Thể Tôn

Chương 451: Ma niệm




Nhóm Lôi Cương tiến vào trong kênh hoả táng, nhìn hai bên của khe nứt. Bên dưới nham thạch nóng chảy không ngừng bốc hơi, hắn ngưng thần, trầm tư. Xác định xong, Lôi Cương liền bay nhanh về phía nam, sau khi tiêu diệt Hoả Huyền tông, hắn đã hơi bình tĩnh lại. Luồng sát khí đen phía sau không ngừng bốc lên luồng hơi nóng, khiến không gian dường như cũng đỏ hơn.

Lần đầu tiên giết nhiều người như vậy nhưng Lôi Cương không hề có chút cảm giác hối hận hay tự trách chút nào, cảm giác thù hận cũng không hề tồn tại trong hắn. Chuyện của Lôi Ma chỉ làm giải toả cảm giác thương hại tồn tại trong lòng Lôi Cương từ lâu. Lôi Cương không phải kẻ hiếu sát, nhưng khi biết Lôi Ma chết, lần đầu tiên hắn cảm nhận được lòng thương người trước đây của hắn buồn cười đến cỡ nào. Trong giới tu luyện, mạnh được yếu thua, Minh Đế nói rất đúng, tất cả đều cần đến thực lực. Đứng trước cường giả, mọi người đều chỉ là con sâu cái kiến, muốn giết kẻ nào đó cũng chỉ là một ý niệm mà thôi. Đây chính là điều Lôi Cương không thể chấp nhận được, nhưng nếu muốn thay đổi tình cảnh này, hắn chỉ còn cách gia tăng thực lực bản thân. Nếu Hoả Huyền tông có thể giết một người, vậy thì hắn cũng có thể giết cả mười vạn đệ tử của Hoả Huyền tông.

"Ông trời đã vô tình, vì sao ta lại không thể?" Trong lúc bay nhanh đi, Lôi Cương lẩm bẩm nói, khẽ nhếch miệng cười nhạo.

Sau nửa canh giờ bay trên kênh hoả táng, hắn đột ngột dừng lại trên dòng nham thạch nóng chảy, luồng sát khí phía sau lưng hắn xuất hiện rất nhiều gương mặt dữ tợn. Cả đám hung thần ác sát này cùng tấn công Lôi Cương, định nuốt cương anh, đạo anh của hắn. Lôi Cương tuy rằng để cho bọn chúng nuốt, nhưng không cho bọn chúng hấp thu toàn bộ, do đó, luồng sát khí hoá thành đám hung thần cứ bay lơ lửng theo sau hắn.

Lôi Cương kêu to không ổn, hắn nhìn phía trước, ngưng thần, vội vã ngồi xuống, áp chế ma niệm. Luồng sát khí vừa rồi đã nuốt rất nhiều cương anh, đạo anh, như vậy sức mạnh của nó có thể nói đủ nghiền nát Dong Luyện giới. Nếu như Lôi Cương không thể kìm chế được luồng sức mạnh này, nhất định hắn sẽ trở thành ma đầu khát máu, như cái xác không hồn, thành người chỉ biết chém giết.

Trùng diên màu đen trong giới chỉ dường như cũng cảm nhận được ma niệm, tự động bay ra khỏi giới chỉ, lơ lửng trên đầu Lôi Cương. Trùng diên phát ra ánh sáng màu đen, điên cuồng hấp thụ ma niệm. Ma niệm dường như cảm giác được sự tồn tại của trùng diên, vả lại còn cực kỳ sợ nó. Ngoại trừ một phần bị trùng diên hấp thụ, ma niệm đen sì dài đến mười trượng chẳng mấy chốc bị hút sạch vào trong đỉnh đầu Lôi Cương.

Bị ma niệm ào ào đi vào trong đầu, Lôi Cương như bị sét đánh, nháy mắt khuôn mặt nhợt nhạt, mồ hôi ướt trán.

Ma niệm đi vào trong cơ thể hắn điên cuồng tấn công Nê Hoàn cung, một khi không giữ được Nê Hoàn cung, ma niệm nhất định sẽ nuốt luôn Lôi Cương, biến hắn thành một ma đầu khát máu thực sự. Thần hồn của Lôi Cương hiện đang ở trong Nê Hoàn cung, từ đôi mắt nhỏ của nó phát ra ánh sáng bốn màu nhìn trừng trừng cung này, sắc mặt liên tục thay đổi, cảm nhận khí thế đáng sợ bên ngoài. Lôi Cương vô cùng lo lắng, nếu như chỉ là một ma niệm, hắn nhất định sẽ thẳng tay xử lý; nhưng hiện tại có đến gần mười vạn ma niệm, tuy rằng trùng diên đã nuốt không ít, thế nhưng đó chỉ là một phần nhỏ a. Bốn con tiểu long trong Nê Hoàn cung tập hợp lại không ngừng rít gào.

"Bang bang!" Nê Hoàn cung lúc này bị tấn công liên tục. Nếu như không phải Lôi Cương đang chìm trong thần hồn thì lực công kích này đã đủ khiến hắn đau đớn ngất đi, tuy vậy hắn cũng không chịu nổi phải co quắp toàn thân. Ba hạt châu trong đan điền không ngừng chuyển động, sức mạnh trong chúng lần lượt phát ra. Mà lúc này, người nhỏ bé màu vàng mở mắt, nghiêm nghị nhìn ma niệm tập trung lại đang điên cuồng tấn công Nê Hoàn cung trong đan điền, ấn ký hình rồng trên trán đột nhiên phát sáng, một con tiểu long to bằng cánh tay từ đó chui ra. Con tiểu long nhìn chằm chằm vào ma niệm, lẩm bẩm nói: "Giỏi thật, nhiều oán niệm như vậy, đủ khiến người này biến thành một ma đầu. Chẳng nhẽ ta lại đứng nhìn? Thế nhưng ta và thổ anh của hắn đã kết hợp với nhau, nếu hắn biến thành ma đầu, không phải ta cũng sẽ…?" Nghĩ đến đó, ánh mắt con tiểu long chợt trở nên nghiêm trọng, cuối cùng rít gào một tiếng, chạy vào trong ma niệm. Thời gian nửa nén hương còn chưa hết, con tiểu long đã từ trong đó giãy ra, vội vã bay vào trong trán của người nhỏ bé màu vàng đất, không thấy xuất hiện nữa.

Bên dưới dòng nham thạch nóng chảy của kênh hoả táng có một hạt châu đang phát ra ánh sáng màu vàng đất. Từ hạt châu này phát ra một kết giới mờ mờ, ngăn dòng nham thạch nóng chảy. Lúc này, đột nhiên hạt châu khẽ rung lên, một tiếng thanh trong trẻo vang lên: "Là khí tức của phụ thân, là khí tức của phụ thân, lẽ nào phụ thân đang ở đây?" Lời vừa dứt, hạt châu màu vàng đất phá tung dòng nham thạch nóng chảy, nhanh chóng bay về phía nam.

Trong Nê Hoàn cung, Lôi Cương hít một hơi thật sâu, ngồi xuống, nhanh chóng vận hành Đoạt hồn đạo pháp. Thần hồn của hắn biến thành một đám mây đen sì, dừng lại trước cửa Nê Hoàn cung. Lôi Cương tính toán, chỉ cần Nê Hoàn cung bị sụp đổ, thần hồn mạnh mẽ của hắn sẽ nuốt lấy ma niệm đáng sợ này.

"Ầm!" Một âm thanh vỡ vụn vang lên, đám mây đen do thần hồn của hắn biến thành đột nhiên rung lên. Ma niệm đen sì cuồn cuộn đánh vào trong Nê Hoàn cung. Thần hồn Lôi Cương nhanh chóng mở rộng, bao vây toàn bộ ma niệm. Bốn con tiểu long trong Nê Hoàn cung không ngừng rít gào, vô cùng sợ hãi ma niệm.

Thần hồn Lôi Cương hoá thành đám mây đen bao vây lấy ma niệm rồi biến thành một người nhỏ thó bốn màu, ngồi xếp bằng trong Nê Hoàn cung. Thần hồn vốn phát ra ánh sáng bốn màu lúc này cũng ẩn hiện sát khí, nhìn vô cùng quỷ dị. Nhìn thấy sát khí đen thùi hiện ra càng lúc càng nhiều, sắc mặt Lôi Cương càng lúc càng khó coi. Hắn không ngừng tấn công vào những cái đầu dữ tợn xuất hiện từ trong thần hồn. Lôi Cương cắn chặt răng chống đỡ lại sự bành trướng của ma niệm, có điều sức mạnh của ma niệm lớn hơn so với tính toán của hắn. Lúc này, Lôi Cương vô cùng lo lắng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, thần hồn chắc chắn sẽ bị ma niệm nuốt mất, khi đó… Lôi Cương hít một hơi thật sâu, cười khổ, thần hồn nhanh chóng rời khỏi Nê Hoàn cung, xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Lôi Cương nhìn trùng diên, niệm chú, thần hồn liền đi vào trong trùng diên.

Vào trong trùng diên, Lôi Cương mới hơi yên lòng. Lúc trước nhìn trùng diên nuốt lấy ma niệm, hắn cũng đã thấy qua. Lúc này, hắn chỉ có thể ngăn chặn ma niệm bằng cách để nó đi vào trong không gian của trùng diên trong luyện hoá. Thần hồn thứ hai của hắn hoá thành một đám mây đen. Ma niệm lại cuồn cuộn tuôn ra, tấn công đám mây đen, nhưng đúng lúc này, không gian trùng diên đen sì đột nhiên liên tục phát ra những tiếng động. Ma niệm không ngừng bị không gian đen nuốt lấy. Mà Lôi Cương thả ma niệm ra xong cũng chưa rời đi ngay, mà một lần nữa xuất hiện dưới dáng dấp một người nhỏ bé. Ánh mắt hắn sắc bén nhìn ma niệm, khẽ nhếch miệng, hấp thụ ma niệm.

Ma niệm ngưng tụ thành gần mười vạn cương anh, đạo anh ẩn chứa sức mạnh có thể nói là đáng sợ, Lôi Cương dĩ nhiên sẽ không thể bỏ qua món ăn ngon như vậy. Hắn liền sử dụng Đoạt hồn đạo pháp, nuốt lấy một phần nhỏ ma niệm luyện hoá. Lúc trước bởi vì ma niệm quá nhiều, khiến hắn không thể luyện hoá. Lúc này ma niệm ở trong không gian trùng diên, dường như không còn hung dữ như trước, lơ lửng trong không gian, không dám tấn công Lôi Cương, ngược lại hình như còn có chút sợ hắn.

Lôi Cương luyện hoá một phần ma niệm xong, lại tiếp tục nuốt lấy phần tiếp theo. Cứ như vậy, hắn đem ma niệm chia thành vô số lần luyện hoá. Ma niệm không chỉ bị Lôi Cương nuốt lấy mà còn bị không gian trùng diên đen sì nuốt, khiến tốc độ thanh toán ma niệm của hắn nhanh lên không ít, vô cùng quái dị.

Ở bên ngoài, thân thể Lôi Cương vẫn lơ lửng trên không. Một luồng áng sáng màu vàng đất từ phía bắc nhanh chóng bay tới, dừng lại bên người hắn. Từ trong hạt châu một tia sáng phát ra, hoá thành một thanh niên anh tuấn. Người thanh niên này nhìn Lôi Cương, ngồi xuống cạnh hắn, ôm lấy hắn. Thấy vẻ mặt hắn nhợt nhạt, mồ hôi thấm đẫm trán, vẻ mặt đau khổ, đôi mắt người thanh niên khẽ run lên, hắn run giọng nói: "Phụ thân…Người làm sao vậy?"

Cảm nhận được Lôi Cương không có chút khí tức sinh mệnh nào, khuôn mặt trẻ thơ của người thanh niên co giật cực độ, quát lên: "Phụ thân!!"

"Không đúng, phụ thân sẽ không chết, sẽ không chết." Người thanh niên lẩm bẩm nói, thần thức đi vào trong cơ thể Lôi Cương, cuối cùng dừng lại trong đan điền hắn. Nhìn người nhỏ bé màu vàng đất đang lạnh run, người thanh niên quát to: "Còn chưa cút ra cho ta, nếu không ta đem ngươi vào trong Hỗn thổ châu cho bọn chúng nuốt chửng bây giờ."

Người nhỏ bé màu vàng đất toàn thân run lên, trên trán loé sáng, một con tiểu long từ trong bụng Lôi Cương chui ra, người thanh niên trừng đôi mắt sáng như hai ngọn đuốc nhìn chằm chằm nó, quát lớn: "Cha ta bị làm sao vậy?"

Con tiểu long run lên, đôi mắt nhỏ nhìn người thanh niên đầy sợ hãi. Sau đó, nó nói: "Ta…Ta không biết, lúc trước có ma niệm rất đáng sợ tấn công hắn. Ta chỉ thấy hắn gọi thần hồn ra, còn lại ta cũng không biết." Con tiểu lòng quay đầu nhìn trùng diên mờ ảo lơ lửng trong không gian, nói: "Có thể là hắn đã đi vào trong thứ này rồi."

"Ma niệm?" Người thanh niên bình tĩnh nói.

"Đúng vậy, hình như hắn đã giết rất nhiều người, lại ra sức nuốt lấy cương anh, đạo anh của bọn họ nên mới dẫn đến ma niệm đáng sợ như thế này. Chuyện này không liên quan đến ta a, ta chuyên tâm tu luyện, không hề hay biết gì a." Con tiểu long than khóc nói.

"Giết rất nhiều người?" Người thanh niên lẩm bẩm nói. Sau đó, y trầm giọng nói: "Với tính cách của phụ thân, vốn dĩ không dễ dàng giết người, như vậy ắt hẳn là có người đã chọc giận phụ thân." Lúc này, người thanh niên nắm hỗn thổ châu trong tay phải, nuốt lấy nó, ánh mắt hắn loé sáng.

Trong không gian trùng diên.

Không biết Lôi Cương luyện hoá ma niệm đã bao nhiêu lần. Mỗi một lần luyện hoá, thần hồn của hắn lại lớn thêm một chút. Lúc này, thần hồn của hắn đã lớn bằng đứa bé mười tuổi. Từ trong cơ thể hắn phát ra ánh sáng năm màu, trước vốn là bốn màu, lúc này có thêm màu đen nữa.

Khoảnh khắc Lôi Cương luyện hoá xong phần ma niệm cuối cùng, hắn mở mắt, đôi mắt sáng quắc như đuốc, rực sáng. Nhìn không gian trùng diên đen sì, Lôi Cương ngưng thần, trùng diên đen sì này có lẽ cũng không hề đơn giản. Nhưng không đơn giản ở điểm nào thì hắn cũng không nói rõ, dù sao có thể nuốt ma niệm, đủ thấy trùng diên này không hề tầm thường. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lôi Cương thầm niệm, thần hồn rời khỏi không gian trùng diên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.