Thể Tôn

Chương 448: Thế như chẻ tre




Lôi Cương kinh tỉnh thì ngây ra một lát, sau đó khi nhìn thấy trong không gian hư vô đã có tông tích của núi non, nước chảy thì trong lòng Lôi Cương vô cùng kinh hỉ, không ngờ lại có thể ở đây từ thức thứ mười tám trực tiếp lấy thế như chẻ tre mà đạt đến được thức thức ba mươi lăm. Mặc dù chưa lĩnh ngộ được các bước của thức thứ ba mươi sáu nhưng Lôi Cương đã vô cùng mãn nguyện rồi, bất luận thế nào, lân này hắn tiến nhập Trùng Diên thật sự xứn đáng, chỉ sợ lúc này bảo Lôi Cương dùng hết tất cả hỗn mộc kim phù thì Lôi Cương cũng gật đầu chấp thuận.

Lôi Cương có thể lấy thế như chẻ tre để lĩnh ngộ mỗi thức của Khai Thiên đên thức thứ ba mươi lắm, nguyên nhân căn bản là vì Trùng Diên!! Khi Trùng Diên bị luyện thành nguyên khí đã chứng kiến thưở ban sơ của hỗn độn, trong đó bao hàm hỗn độn chi khí nồng đậm khiến cả nam tử hắc bào kia cũng phải chấn kinh, còn Lôi Cương diễn luyện Khai Thiên cũng chính là đang lĩnh ngộ chân lý của hỗn độn, thế nên đã sản sinh ra điểm tương đồng với hỗn độn chi khí chứa trong Trùng Diên, khi Lôi Cương lĩnh ngộ thì như sóng xô bờ. Sau một hồi giả tưởng, Lôi Cương rời khỏi không gian hư vô, khi Lôi Cương xem xét nội thể của hắn thì nội tâm lại được một phen rung động kịch liệt.

Hắn đã đạt đến cương tiên thiên giai rồi? Trong đầu Lôi Cương nảy lên một ý nghĩ, Lôi Cương phát hiện bất kể là kinh mạch của hắn hay là cương khi và nội kình ở bên trong đều được cường hóa ở những mức độ khác nhau, hơn nữa trong cơ bắp còn ngập tràn một cỗ sức mạnh vô tận, còn co quang mang bốn màu lưu động bên trong cơ bắp nữa, ngụy dị vô cùng, khi thần thức Lôi Cương tiến nhập vào trong đan điền thì đã triệt để trở nên ngây ngốc. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ba viên trân châu màu đỏ, màu nâu, màu tím đã to bằng đầu người đang điên cuồng vận chuyển trong đan điền, còn có một tiểu thụ lá cây chi chít đang không ngừng tán phát ra sinh khí lực cuồn cuộn, điều khiến Lôi Cương chấn kinh chính là viên trân châu màu vàng đất lúc trước bây giờ đã hóa thành một người nhỏ bằng nắm tay màu vàng đất rồi, người tí hon này toàn thân một màu vàng đất, dường như là Lôi Cương co nhỏ lại vậy, Lôi Cương chú ý thấy trên đầu của người tí hon màu vàng này có một ấn kí màu vàng đậm bé bằng móng tay của ngón tay út, Lôi Cương cẩn thận xem xét thì thấy hóa ra đó lại là hình dạng một tiểu long đang uốn lượn. Lôi Cương không dằn được nhớ đến khi ở đại địa chi nguyên tại Cửu U giới, từ sau lần đó, đại địa chi nguyên nọ tiến nhập vào trong nội thể hắn, rồi bặt tăm luôn, bây giờ nhìn thấy ấn kis trên trán người tí hon này, Lôi Cương không khỏi nhớ đến đại địa chi nguyên.

Lẽ nào, đây chính là cương anh của hắn sao? Hay là gì chứ? Lôi Cương nhất thời không thể nào hiểu được, người tí hon màu vàng này là cương anh của hắn hay là cái gì nữa. Sau hồi lâu suy nghĩ, Lôi Cương đành bỏ qua, việc gấp cần làm ngay trước mắt là ra khỏi không gian Trùng Diên, hắn không biết đã ở trong này bao lâu rồi, Chỉ San nói trong mười ngày sẽ có tin tức của ca ca, đây là điều mà Lôi Cương không thể nào bỏ qua cho được, nếu ca ca vẫn còn ở Tiên Đạo tông thì không sao, nếu không có, thế thì!! Nghĩ đến đây, trong mắt Lôi Cương liền hiển lộ hung quang.

Tiếp đó, hắn mở bừng hai mắt, quan sát bốn phía, rồi đột nhiên giật mình, phía trước Lôi Cương đột nhiên sáng rực chói mắt như ban ngày, khiến song nhãn Lôi Cương nhất thời không thể thích nghi, nhắm mắt tránh đi một lát, Lôi Cương kinh ngạc phát hiện hắn đã không còn ở trên đỉnh ngọn núi cao vạn trượng nữa rồi mà đang ngồi trên mặt đất hoang vu. Không xa phía trước là một ngọn tiểu sơn nhỏ bằng móng tay, từ ngọn tiểu sơn đang phát ra quang mang sáu màu chói mắt.

Đồng tử Lôi Cương co lại, nghĩ đến tình cảnh lúc hắc bào nam tử nọ luyện chế Trùng Diên, trong lòng Lôi Cương liền run lên, dần dần đứng dậy, song nhãn hắn ba động kịch liệt, khuôn mặt kích động nhìn ngọn tiểu sơn này, lẩm bẩm nói:

- Đây mới là Trùng Diên chân chính sao?

Lôi Cương không kìm được giơ tay phải ra chộp về phía Trùng Diên bé bằng móng tay đó, chớp mắt thiên địa chợt trở nên ảm đảm, tay phải Lôi Cương bị chiếu ánh lên ba màu, khi Lôi Cương nắm tiểu sơn trong lòng bàn tay phải thì trời đất lại trở về với đêm đen vô tận, chỉ còn quang mang ba màu yếu ớt phát ra từ tay phải Lôi Cương. Lôi Cương chỉ cảm nhận được một cơn đau khắc cốt ghi tâm truyền đến từ lòng bàn tay, thân hình Lôi Cương gần như co quắp lại, nhưng Lôi Cương không hề bỏ cuộc, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo, đôi mắt mở trừng trừng như mắt bò nhìn bàn tay phải, hơi thở hồng hộc phát ra.

Đột nhiên, đồng tử Lôi Cương cực cấp co lại, chỉ cảm thấy có cái gì đó đang cưỡng bức xuyên qua bàn tay phải của hắn, sau đó, Lôi Cương thậm chí còn thấy ngọn tiểu sơn to bằng cái mòng tay nọ xuyên qua kinh mạch từ tay phải hắn, khiến Lôi Cương không thể chịu đựng được mà vật ra quằn quại trên mặt đất, kinh mạch là chỗ nguy yếu nhất của mỗi tu luyện giả, căn bản không thể chịu đựng được việc có dị vật cường hành xuyên vào. Khi tiểu sơn theo bàn tay phải xông thẳng vào não phải của Lôi Cương thì Lôi Cương đã toát mồ hôi lạnh toàn thân, mặt mũi tái nhợt, một cảm giác mất sức, hư thoát khiến thân hình Lôi Cương không tự chủ được quằn quại kịch liệt. Hít vào một hơi thật sâu, Lôi Cương chầm chậm cho thần thức thám nhập nội thể thì phát hiện tiểu san nọ đang điên cuồng chạy về ngũ tạng lục phủ của hắn, Lôi Cương vô sợ hãi. Khi tiểu sơn tiến nhập vào tim Lôi Cương, Lôi Cương liền trực tiếp ngất xỉu. Cơn đau khắc cốt ghi tâm thiêu đốt khiến Lôi Cương không thể chịu đựng thêm được nữa.

Lôi Cương ngất đi nhưng tiểu sơn thì không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục tiến về phía trước, sau khi đảo một vòng qua lục phủ ngũ tạng của Lôi Cương thì lại tiếp tục chạy về phía hai chân, sau cùng là tay trái rồi quay lại xương bánh chè của Lôi Cương, sau đó thì chạy thẳng về phía đỉnh đầu. Toàn thân Lôi Cương không tự chủ được giật lên điên cuồng, mồ hôi toát ra như nước tắm, thấm ướt cả mặt đất chỗ Lôi Cương đang nằm quằn quại.

Sau cùng, tiểu sơn xuyên qua gân cốt Lôi Cương tiến nhập vào trong não hải của hắn. Nếu lúc này Lôi Cương vẫn còn tỉnh thì e là đã đau mà chết luôn rồi, cho dù là ngất đi rồi nhưng Lôi Cương trong vô thức vẫn không thể chịu đựng nổi, toàn thân cứ giật lên liên hồi. Cuối cùng, tiểu sơn xuất hiện trên trán Lôi Cương, biến thành một ấn kí hình ngọn núi nhỏ ba góc phát ra quang mang sáu màu, sau đó quang mang sáu màu nhàn nhạt cũng dần trở nên ảm đạm, ngọn núi nhỏ đó hóa thành một tiểu sơn sáu màu dung nhập vào trong cơ bắp Lôi Cương, biết mất dạng.

Thân hình co giật của Lôi Cương cũng dần dần hòa hoãn trở lại, cuối cùng thì nằm bất động trong bóng tối.

Thời gian dường như không tồn tại trong bóng tối vô tận này vậy, Lôi Cương nằm ở đó không biết là đã được bao lâu rồi, thần trí cũng từ từ quay lại, Lôi Cương cả người mềm như bún, toàn thân không có chút lực đạo nào, nội kình và cương khí trong kinh mạch cũng trống rỗng, Lôi Cương âm thầm cười khổ, hắn dù cường đại nhưng là dưới sự khổ luyện mà người thường không thể nào chịu đựng nổi mà trở nên cường đại, Lôi Cương đợi cho thần hồn hồi phục được một lát thì dùng thần thức lấy hỗn mộc kim phù từ trong giới chỉ ra, sau khi đổ một giọt vào trong miệng, cương khí và nội kình liền hồi phục, cảm giác thoát lực mới biến mất, Lôi Cương hít sâu vào một hơi, chậm rãi ngồi lên, xem xét tình hình trong nội thể Lôi Cương đột nhiên phát hiện, trong kinh mạch của hắn lại có quang mang sáu màu nhàn nhạt, hơn nữa dường như đã nâng cao lên đến mười lần. Sau khi cảm giác hư thoát mất đi, sức mạnh vô tận liền tràn ngập toàn thân, ánh mắt Lôi Cương trở nên kinh nghi, thần thức cẩn thận dò xét mọi ngóc ngách, nhưng không hề phát hiện tung tích của Trùng Diên, Lôi Cương cực kì nghi hoặc, cố bình tĩnh lại, Lôi Cương lại tìm một lần nữa hi vọng có thể tìm ra được Trùng Diên, nhưng vẫn vậy, có điều Lôi Cương vô cùng ngụy dị vì cảm thấy trong đầu hơn hình như có thêm cái gì đó, nhưng Lôi Cương lại không thể mò ra được vật đó, cứ như là một căn phòng vậy, nhưng Lôi Cương chẳng biết phải vào từ chỗ nào, cũng không có cách nào mà hạ thủ cho được cả.

Làm sao để rời khỏi không gian Trùng Diên đây? Trong đầu Lôi Cương vừa xuất hiện ý nghĩ này thì đột nhiên Lôi Cương chỉ cảm thấy cảnh tượng xung quanh bỗng chốc thay đổi, vốn dĩ là màn đêm vô tận bỗng biến thành sáng rực rỡ, một ngọn gió nóng hừng hực phả vào mặt, Lôi Cương ngớ người ra, nhìn ngó tứ bề, cuối cùng thì nhìn thấy một ngọn tiểu sơn đen kịt trước mặt hắn, đầu óc Lôi Cương hoàn toàn hỗn loạn, hắn đã ra khỏi không gian Trùng Diên rồi sao? Hắn chỉ lóe lên một ý niệm liền có thể ra khỏi không gian Trùng Diên rồi sao? Lôi Cương có phần kinh nghi bất định, nhưng Lôi Cương cũng chẳng dám vào lại không gian Trùng Diên lần nữa, nhìn Trùng Diên đen kịt trước mặt, Lôi Cương nhất thời không thể xác định được Trùng Diên này là thật hay giả. Suy nghĩ một lát, Lôi Cương bèn thu hồi Trùng Diên đen kịt đó vào giới chỉ rồi bay về phía thành Tụ Hỏa.

Trên đường đi, tâm tình Lôi Cương vô cùng thấp thỏm không yên, khi đến được Vạn Tượng các, Lôi Cương cố nén tiếng thở gấp gáp xuống, tận lực làm cho bản thân trở lại bình tĩnh, Lôi Cương vừa bước vào không ngờ liền đụng ngay Vạn Hỏa, lúc này Vạn Hỏa đang cầm một bàn tính kiểm tra gì đó, cảm nhận được Lôi Cương đứng trước mặt, Vạn Hỏa bèn ngẩng đầu lên, khi phát hiện Lôi Cương thì song nhãn hơi biến, sắc mặt qua một loạt biến đổi rồi Vạn Hỏa chủ động nhường đường cho Lôi Cương, Lôi Cương nhìn Vạn Hỏa một cái rồi đi vào mật khu của Vạn Tượng các.

- Quả nhiên là ẩn tàng tu vi, lúc trước là cương tiên huyền giai thế mà bây giờ lại là cương tiên thiên giai, nói không chừng vài ngày nữa tu vi của hắn lại khiến ta nhìn không thấu cũng không biết chừng. May mà lúc trước không chọc vào hắn, nếu đem so với nữ nhân thì rõ ràng là sinh mạng mới là quan trọng. Có điều lần này gặp hắn lại có một cảm giác thật kì quái, có cảm giác như đang đối diện với một ngọn đại sơn to lớn còn ta chỉ là con kiến bé nhỏ mà thôi? Tại sao lại như thế chứ?

Ánh mắt Vạn Hỏa lóe lên nhìn theo lưng Lôi Cương lẩm bẩm nói.

Lôi Cương không biết rằng Vạn Hỏa chỉ gặp hắn một cái mà lại suy nghĩ nhiều đến thế, lúc này, Lôi Cương chỉ muốn lập tức gặp được Chỉ San mà thôi, khi Lôi Cương đi đến cổng tiểu viện của Chỉ San thì nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng cười trong vắt thanh tao.

- Tỉ tỉ, tỉ nói thử xem có phải Lôi Cương lúc đầu là bị cái giá đó dọa khiếp một phen nên mới bỏ đi rồi sau đó lại quay lại Vạn Tượng các hay không?

Tiếng cười thanh thoát như chim hót của Trận U Tuyết bay ra.

Lôi Cương đứng ở cửa tiểu viện hơi run, nghe câu hỏi của Trận U Tuyết Lôi Cương nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng khi hắn lần đầu tiên tiến nhập Vạn Tượng các tiến hành giao dịch với Chỉ San không khỏi cười khổ, có điều lúc này Lôi Cương không có tâm tư đâu mà nghĩ đến chuyện đó cả, trực tiếp đi vào tiểu viện, mở cửa phòng ra thì thấy Trận U Tuyết như con chim non nhỏ bé đang nằm trên giường, còn Chỉ San thì đang ngồi đoan trang trên ghế, hai người đang nói chuyện vô cùng vui vẻ. Thấy cửa phòng bật mở, Trận U Tuyết vội vàng ngồi dậy còn Chỉ San thì phẫn nộ quay đầu, sau khi nhìn thấy Lôi Cương thì sắc mặt hai nàng hơi biến, Trận U Tuyết thì đầy vẻ vui mừng còn Chỉ San thì mặt hơi cười nhìn Lôi Cương.

- Chỉ San, đã có tin tức của ca ca ta chưa?

Lôi Cương vừa bước vào phòng không kịp đợi thêm liền hỏi.

- Ngươi vội cái gì chứ? Mới có sáu ngày thôi mà, chẳng phải Chỉ San tỉ tỉ nói là trong vòng mười ngày rồi sao?

Trận U Tuyết trừng mắt nhìn Lôi Cương nói.

Sáu ngày? Hắn mới đi được sáu ngày thôi sao? Sắc mặt Lôi Cương hơi biến, trong lòng cực kì chấn kinh, thời gian hắn trải qua bên trong không gian đen thui nọ sợ rằng không được mấy trăm năm thì cũng phải mấy chục năm rồi ấy chứ, ấy thế mà hóa ra lại mới chỉ có sáu ngày? Đuôi mắt Lôi Cương nheo lại đầy nghi hoặc.

- Để ta đi kiểm tra một chuyến, ngươi đợi ở đây

Chỉ San nhạy cảm phát hiện ra sắc diện của Lôi Cương, sau nghi ngẩn ra thì buồn buồn nói rồi đứng lên đi ra cửa, Lôi Cương lắc mạnh đầu nói:

- Uhm, cảm ơn nàng, Chỉ San.

Chỉ San nhàn nhạt cười nhưng không nói gì, chỉ có điều nụ cười có phần miễn cưỡng rồi ra khỏi phòng.

- Đợi đã, chúng ta cùng đi.

Lôi Cương đột nhiên tỉnh hồn, gọi với theo Chỉ San, Chỉ San đang đứng trong tiểu viện gật gật đầu, Lôi Cương vội vàng quay người đi ra khỏi phòng, còn Trận U Tuyết thì chu môi lên rồi cũng đi ra.

Nửa tuần hương sau, người làm công trong Vannj Tượng các cùng những tu luyện giả đang tìm kiếm những thứ bọn họ cần hốt nhiên cảm thấy một cố khí thế khủng bố từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy Vạn Tượng các.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.