Thể Tôn

Chương 442: Hậu di chứng




Dung Luyện giới, Tụ Hỏa thành, Tượng các

Trong mật khu Vạn Tượng các có một tiểu viện trồng đầy hoa cỏ, đây chính là nơi tạm trú của Chỉ San ở thành Tụ Hỏa. Nhằm làm Chỉ San vui, có thể nói là đã tốn không ít tâm huyết cho tiểu viện này, còn mua cả những đóa hoa tỏa ra hương thơm thoang thoảng tưởng chừng như không thể có ở Dung Luyện giới với giá cực cao, có thể nói là tiên cảnh tuyệt mĩ trong chốn nhân gian. Trong một căn phòng được điêu khắc thủ công tinh tế trong tiểu viện, hai tuyệt thế nữ tử diện mạo nghiêng nước nghiêng thành đang đầy vẻ lo lắng nhìn nam tử đang nằm trên giường. Nam tử này thể hình cao lớn, khuôn mặt trầm ổn, khiến người ta cảm thấy một cỗ khí chất nói không thành lời. Nam tử này hai mắt nhắm chặt, lông mày hơi nhíu, sắc mặt trắng bệch, ngay đến cả đôi môi cũng trắng nhợt, nhìn cứ như là bệnh đã nhập cốt, đáng kinh ngạc nhất là nam tử này ngoại trử đôi tay thì toàn thân đều là vết thương tích, thật là thảm hại vô cùng. Thế nhưng hai tay của nam tử này lại vô cùng mịn màng, nhìn cứ như là tay trẻ sơ sinh vậy, hơn nữa song thủ này còn phát ra quang mang nhàn nhạt, nếu cẩn thận xem xét thì nhất định sẽ phát hiện, song thủ của nam tử này ngoài những cơ bắp cuồn cuộn ra thì không hề nhìn thấy một đạo huyết mạch nào hết cả.

Nam tử này chính là người đã lấy thân thể chính mình làm khôi lỗi vận dụng trọng hợp trận pháp – Lôi Cương. Khi đó Lôi Cương đã bị Diệm Chính đánh trọng thương, đầu tiên thì bố trí Hỏa Hoàng trận pháp, triệu ra Hỏa Hoàng, mặc dù tiêu hao đến mợt sợi thần thức cuối cùng nhưng sau khi Hỏa Hoàng xuất ra thì đã hút lấy linh khí thiên địa, khiến thần thức của Lôi Cương dần dần hồi phục, nhưng tốc độ rất chậm, đến cuối cùng, Hỏa Hoàng vỡ nát, Lôi Cương sau khi suy tính cẩn thận thì đã bố trí trọng hợp trận pháp ngụy dị phức tạp nọ trong đan điền. Nghe Trận U Tuyết nói, Trận Vân Thiên cũng không dám đấu một trận với khôi lỗi của trọng hợp trận pháp do hắn bố trí, cho nên, Lôi Cương đem toàn bộ hi vọng đặt hết lên trận pháp này, đây cũng là lí do tại sao lúc trước Lôi Cương không màng điều gì đến đây tham dự sự kiện địa đồ. Trong lòng Lôi Cương đã đem trọng hợp trận pháp ra làm tuyệt chiêu cường đại nhất của hắn, mặc dù sau khi triệu hoán thì bản thân hắn cũng phải chịu nỗi đau không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Hỏa Huyền bỏ đi, trận pháp của Lôi Cương vỡ nát, cỗ khí tức cường đại ngăn trở Trận U Tuyết và Chỉ San cũng biến mất, hai người vội vàng chạy đến, nhìn Lôi Cương đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất, toàn thân máu me be bét thì hai nàng đau lòng vô cùng, đến cuối cùng thì đưa Lôi Cương về trong Vạn Tượng các. Tiếp đó, chúng tu luyện giả của thành Tụ Hỏa cũng lũ lượt kéo đến nơi này, nhìn thấy mặt đất lỗ chỗ be bét cùng với một cự động sâu không nhìn thấy đáy thì ai nấy đều vô cùng chấn kinh. Liên tưởng đến khí tức lúc trước cùng với dị biến trong thiên không, chúng tu luyện giả xôn xao suy đoán cuối cùng là những cường giả nào ở đây đại chiến với nhau. Bất luận thế nào, đại chiến ở đây đã truyền đi khắp Dung Luyện giới, trở thành tiêu điểm lúc trà dư tửu hậu của đám tu luyện giả.

Tình hình của Lôi Cương lúc này cũng không phải là quá thảm, lúc trước công kích của Diệm Chính đã làm Lôi Cương trọng thương, nhưng sau khi triệu xuất tam hành trọng hợp trận pháp thì đã chữa lành tất cả các thương thế lúc trước của Lôi Cương. Còn bây giờ, Lôi Cương hôn mê bất tỉnh là vì hậu di chứng của trọng hợp trận pháp, các vết thương của Lôi Cương bị ép phải khép miệng lại, trong kinh mạch thì trống rỗng cùng với cơn đau không thể chịu đựng lan tỏa toàn thân khiến Lôi Cương nhất thời không thể tỉnh lại được. Sợ rằng chỉ có đợi cho cương khí và nội kình của Lôi Cương hồi phục hoàn toàn thì may ra mới có cơ hội.

Nhìn Lôi Cương cứ mãi hôn mê bất tỉnh, Chỉ San suy nghĩ giây lát rồi nhìn Trận U Tuyết hỏi:

- Hắn phải làm sao mới tỉnh lại? Đã một tháng trôi qua rồi.

Trận U Tuyết nhìn Lôi Cương mặt trắng nhợt như tờ giấy, lắc lắc đầu rồi đột nhiên Trận U Tuyết như nghĩ ra điều gì, đôi mắt đẹp sáng lên, nói:

- Có rồi.

Tiếp đó, Trận U Tuyết nhướn người lên rồi lại dừng lại trên không, nhìn Chỉ San một cái, khuôn mặt hơi đỏ lên, dường như phủ lên một tầng yên hương, cực kì mê hoặc. Trận U Tuyết cắn cắn môi, nhãn châu xoay chuyển, cũng không cố kị thêm gì nữa, ép đôi môi căng mọng hấp dẫn của nàng lên môi Lôi Cương.

Nhìn Trận U Tuyết làm thế, Chỉ San đầu tiên thì ngây ra, sau đó thì trong mắt hiện lên một tia thất thần, nhưng rất nhanh đã biến mất, chăm chú nhìn Trận U Tuyết không ngừng thổi linh khí vào miệng Lôi Cương, Chỉ San cũng đoán ra được là gì rồi, sắc mặt hồi phục lại như thường, phức tạp nhìn Lôi Cương cứ mãi hôn mê bất tỉnh.

Chân khí của Trận U Tuyết như tuyết đổ lên than, linh khí phát ra từ bốn viên trân châu và sinh mệnh chi thụ trong đan điền Lôi Cương có được dung môi liền điên cuồng chuyển biến thành cương khí và nội kình, không đến một khắc, nội kình và cương khí trong kinh mạch của Lôi Cương liền hồi phục với tốc độ cực nhanh, thần trí Lôi Cương dần dần tỉnh táo lại, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại trên môi Lôi Cương liền nhớ ngay đến lúc ở trong không gian Trận Uy, trong lòng vừa động liền lăn tăn gợn sóng, Lôi Cương muốn cử động nhưng bất kể Lôi Cương có cố gắng thế nào thì thân thể cũng không chịu nghe theo sự khống chế của hắn nữa.

- Ý

Trận U Tuyết nhìn Lôi Cương vẫn chưa mở mắt ra thì không kìm được hiện lên nét kinh nghi, nói:

- Lần trước sau khi làm thế này thì hắn liền tỉnh lại rồi, lần này sao vẫn chưa tỉnh chứ?

Trận U Tuyết ngụy dị nói.

Lôi Cương nghe xong thì chỉ còn cách cười khổ không thôi, lần này còn đau đớn hon lần ở không gian Trận Uy gấp cả trăm lần hơn, hơn nữa cơ bắp đều đã rơi vào trạng thái suy thoái, khiến Lôi Cương cảm thấy vô cùng bất lực, cũng không kìm được muốn biết hắn bố trí trọng hợp trận pháp trong nội thể rốt cục thì là đã phát sinh ra ngụy biến gì, lại khiến hắn tàn lụi sức lực đau đớn như thế này, Trận U Tuyết nói hắn lúc đó khiến cho sư huynh Trận Vân Thiên cũng phải kinh hãi, có thể nói là cường đại vô bỉ, tu vi của Trận Vân Thiên đã đạt đến trình độ đẳng cấp nào thì Lôi Cương không biết được, thậm chí không hề cảm nhận ra được, Lôi Cương chỉ biết rằng tu vi nhất định phải là đạo thánh đỉnh phong, thậm chí còn cao hơn nữa.

Chỉ San hai mặt chăm chú nhìn Trận U Tuyết, sau giây lát, Chỉ San buồn buồn hỏi:

- Cô và Cương Ma quen nhau bao lâu rồi?

Trận U Tuyết còn đang lo lắng không hiểu sao Lôi Cương chưa tỉnh lại nghe Chỉ San hỏi thế thì thoáng ngớ người ra, sau đó nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chỉ San thì trong lòng đột nhiên có chút cố ý, Trận U Tuyết cũng không biết tại sao nàng lại như thế, càng không hiểu tại sao nàn lại đột nhiên quan tâm đến Lôi Cương đến vậy, Trận U Tuyết lớn lên trong không gian Trận Uy, bất kể là tâm trí hay tư tưởng đều thuần khiết vô song. Đối với đệ tử của Trận tông, Trận U Tuyết chỉ có tình cảm sư huynh, sư đệ, rồi Lôi Cương đột nhiên tiến nhập Trận tông, do Trận U Tuyết chăm sóc cho hắn, khi đó, Trận U Tuyết đã rất hiếu kì đối với Lôi Cương rồi, bao nhiêu năm qua, Lôi Cương là người đầu tiên từ bên ngoài tiến nhập Trận tông, cho nên, cùng lúc với việc chăm sóc cho Lôi Cương, Trận U Tuyết còn tưởng tượng xem Lôi Cương vì sao lại bị trọng thương, sao lại đến không gian Trận tông.

Điều thật sự khiến cho Trận U Tuyết phải nhớ đến Lôi Cương chính là chuyện thần thức của Lôi Cương phân li, Trận U Tuyết nghĩ không ra Lôi Cương làm sao lại có thể cho thần thức phân li nhanh đến thế, bản thân nàng đã từng trải qua những khó khăn của việc cho thần thức phân li, tốc độ phân li thần thức của Lôi Cương lúc đó khiến cho Trận U Tuyết thật sự kinh ngạc và tò mò không biết Lôi Cương làm thế nào mà lại học nhanh thế được. Thời gian trôi qua thì cảm giác chán ghét của Trận U Tuyết đối với Lôi Cương cũng dần dần biến mất, thậm chí khi không có chuyện gì là lại nhớ đến Lôi Cương, còn thần thức phân li thì chỉ là một bước ngoặt mà thôi, thời gian trôi qua, Trận U Tuyết cũng quen với việc nhớ nhung Lôi Cương chỉ là tự bản thân nàng không phát hiện ra được mà thôi.

Mặc dù Trận U Tuyết không hiểu được sự vô tình của thế gian nhưng với thiên tính của người phụ nữ, nhìn thấy Chỉ San như thế thì Trận U Tuyết lại dâng lên một sự cố ý kì lạ khó hiểu vô cùng. Quen biết với Chỉ San cũng được một thời gian rồi, Trận U Tuyết đành phải đè nèn cảm xúc của mình xuống, nói:

- Ta và hắn quen nhau đã lâu lắm rồi. Còn nàng thì sao? Nàng có lẽ cũng đã quen hắn lâu rồi phải không?

Chỉ San nhàn nhạt cười, nụ cười có chút gượng gạo giả dối, nói:

- Đã rất lâu rồi.

- Ờ

Trận U Tuyết gật gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa cả, đứng nhìn Lôi Cương, Chỉ San nhất thời cũng không biết nói gì, hai người cứ thế lặng yên nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương lúc này chẳng có chút tâm tình nào nghe chuyện của hai nữ tử này cả, nhớ đến những gì Hỏa Chiến nói thì thần bí nhân công kích Hỏa Huyền Tông nọ rất có khả năng là Lôi Ma, trong lòng Lôi Cương không dằn được dâng lên sự lo lắng, phẫn nộ lẫn oán hận, rất lâu sau đó, Lôi Cương mới hít sâu vào một hơi, bất luận thế nào, bây giờ hắn phải hồi phục lại đã rồi mới tính tiếp được, Lôi Cương dự định sau khi hồi phục thì sẽ nhờ Chỉ San vận dụng thế lực của Vạn Tượng các để đi Tiên Đạo giói tìm ca ca Lôi Ma. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Theo đó, Lôi Cương cũng bình tĩnh lại, dần dần trong đầu diễn luyện Khai Thiên, Lôi Cương trong biển nham thạch ngộ ra được thức thứ ba mươi lăm, nhưng vẫn còn thức thứ ba mươi sáu và thức thức ba mươi bảy Lôi Cương vẫn chưa lĩnh ngộ ra được, Lôi Cương định nhân cơ hội này mà lĩnh ngộ hai thức đó, nâng cao thực lực của bản thân tạo điều kiện thuận lợi để thực hiện bước đi tiếp theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.