Thể Tôn

Chương 445: Hấp lực




Nửa thời thần sau.

Chỉ San vội vã quay về tiểu viện, nhìn thấy Vạn Hỏa ngồi chắp bằng ở đó, Chỉ San ngập ngừng một lát rồi đi vào trong phòng, nhìn Lôi Cương nói:

- Tin rằng không đến mười ngày nữa sẽ có tin tức.

Đuôi mắt Lôi Cương nheo lại, mươi ngày sao? Nếu sau mười ngày nữa, ca ca không hề ở Tiên Đạo tông, thế thì ......... hàn quang lại lóe lên trong mắt Lôi Cương, cố trấn áp ba động trong lòng, Lôi Cương gật gật đầu nói:

- Mười ngày này ta đợi ở đây, có tin tức thì lập tức báo cho ta biết.

- Uhm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Chỉ San hơi gật đầu, sau đó nhìn Trận U Tuyết nói:

- U Tuyết, thả Vạn Hỏa ra đi, cảnh cáo hắn không được truyền tin ra ngoài là được rồi. Trong Vạn Tượng các vẫn còn rất nhiều việc cần hắn xử lý.

Trận U Tuyết do dự nhìn Lôi Cương, sau khi thấy Lôi Cương gật đầu mới xuất động thần thức thu hồi huyễn trận, tiên thạch lại bay lên quay về giới chỉ của Trận U Tuyết.

Vạn Hỏa đang bàn tọa dường như cảm nhận được sự biến mất của huyễn trận liền mở bừng hai mắt, quay đầu nhìn về tiểu viện, khi nhìn thấy Chỉ San và Trận U Tuyết, Vạn Hỏa nhất thời không biêt là thật hay vẫn là bên trong huyễn trận nữa, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh của Lôi Cương thì Vạn Hỏa đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt chằm chặp găm lên người Lôi Cương, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, hừ lạnh một tiêng rồi quay người định bỏ đi.

- Vạn Hỏa! Đợi đã!

Chỉ San vội gọi giật lại.

Vạn Hỏa thân hình thoáng dừng lại, quay đầu nhìn Chỉ San nói:

- Sao?

Miệng cười lạnh, giữa huyệt mi tâm lóe lên một tia tà khi và hiểm độc.

- Chuyện của Cương Ma hi vọng ngươi đừng nhúng tay vào, thế nào?

Chỉ San trừng trừng nhìn hắn nói.

Vạn Hỏa cười lạnh không ngớt, ý vị thâm trầm nhìn Lôi Cương một cái, không nói gì quay người bỏ đi.

Mục quang Lôi Cương găm lên lưng Vạn Hỏa, trong mắt lóe lên sát cơ, Chỉ San từ đầu đến cuối vẫn chăm chú quan sát hắn phát hiện ra sát cơ của Lôi Cương, thần tình không khỏi trở nên phức tạp, sau cùng thở dài nói:

- Lôi Cương, nếu ngươi muốn cảnh cáo Vạn Hỏa vẫn mong ngươi đừng lấy mạng hắn, hắn là một phần tử của Vạn Tượng các ta, ta không muốn ........

- Ta tự biết điểm dừng, nàng không cần lo lắng.

Lôi Cương cắt ngang lời Chỉ San, chậm rãi nói. Sau đó thân hình hơi lóe lên, dần dần biến thành một đạo hư ảnh, sau cùng biến mất tại chỗ, lưu lại một Chỉ San tâm tình phức tạp và một Trận U Tuyết mặt đầy nghi hoặc.

- Không truyền ra ngoài? Hừ, nữ nhân mà Vạn Hỏa ta không có được thì đừng hòng có ai có được, Cương Ma!! Ta nhất định khiến cho ngươi sống không yên ổn để giải đi mối hận trong lòng Vạn Hỏa ta.

Vạn Hỏa đi về phía đại điện của Vạn Tượng các, trong lòng hậm hực nghĩ thầm. Khi Vạn Hỏa nhớ đến vẻ giận giữ của Trận U Tuyết lúc trước thì trong lòng đột nhiên rung động, sự thuần khiết của Trận U Tuyết như tiên nữ chốn nhân gian đủ để thu hút dã tính nguyên sơ nhất của bất cứ nam nhân nào, Vạn Hỏa cũng không ngoại lệ.

- Cương Ma này lại có số đào hoa đến thế, khiến Chỉ San và nữ tử kia đều ở lại bên cạnh hắn. Hừ, đợi Lôi Cương chết rồi thì nữ tử kia ..... cũng phải nghĩ mọi cách để được song tu cùng nàng! Được thế thì tuyệt diệu biết bao?

Ánh mắt Vạn Hỏa lóe lên nét âm tà, Vạn Hỏa đang cúi thấp đầu đột nhiên nhìn thấy trên mặt đất trước mắt có một đôi chân cản trở đường đi của hắn, Vạn Hỏa nghi hoặc ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt trầm ổn cùng thân hình cao to của Lôi Cương thì Vạn Hỏa thoáng chấn động, ý nghĩ âm tà trong lòng nhanh chóng biến mất, trên mặt hiện lên nét cười lạnh nhìn Lôi Cương nói:

- Thật không ngờ ngươi vẫn chưa chết, thật không biết với tu vi cương tiên địa giai của ngươi làm thế nào mà lừa được đại trưởng lão cửa Hỏa Huyền tông Hỏa Chiến?

Tu vi của Lôi Cương trong lần diên luyện Khai Thiên này đã từ cương tiên huyền giai đạt đến địa giai. Bây giờ, Lôi Cương đã là cao thủ cương tiên địa giai. Mặc dù biết tu vi của Lôi Cương cao hơn mình một tầng nhưng Vạn Hỏa không hề có chút kinh sợ nào.

Lôi Cương ánh mắt ảm đạm chăm chú nhìn Vạn Hỏa, không nóng không lạnh nói:

- Có lẽ lúc này ngươi đang nghĩ có nên đem tin tức ta còn sống truyền ra ngoài hay ko, nói thật lòng, ta không hề sợ bị người ám sát, nhưng ta không thích phiền phức, ta chỉ muốn nói với ngươi, trận chiến bên ngoài thành Tụ Hỏa một năm trước, Hỏa Chiến kia cũng có tham gia, mà ta cũng là một trong số đó. Sinh mệnh của mỗi người nằm trong tay chính mình, nếu không vì Chỉ San thì giờ ngươi đã là một cái thi thể rồi, ngươi tự mình lo liệu đi.

Lôi Cương nói xong liền từ từ biến mất trước mặt Vạn Hỏa.

Vạn Hỏa đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt âm tình bất định không ngừng biến hóa, những lời vừa rồi của Cương Ma là có ý gì? Là đang uy hiếp ta chăng? Hừ, sau lưng ta có Vạn Tượng các, hắn dám làm gì ta chứ? Hơn nữa tu vi của hắn chẳng qua chỉ là cương tiên địa giai ......... đợi đã!! Đồng tử Vạn Hỏa co lại, trận chiến một năm trước, Hỏa Chiến cũng tham gia, hắn cũng tham gia? Vạn Hỏa hít vào một hơi lạnh, lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào hắn ẩn tàng tu vi?

Sau hồi lâu đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ, Vạn Hỏa liền đi về phía đại điện Vạn Tượng các.

Những lời vừa rồi của Lôi Cương đã triệt để đánh bay ý định của Vạn Hỏa. Vạn Hỏa là người thông minh, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lôi Cương, có thể trốn thoát khỏi truy sát của Hỏa Chiến, thế thì tu vi nhất định bất phàm, cho dù sau lưng hắn có Vạn Tượng các to lớn đi chăng nữa nhưng hắn có thoát được sự truy sát của Lôi Cương hay không chứ? Vạn Tượng các phân bố thất giới sẽ không vì một trưởng quản phân bộ như hắn mà ra mặt. Hơn nữa, như thế sẽ chọc giận một Chỉ San thân phận bất phàm,đối với tiền đồ sau này của hắn cũng không tốt đẹp gì. Thế là Vạn Hỏa liền đá bay suy nghĩ lúc trước, bước vào đại điện Vạn Tượng các.

Quay về tiểu viện rồi Lôi Cương cũng không ở lại lâu mà giao phó vài chuyện với Trận U Tuyết và Chỉ San rồi Lôi Cương liền bỏ đi.

Sau nửa thời thần, thần hình Lôi Cương xuất hiện ở bên ngoài thành Tụ Hỏa hơn trăm dặm về phía bắc, mắt nhìn bốn phía, sau khi thần thức phát hiện xung quanh đó không có tu luyện giả nào cả thì Lôi Cương bèn lấy Trùng Diên từ trong giới chỉ ra, tỉ mỉ quan sát Trùng Diên, Lôi Cương muốn kiểm tra xem Trùng Diên là tiên khí cấp mấy, mặc dù uy lực không lớn, chỉ đơn thuần dựa vào trọng lực để công kích. Thế nhưng Trùng Diên lại chịu được công kích của Hỏa Chiến, lực phòng ngự của nó cũng khủng bố nữa. Nếu sau mười ngày nữa sự tình có biến, hắn nhất định phải đi báo thù, đến lúc đó .......... Trùng Diên chính là vũ khí của hắn. Hảo Huyền Lôi phủ không thể mở ra, đẳng cấp của Hư Kiêm quá thấp, khiến Lôi Cương không thể không tận dụng thời gian nghiên cứu Trùng Diên.

Từ từ rơi xuống, sau khi bố trí một đạo trận pháp ngăn cản nhãn tuyến, Lôi Cương liền chà lên Trùng Diên. Nhìn Trùng Diên đen thui và hai chữ đỏ phía dưới, trong lòng Lôi Cương bỗng trở nên nghi trọng, không biết tại sao Trùng Diên này khiến hắn có một cảm giác vô cùng cường đại, dường như là một thần long đang say ngủ vậy, lẽ nào uy lực của Trùng Diên vẫn còn chưa được khai quật sao? Hắn rõ ràng là đã thành công trong việc để Trùng Diên nhận chủ rồi cơ mà, nếu không thì làm sao mà hắn khống chế được cho Trùng Diên biến lớn biến nhỏ chứ.

Trong lòng Lôi Cương trầm xuống, thần thức bao bọc lấy Trùng Diên rồi từ từ nhập vào bên trong. Không đợi thần thức của Lôi Cương kịp thâm nhập thì đã có một cỗ khí tức cực kì khủng bổ ngăn chặn thần thức của Lôi Cương ở bên ngoài, Lôi Cương thoáng kinh, thần hồn tiếp tục cưỡng chế thâm nhập Trùng Diên, nhưng sau mấy lần thử thì Lôi Cương phát hiện thần thức căn bản là không thể nào mà thâm nhập được Trùng Diên, Lôi Cương hít vào một hơi lạnh, trong lòng càng thêm khẳng định sự bất phàm của Trùng Diên, cố chấn áp tâm trạng phức tạp của mình, ánh mắt Lôi Cương nhìn chằm chặp vào Trùng Diên, chìm vào trầm tư.

Bên trong Trùng Diên này rốt cục là chứa đựng sức mạnh gì mà lại có thể ngăn cản được thần hồn của hắn chứ? Cẩn thận suy nghĩ một hồi, song thủ Lôi Cương nắm chặt Trùng Diên, nội kình và cương khí hùng hậu điên cuồng dũng nhập vào trong Trùng Diên, Lôi Cương mẫn cảm phát hiện, Trùng Diên đã có một sợi tơ động đậy, Trùng Diên một thân đen thui, ấy vậy mà lúc này lại đang phát ra luồng ánh sáng nhàn nhạt, cùng với độ tiến nhập của cương khí và nội kình của hắn, luồng ánh sáng dần hình hành quang mang màu đen nhàn nhạt. Khi cương khí cà nội kình trong nội thể Lôi Cương tiến vào được gần một phần ba thì Trùng Diên phát ra chấn âm như tiếng trống, rồi từ từ phát ra quang mang màu đen trong không trung, Lôi Cương ngây người, trong lòng vui sướng, tốc độ tiến nhập của cương khí và nội kình lại càng trở nên điên cuồng.

Khi nội kình của cương khí trong kinh mạch của Lôi Cương chỉ còn lại một phần ba thì Trùng Diên vẫn trôi trên không, phát ra hắc mang nhàn nhạt, trong lòng Lôi Cương kinh ngạc, Trùng Diên có thể hấp thụ nhiều cương khí và nội kình đến thế? Cứ như là một cái động không đáy vậy, chính vào lúc Lôi Cương đang suy nghĩ xem có nên bỏ cuộc hay không thì Trùng Diên đột nhiên điên cuồng vận chuyển, hấp lực cực lớn điên cuồng hút lấy cương khí và nội kình trong nội thể Lôi Cương vào trong Trùng Diên, đợi đến lúc Lôi Cương kịp phản ứng lại thì kinh hãi phát hiện kinh mạch đã hoàn toàn trống rỗng, trong lòng Lôi Cương đại kinh, phát hiện cỗ hấp lực nọ không hề biến mất mà ngày càng trở nên khủng bố hơn.

Lôi Cương muốn thả lỏng tay ra nhưng cỗ hấp lực lại khiến cho Lôi Cương căn bản không thể tách khỏi Trùng Diên được, Lôi Cương hít vào một hơi lạnh, vội vàng dùng thần thức khống chế lấy từ trong giới chỉ ra hỗn mộc kim phù, đổ vào miệng, hỗn mộc kim phù vừa nhập nội thể thì Lôi Cương chỉ cảm thấy cương khí và nội kình xông thẳng lên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó, Lôi Cương kinh hãi phát hiện, cương khí và nội kình vừa hồi phục của hắn lại bị Trùng Diên hút hết toàn bộ, sắc mặt Lôi Cương méo mó đi vài phần, lại nuốt vào mấy giọt hỗn mộc kim phù, cương khí và nội kình trong kinh mạch chớp mắt đã lấp đầy kinh mạch trở lại, nhưng điều khiến Lôi Cương cảm thấy bất lực chính là từ hấp lực truyền ra từ trong Trùng Diên càng thêm cuồng mãnh, gần như cương khí và nội kình vừa xuất hiện là liền bị hút hết vào trong Trùng Diên.

Lôi Cương bất lực lại điên cuồng nuốt vào hỗn mộc kim phù, trong lòng có chút hối hận, hắn lần này chỉ là muốn khống chế Trùng Diên để chuẩn bị cho trận chiến sau này không ngờ lại gặp phải cục diện này.

Nhìn từng giọt hỗn mộc kim phù được nuốt vào nội thể hóa thành cương khí và nội kình cuồng mãnh rồi lại bị Trùng Diên hút mất, trong lòng Lôi Cương vô cùng đau lòng, mặc dù hỗn mộc kim phù này Lôi Cương có rất nhiều nhưng thứ này tiết kiệm được giọt nào thì hay giọt đó, dùng hết chỗ này thì hắn chẳng còn kiếm đâu ra được nữa, ấy thế mà từ nãy đến giờ nuốt vào hơn trăm giọt đều biến thành cương khí và nội kình bị Trùng Diên hút mất.

Lúc này, quang mang đen kịt mà Trùng Diên phát ra đã bao kín diện tích mười mét xung quanh, hình thành một quang cầu đen kịt, khí tức ngụy dị từ quang cầu không ngừng truyền ra. Lôi Cương thấy xung quang hắn tối đen, giơ tay không nhìn thấy ngón thì trong lòng vừa vội vã vừa kinh ngạc. Trùng Diên rốt cục là thứ đồ gì mà lại có thể khủng bố đến thế.

Hiện tượng như thế này, chủ nhân trước của Trùng Diên là Ái Vũ cũng đã từng gặp qua, lần đó suýt chút nữa thì hút Ái Vũ thành cái xác khô, Ái Vũ cũng chẳng có đâu ra thứ thiên tài địa bảo như hỗn mộc kim phù để duy trì hấp lực điên cuồng của Trùng Diên, đến cuối cùng vẫn là Ái Vũ trong cái khó ló cái khôn, cho cương anh xuất khiếu mới thoát khỏi một cú đấy, từ đó về sau Ái Vũ cũng chẳng dám nhả cương khí vào trong Trùng Diên nữa.

- Hai trăm giọt rồi, dừng lại đi!!

- Đã là năm trăm giọt rồi, trời ôi, đây rốt cục là quái vật gì chứ!!

Âm thanh thống khổ của Lôi Cương truyền ra từ trong quang cầu đen kịt.

Lúc này, quang mang màu đen đã bao chặt diện tích mười dặm nhìn như một cái bát đen khổng lồ úp chặt lấy nơi này, ngụy dị vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.