của phái Chân Cương. Mà trong cơ thể hắn có có quá nhiều điều chưa biết. Lôi Cương toán toán phải tìm hiểu cho thật kỹ. Vừa mới ra khỏi cửa Đông, mới bước được vài bước, nét mặt hắn trở nên ngưng trọng. Trên cửa thành phía Đông có một lão nhân mặc bộ cẩm y màu xám, khuôn mặt hết sức bình thường chỉ có mái tóc là bạc trắng. Điều khiến cho Lôi Cương kinh hãi đó là lão nhân nhân đó có tu vi Cương Anh địa cấp. Điều này khiến cho hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Sau khi sử dụng thuật ẩn tức, Lôi Cương bình thản tiếp tục đi theo hướng của mình. Mà lão nhân tóc trắng như không phát hiện thấy Lôi Cương vẫn lơ lửng trên không như cũ.

Đi được khoảng trăm trượng, Lôi Cương hơi quay đầu lại nhìn xem lão nhân đó thế nào mà thở phào nhẹ nhõm.

"Nguy hiểm thật..." Lôi Cương nóng lòng để cương khí ngưng tụ vào hai chân, chuẩn bị chạy như điên.

- Đạo hữu... Không biết ngươi định đi về đâu?

Đúng lúc này, một âm thanh sắc bén vang lên. Lôi Cương chợt cảm thấy có bốn làn hơi thở hùng mạnh bao phủ lấy người. Lôi Cương chẳng hề nghĩ ngợi nhanh chóng sử dụng thuật ẩn tức rồi lao đi.

- Hừ!

Lão nhân đang ở trước cửa thành hừ lạnh một tiếng. Cả bốn người lập tức hóa thành những đạo ánh sáng mà đuổi theo Lôi Cương.

Lôi Cương đang chạy như điên liền hít một hơi khi thấy cả bốn người đều là cường giả Cương Anh. "Không ngờ ở thành Ma Thiết lại có tới bốn gã cường giả Cương Anh chờ sẵn. Không biết phái Chân Cương phái ra bao nhiêu cường giả để đuổi giết mình?" Lúc này hắn có cảm giác như chạm phải tổ ong bò vẽ. Tốc độ của Lôi Cương mặc dù nhanh nhưng bốn gã cường giả Cương Anh cũng không hề chậm. Một gã Cương Anh địa cấp, ba gã Cương Anh huyền cấp. Nhìn như thế này chắc chắn là quyết tâm bắt giữ Lôi Cương.

Nhìn bóng Lôi Cương đang lao đi với tốc độ cực nhanh, lão nhân hơi biến sắc. Ngay lập tức một thanh kiếm mỏng màu đen xuất hiện dưới chân rồi trong nháy mắt tốc độ của lão tăng vọt mà đuổi theo Lôi Cương.

Lôi Cương đang chạy như điện vội vang fduwngf lại, nhìn lão nhân xuất hiện trước mặt mà hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Tuy nhiên, sắc mặt của hắn vẫn bình thản, cất tiếng hỏi có chút khó hiểu:

- Tiền bối! Không biết đuổi theo tiểu tử là có ý gì?

- Ha ha! Bó tay chịu trói hay là muốn chịu một chút đau khổ? Nguồn: https://trumtruyen.vn

Lão nhân tóc bạc nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi nở nụ cười ấm áp. Có điều nụ cười của lão bây giờ lại khiến cho người ta phải sởn tóc gáy.

Cảm nhận phía sau ba gã cường giả Cương Anh đã tới, Lôi Cương nhanh chóng suy nghĩ xem đánh hay không đánh? Đột nhiên, trong lòng hắn xuất hiện một suy nghĩ độc ác. Nét mặt của hắn vẫn giữ vẻ suy tư rồi mở miệng nói:

- Bó tay chịu trói....

Cả ba người phía sau đều thở phào.

"Phanh..." Lão nhân đứng trước mặt Lôi Cương chợt lui lại, nét mặt dữ tợn đầy sát khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.