Thể Tôn

Chương 25: Lực của bốn con rồng




- Ngươi!

U Thiên nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng hang động, trong mắt hết sức lo âu. Cảm nhận được ngọn lửa của Thú vương phun tới, trong mắt của U Thiên bắn ra sát khí, hừ lạnh nói:

- Ngươi đã muốn tìm chết thì đừng trách ta.

- Cửu U thí tiên nộ.

Nam tử âm độc đột nhiên hét to, thanh kiếm mảnh trong tay vào lúc này đột nhiên lại tỏa sáng. Hai tay nam tử nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thú Vương. Không trung phía sau y chợt âm u. Sát khí dày đặc bao phủ một nửa bầu trời ép về phía Thú Vương.

- Ngươi... Không ngờ ngươi lại dùng chiêu này.

Thú Vương nổi giận, âm thanh có chút hoảng sợ và lo lắng.

Cách đó không xa, Lôi Cương chảy đầy mồ hôi, lao về phía Đan Thần và Luyện Hư.

- Nhanh! Bị phát hiện rồi.

Luyện Hư quát khẽ một tiếng, ánh mắt hết sức lo âu.

- Nhanh bỏ những thứ này vào trong giới chỉ. Hai người các ngươi chạy trước, ta cản phía sau.

Lôi Cương mang quả trứng to màu đen, cái hộp cùng với mảnh sắt và một vật mà hắn không biết ném cho Luyện Hư rồi quát khẽ. Luyện Hư vội vàng cho bốn thứ đó vào trong giới chỉ. Trong mắt Đan Thần lóe lên ánh sáng kích động. Ngay sau đó, cả ba người như một mũi tên rời khỏi cung mà chạy như điên.

- Oành!

Sau lưng ba người vang lên một tiếng nổ long trời lở đất khiến cho cả tiểu Thập Vạn đại sơn phải rung chuyển.

- Đi nhanh!

Lôi Cương ở phía sau Đan Thần và Luyện Hư chợt quát lên.

Cả hai người thúc dục chân khí trong cơ thể khiến cho tốc độ nhanh hơn. Nét mặt Lôi Cương nặng nề rút Hư Kiếm sau lưng mà cảnh giác ở phía sau.

- Khặc khắc. Giỏi lắm. Tiểu tử! Trước mặt lão phu mà dám làm ngư ông đắc lợi. Giỏi lắm. Bao nhiêu năm qua, ngươi là người đầu tiên đấy.

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh. Lôi Cương run người, đầu xuất hiện đầy gân xanh mà quát:

- Các ngươi đi nhanh.

Thanh Hư Kiếm trong tay hắn nhanh chóng bổ ngược về phía sau. Nhưng hắn chợt phát hiện người trung niên nam tử đang cười một cách khinh thường.

Đan Thần và Luyện Hư đang chạy như điên ở phía trước, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt. Ánh mắt của cả hai đều thất thần, trong lòng kinh hoàng, lo lắng mà lao đi như một viên đạn.

- Lôi Cương! Chạy nhanh lên.

Đan Thần vừa chạy vừa gào lên.

Lôi Cương cảm thấy được Đan Thần và Luyện Hư đi đã xa, nét mặt tái nhợt, ánh mắt nặng nề nhìn U Thiên đang ở trên không trung.

- Giao đồ vật đó ra. Không ta giết ngươi.

U Thiên thấp giọng quát. Trong hai mắt y lóe lên một sự lo âu.

- Ta không lấy.

Lôi Cương thấp giọng nói, toàn thân chảy đầy mồ hôi.

- Ương ngạnh. Vậy thì chết đi.

U Thiên hừ lạnh một tiếng, thanh kiếm mỏng trong tay hóa thành một đạo ảo ảnh kéo theo một tiếng rít trong không khí mà chém về phía Lôi Cương.

Một chiêu của cường giả Cương Vương mang theo uy thế như vậy thì Lôi Cương làm sao có thể ngăn cản? Mặc dù trong lòng có ý chí chiến đấu kinh người, nhưng Lôi Cương phát hiện ra cơ bản không thể xuất ra được một chút lực. Thân hình mềm nhũn, hoảng sợ nhìn mũi kiếm đang bổ xuống.

- A!

Lôi Cương đột nhiên gào lên một tiếng tuyệt vọng, ánh mắt đau đớn. "Ca...tiểu Cương phải chết sao? Ca! Tiểu cương nhớ...muốn gặp ca một lần. Ca...."

Đan Thần và Luyện Hư đang chạy như điên chợt run người, quay đầu lại phía sau, ánh mắt chỉ có một dự đau đớn.

- Lôi Cương! Là do Đan Thần ta hại ngươi. Nếu ngươi không chết, Đan Thần ta nợ ngươi một món nợ nhân tình.

Sự đau thương chứa đầy trong mắt Đan Thần. Gương mặt hắn co giật, hai tay nắm chặt, trán nổi gân xanh. Có thể tưởng tượng được trong lòng Đan Thần lúc này hối hận tới mức độ nào. Luyện Hư cắn chợt răng, khuôn mặt đầy nét dữ tợn.

"Graooo...graooo..." Trong lúc Đan Thần và Luyện Hư đang lo lắng và hối hận thì phía sau chợt vang lên bốn tiếng gầm khủng bố. Âm thanh của tiếng gầm vang vọng lên phía chân trời, tạo ra một làn sóng không gian khuếch tán khắp cả tiểu Thập Vạn đại sơn. Vô số linh thú trong tiểu Thập Vạn đại sơn đều nằm phục trên mặt đất, ánh mắt chỉ có một sự kính sợ.

- Chết tiệt! Lực của tứ hành long.

Thanh kiếm trong tay người trung niên còn chưa kịp chém xuống thì đột nhiên phát hiện, trong cơ thể tên tiểu tử đang mềm nhũn ngồi trên mặt đất chợt bộc phát ra long lực của bốn con rồng với bốn thuộc tính. Suýt chút nữa thì nó khiến cho U Thiên gục xuống. Phát ra một tiếng rít, U Thiên hóa thành một tia sáng đen lao lên giữa không trung.

Từ trong cơ thể của Lôi Cương bộc phát ra bốn con thần long hóa thành bốn đòn công kích đánh hụt mục tiêu liền tiếp tục lao đi rồi nổ tung. Hai mắt ủa Lôi Cương còn chưa kịp nhìn xem có chuyện gì xảy ra thì linh hồn giống như bị rơi xuống địa ngục, hai mắt tối sầm lại rồi hôn mê.

"Rầm...rầm...rầm" sâu trong tiểu Thập Vạn đại sơn vang lên những tiếng động long trời lở đất, vang vọng tới tận chân trời. Khắp cả tiểu cấm địa đều rung chuyển, trước mặt Lôi Cương xuất hiện một cái hố to có hình một con thần long. Còn ngọn núi đối diện trước mặt thì nổ tung, nơi đó đúng là chỗ có hang động của Thú Vương. Vốn ngọn núi cao lớn thì lúc này bị gọt thành một ngọn núi nhỏ. Thiên tài địa bảo của Thú Vương kiếm được cũng bị mai một tất cả.

Sau khi nghe thấy tiếng long ngâm cùng với tiếng nổ mạnh và mặt đất rung chuyển cả Đan Thần và Luyện Hư đều có một sự tuyệt vọng. Cải hai người đứng ngây người tại chỗ, không còn sức mà chạy như điên nữa, tuyệt vọng đứng đó chờ đợi nam tử áo đen đuổi giết. Nhưng thật lâu sau cả tiểu Thập Vạn Đại sơn trở lại yên tĩnh, cả hai cùng nhìn nhau rồi quay lại phía sau thì thấy không có gì khác thường.

- Cuối cùng là như thế nào?

Khuôn mặt lạnh lùng của Luyện Hư tái nhợt, run rẩy hỏi.

Gương mặt của Đan Thần cũng tái nhợt nhìn chằm chằm về phía sau rồi nhỏ giọng nói:

- Đi! Hình như người nọ đã rời đi.

Cả hai người nhìn nhau rồi gật đầu nhanh chóng chạy đi.

Khi hai người tới vị trí của Lôi Cương thì khiếp sợ mà nhìn cái hố khổng lồ có hình một con rồng cùng với khe núi trước mặt.....

Cả hai kinh hãi nhìn nhau rồi thân mình run nhẹ. Đột nhiên, Luyện Hư thấy Lôi Cương đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất liền hét lớn:

- Lôi Cương!

Gã nhanh chóng hóa thành một đạo ảo ảnh lao về phía Lôi Cương. Đồng tử trong hai mắt Đan Thần co lại, ánh mắt trở nên hỗn loạn không hiểu có chuyện gì xảy ra. Nam tử âm độc kia đâu? Tại sao nơi đây lại xảy ra công kích mạnh đến vậy? Chẳng lẽ có cao nhân? Không đúng. Vừa rồi, bốn tiếng long ngâm là sao? Hai mắt Đan Thần nheo lại, nhìn xung quanh thì nghe thấy ngoài tiếng Luyện Hư đang lo lắng gọi ầm ĩ ra xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Đan Thần thầm đoán trong lòng rồi cũng vọt về phía Lôi Cương.

Nét mặt của Đan Thần ngưng trọng nhìn gương mặt trắng bệch của Lôi Cương. Sau khi xem xét cẩn thận một chút liền lấy từ trong giới chỉ ra một viên đan dược màu đen mà bỏ vào trong miệng Lôi Cương rồi nhìn Luyện Hư mà nhỏ giọng nói:

- Không sao! Chỉ bị mất sức mà thôi.

Luyện Hư gật đầu, nét lo lắng cũng bớt đi được một ít. Tuy nhiên ngay lập tức sắc mặt gã lại trở nên ngưng trọng nhìn cái hố hình rồng trước mặt Lôi Cương cùng với ngọn núi mà bây giờ chỉ còn lại cái khe núi, xung quanh chỉ còn lại đá vụn. Nơi đây giống như đã trải qua một trận đại chiến.

- Luyện Hư! Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng long ngâm không?

Đan Thần đột nhiên nhỏ giọng nói. Thấy Luyện Hư gật đầu, Đan Thần nhắm mắt lại suy nghĩ. Mà Luyện Hư cũng biết ý Đan Thần, trong mắt lóe lên tia sáng.

Một lúc lâu sau, cả hai nhìn nhau một cách ăn ý rồi Luyện Hư chợt nhỏ giọng nói:

- Chẳng lẽ có cao nhân giúp đỡ.

Đan Thần ngơ ngác lắc đầu. Bất chợt ánh mắt hắn sáng ngời, nhìn thi thể nằm cách đó hơn một dặm mà nói:

- Thú Vương đã chết? A! Thi thể Thú Vương.

Chợt Đan Thần hóa thành một cơn lốc mà lao về phía cái xác cách đó gần dặm mà chạy như điên.

Ánh mắt của Luyện Hư cũng sáng ngời, khuôn mặt lạnh lùng của gã không giấu được sự háo hức. Thi thể của Thú Vương đủ khiến cho một nửa số người tu luyện trên Trung Xu giới điên cuồng. Tới lúc này, Đan Thần đã khiêng thi thể Thú Vương không hề bị hao tổn mà chạy tới, gương mặt kích động tới mức vặn vẹo.

- Ha ha ha! Thi thể Thú Vương. Ha ha.

Đan Thần ôm lấy thi thể Thú Vương đã tắt thở mà cười như điên. Đột nhiên gã chợt sững người nhìn quanh đầy cảnh giác, nhanh chóng tới bên cạnh Luyện Hư rồi buông thi thể Thú Vương xuống. Hai mắt gã sáng ngời lẩm bẩm nói:

- Gã áo đen đó là cao thủ thế nào mà chém chét Thú Vương không để lại một chút thương tích? Dường như linh hồn bị hủy diệt thì phải.

Đột nhiên Đan Thần cảnh giác nhìn bốn phía, nghiêng tai lắng nghe. Sau khi không thấy động tĩnh mới nhìn lại Thú Vương. Hai tay gã nhẹ nhàng chạm lên bộ vảy sáng bóng của nó mà run rẩy, như không tin cái thi thể trước mặt là thi thể của Thú Vương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hai mắt của Luyện Hư cũng giật giật nhìn chằm chằm con báo đen thui trước mặt. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn không giấu được sự mình rỡ.

- Giàu to rồi. Giàu to rồi. Giàu to rồi. Lần này tới tiểu Thập Vạn đại sơn quả nhiên là không về tay không. Giá trị của thi thể Thú Vương chỉ sợ còn quý hơn cả ngũ phẩm thượng đẳng linh đan.

Đan Thần vừa vuốt ve lớp vảy đen bóng mà lẩm bẩm nói. Đan dược được chia thành chín bậc, phân thành thượng, trung, hạ. Từ một đến năm là linh đan. Từ sáu đến chín là tiên đan. Còn trên chín là thần đan. Đồng dạng, luyện khí cũng chia thành chín bậc. Từ một đến bậc năm là linh khí. Từ sáu đến chín là tiên khí. Còn trên chín là thần khí. Đồng thời chúng cũng được chia thành thượng, trung, hạ.

- Thu vào trong giới chỉ. Một vật như thế nếu không cẩn thận sẽ gặp họa sát thân.

Sự kích động trên khuôn mặt lạnh lùng của Luyện Hư gần như biến mất, thay vào đó là sự ngưng trọng mà nói.

Đan Thần cũng biết giá trị của thi thể Thú Vương. Sau khi nhìn quanh liền thu vào trong giới chỉ, sau đó nhẹ nhàng chạm vào chiếc giới chỉ trên ngón tay, nét mặt gã lại đầy sự kích động. Chợt ánh mắt gã sáng ngời, nhỏ giọng nói:

- Nhìn xem Lôi Cương mang ở trong động ra cái gì?

Luyện Hư sửng sốt nhìn Lôi Cương đang hôn mê rồi trầm ngâm nói:

- Chờ sau khi Lôi Cương tỉnh lại đi.

Đan Thần hơi sững sờ rồi chợt gật đầu. Thu hoạch lần này hoàn toàn dựa vào một mình Lôi Cương. Chờ sau khi hắn tỉnh lại chia sẻ là chuyện rất đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.