Nhóm Thần thức Lôi Cương vừa động liền kinh ngạc phát hiện ra trán hắn đã lồi ra một cục, xem hình dạng thì rất giống một ngọn tiểu sơn, quang mang sáu màu chính là từ ngọn tiểu sơn này phát ra. Thần thức găm chặt tiểu sơn, tim Lôi Cương bỗng đập thình thịch, Trùng Diên sáu màu? Lẽ nào nó luôn ở trong trán hắn sao? Trầm tư giây lát rồi Lôi Cương bắt đầu thấy nghi hoặc, Trùng Diên màu đen lúc này và Trùng Diên sáu màu rốt cục thì cái nào mới là Trùng Diên chân chính chứ? Nghĩ đến đây Lôi Cương liền thử xem có thể khống chế được Trùng Diên sáu màu ở trên trán hay không, nhưng khi thần thức quét qua trán thì lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của Trùng Diên sáu màu, nhưng lúc này rõ ràng là nó đang hiển hiện trên trán cơ mà, điều này khiến Lôi Cương không sao hiểu được. Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Lôi Cương nhận định rằng hẳn là do tu vi của hắn chưa đủ nên không thể cảm nhận được Trùng Diên sáu màu, Lôi Cương vẫn còn nhớ rõ trước đây khi thanh niên nọ luyện chế Trùng Diên có nhắc đến một từ: "Nguyên khí", điều này vẫn luôn khiến Lôi Cương thấy khó hiểu, sao lại là nguyên khí? Lẽ nào cũng là một cách phân biệt của vũ khí sao?
Trầm tư hồi lâu nhưng vẫn không nắm bắt được đầu mối nên Lôi Cương đành bỏ cuộc rồi sau đó liền quan sát tứ bề, quang mang sáu màu do Trùng Diên sáu màu phát ra như một ngọn đèn chiếu sáng cả không gian tối mịt, mặc dù có thể nhìn rõ được cảnh vật trong phạm vi mười mét nhưng lại chẳng hề thấy bất cứ vậy nào, điều này khiến Lôi Cương cảm thấy vô cùng khó hiểu. Không gian này dường như là to vô hạn, lại chẳng có bất cứ vật gì, vậy nó dùng để làm gì cơ chứ?
Đột nhiên trong đầu Lôi Cương lóe lên một tia tinh quang, thầm nghĩ: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
- Lẽ nào ....... lẽ nào không gian Trùng Diên này cũng giống với giới chỉ, chỉ dùng để cất giữ đồ vật, có điều không gian tương đối lớn mà thôi.
Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong vài lượt hô hấp rồi liền bị Lôi Cương gạt bỏ, nếu chỉ đơn giản như thế thì chuyện Trùng Diên màu đen hấp thụ ma niệm phải giải thích thế nào đây?
Suy nghĩ mãi mà chẳng tìm được lời giải thích nào hợp lý Lôi Cương đành thôi, nhìn Trùng Diên sáu màu trên trán, Lôi Cương âm thầm cười khổ, xem ra tất cả đành phải đợi cho đến khi tu vi của hắn trở nên cường đại rồi mới có thể vén được đám mây mù này. Đang lúc Lôi Cương định ra khỏi không gian Trùng Diên thì bỗng nhiên ngây người đứng im tại chỗ, cảm nhận từng trận âm phong ve vuốt xung quanh, Lôi Cương đột nhiên nhớ đến một vấn đề, bây giờ hắn chỉ là một đạo thần niệm, mà Trùng Diên này lại ở trong thần niệm của hắn?? Lôi Cương suy nghĩ một lát rồi trực tiếp ra khỏi không gian Trùng Diên, cho thần thức kiểm tra trán thì chẳng hề phát hiện ra một vết tích bất kì nào cả.
Suy nghĩ mãi rồi Lôi Cương cũng chỉ có cách thầm thở dài, không ngờ Trùng Diên mà hắn vô tình có được lại ngụy dị đến bậc này, sau đó Lôi Cương cũng không nghĩ đến chuyện Trùng Diên nữa mà đưa mắt nhìn mấy người Chấn Mang đang điên cuồng công kích kết giới ở phía trước. Tiếp đó, Lôi Cương rời mục quang lên thi thể của hỏa long ngàn trượng nằm trên mặt đất, suy nghĩ một lát rồi thân hình Lôi Cương lóe lên, xuất hiện phía trên thi thể hỏa long, hỏa long mặc dù đã chết nhưng lại chính là thân thể của thần thú. Chấn Mang nếu không phải vì bị chân hỏa chi nguyên chi phối hết tâm tư thì đã sơn chiếm thân thể hỏa long làm của riêng rồi. Lôi Cương nhìn thi thể hoa long to bằng cả ngọn núi, tay phải phất ra, ném luôn thi thể hỏa long vào U chỉ. Tu vi của Lôi Cương càng cao thì không gian trong U chỉ cũng càng lớn lên, chứa một thi thể hỏa long ngàn trượng vẫn còn dư chỗ.
Lôi Cương tính sau khi ra khỏi chân hỏa chi nguyên sẽ kiếm người luyện chế hỏa long lân giáp thành một bộ chiến giáp. Lân giáp của hỏa long này đến cả Chấn Mang cũng không có cách nào kích vỡ được, có thể thấy được chỗ bất phàm của nó, mặc dù đã có lồng bàn thạch và cốt lân giáp rồi nhưng đối với hỏa long lân giáp thì đương nhiên Lôi Cương cũng không thể bỏ qua được. Ngoài ra cặp sừng trên trán hỏa long và long cân cũng có thể luyện chế thành tiên khí hỏa hành cường đại, máu huyết trong nội thể nó thì đủ để tu luyện giả nâng cao lĩnh ngộ về hỏa hành, có thể nói toàn thân hỏa long đều là báu vật.
Sau một hồi thu thập, Lôi Cương lại nhìn về đám Chấn Mang ở phía trước, trong mắt hiện lên vẻ phiền phức, lúc này Lôi Cương chỉ muốn lập tức ra khỏi không gian chân hỏa để đi điều tra hạ lạc của Lôi Ma mà thôi. Tiếp đó, Lôi Cương liền đến bên Tiểu Giác nói:
- Tiểu Giác, chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa, tiến nhập vào trong cung điện, lấy Hỗn Hỏa châu và chân hỏa chi nguyên rồi đi luôn thôi.
Tiểu Giác nhìn sắc mặt Lôi Cương, suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Được, thế chúng ta vào thôi.
Hai người bay về phía cung điện, còn Hỏa hoàng đang ngồi chắp bằng vẫn không mở mắt, vẫn tọa bàn y như cũ.
Khi Lôi Cương và Tiểu Giác đến được kết giới, Chấn Mang quay đầu nhìn Lôi Cương một cái, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Lôi Cương liếc Chấn Mang và Thiết Kiếm vương một cái, đến trước mặt cung điện, hít vào một hơi thật sâu rồi chú mục nhìn Tiểu Giác.
Chấn Mang và Thiết Kiếm vương ngừng công kích, nghi hoặc nhìn Lôi Cương và Tiểu Giác, sau đó, đồng tử bọn họ co rút lại, đầy vẻ không thể tin được nhìn cảnh Tiểu Giác kéo Lôi Cương trực tiếp tiến nhập vào trong kết giới mà không hề gặp phải bất cứ một tia trở ngại nào.
Sắc mặt Chấn Mang biến đổi, gần như méo mó, thân hình lao về phía cung điện nhưng liền bị kết giới ngăn lại, bất luận là Chấn Mang có làm gì thì kết quả cũng vẫn y như vậy. Chấn Mang ngây ngốc đứng nhìn vào chỗ mà Lôi Cương và Tiểu Giác vừa biến mất, ngơ ngẩn lẩm bẩm:
- Tại sao? Tại sao bọn họ lại có thể vào được chứ?
Sắc mặt Thiết Kiếm vương ngưng trọng cùng cực, kết giới cường đại là thế vậy mà lại không hề có bất cứ tác dụng ngăn trở nào đối với bọn họ?
Hỏa hoàng đang ngồi chắp bằng bỗng mở bừng hai mắt, nhìn về cung điện phía trước rồi thân hình biến mất tại chỗ.
- Đi thôi, Chấn Mang.
Rất lâu sau đó, Thiết Kiếm vương mới thở dài nhìn khuôn mặt đầy vẻ bất cam, phẫn nộ, đố kị của Chấn Mang mà nói. Mười hai trưởng lão cũng đã ngừng công kích, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không dám hó hé, bọn họ đã cảm nhận được sự phẫn nộ của Chấn Mang lúc này.
Chấn Mang song mục âm hiểm quét qua kết giới, thấp giọng nói:
- Ngươi đi trước đi.
Thiết Kiếm vương ngẩn người, cũng đoán ra được ý trong mắt Chấn Mang, nói:
- Chấn Mang, cao thủ phía sau hắn không phải là người mà ngươi có thể đụng vào. Chân hỏa chi nguyên mặc dù quý giá nhưng ngươi phải còn sống thì mới hưởng được.
Thiết Kiếm vương giọng nói lạnh lùng vô bỉ, trong mắt thoáng hiện lên sắc giận.
Chấn Mang nghe xong toàn thân run rẩy, khuôn mặt méo nó nhìn Thiết Kiếm vương nói:
- Bản tông cố gắng biết bao nhiêu năm, chân hỏa chi nguyên dù xa tận chân trời nhưng đã gần ngay trước mặt, ngươi nói bản tông làm sao bỏ qua được chứ? Bản tông khổ sở bồi dưỡng bọn họ là vì cái gì, chẳng phải cũng chính là vì chân hỏa chi nguyên sao? Ngươi nói bản tông làm sao có thể cam lòng được chứ?
Chấn Mang quét nhìn mười hai trưởng lão, tiên kiếm đỏ lửa trong tay lóe lên vạch một đường về phía mười hai trưởng lão, toàn bộ bọn họ thân hình rút lại, từ trong nội thể một làn khói xanh nhàn nhạt bay ra, trợn tròn hai mắt rơi thẳng xuống mặt đất. Mãi cho đến trước khi chết, bọn họ cũng không dám tin rằng lại chết trong tay của một Chấn Mang đã dốc lòng bồi dưỡng bọn họ biết bao nhiêu năm nay.
Mục quang Thiết Kiếm vương trở nên âm trầm, nhìn Chấn Mang đã phát điên, cười lạnh nói:
- Nếu ngươi đã cố chấp như thế thì bản vương đi trước đây. Niệm tình chúng ta quen biết đã nhiều năm như vậy, bản vương khuyên ngươi suy nghĩ cho kĩ rồi hãy làm.
Nói xong, Thiết Kiếm vương cầm hắc kiếm đã bị nén nhỏ, hóa thành một đạo quang mang rời đi.
Sắc mặt Chấn Mang âm tình bất định, nhìn theo Thiết Kiếm vương đã biến mất, vẻ bất cam trong mắt càng thêm nồng đậm, lạnh lẽo nhìn kết giới, Chấn Mang ngồi chắp bằng xuống, Chấn Mang bây giờ đã phát cuồng rồi, vô số năm rồi, từ thời Hỏa Đế lúc trước, Chấn Mang đã mơ có một ngày sẽ lấy được chân hỏa chi nguyên, hắn không ngừng khổ luyện đợi đến ngày hôm nay nhưng bây giờ kết giới đã ngăn cản tất cả, thế mà Lôi Cương và Tiểu Giác lại chẳng hề gặp trở ngại gì đã tiến nhập được vào bên trong khiến hắn vô cùng không cam tâm, lòng dạ như nhăm nhúm lại.
Tính cách của Chấn Mang căn bản cực đoan, đây cũng là lí do khiến hắn có thể ẩn nhận được nhiều năm như thế, bây giờ cũng vậy, nhưng sự cực đoan lần này sẽ khiến hắn đối mặt với nguy cơ trước giờ chưa từng có, thậm chí là phải trả giá bằng chính sinh mạng.
Ở một nơi không xa, một thanh niên ẩn nấp trong bụi cát, ánh mắt chú thị cung điện phía trước, trong mắt lộ ra vẻ bất cam, sau khi nhìn thấy Thiết Kiếm vương bỏ đi thì hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Chấn Mang ngồi xuống, thanh niên suy nghĩ một lát rồi lộ ra nét cười ngụy dị.
Nói đến Lôi Cương và Tiểu Giác sau khi tiến nhập kết giới thì khung cảnh phía trước đột biến, cung điện nguy nga lộng lẫy khi trước không thấy đâu nữa mà thay vào đó là tiến nhập vào trong một đại điện đỏ lửa, một viên trân châu đỏ rực to bằng nắm tay lơ lửng bên trên chính điện, xem xét kĩ thì trên viên trân châu này có khắc chín con hỏa long, sống động như thật, nhìn không khác nào rồng thật cả. Tiểu Giác chú mục nhìn viên trân châu đỏ rực này, song nhãn hiện lên vẻ ngơ ngẩn, chậm rãi đi về phía viên trân châu đỏ rực đó.
Lôi Cương không có ngăn Tiểu Giác mà đứng tại chỗ nhìn viên trân châu, Lôi Cương biết đây chính là Hỗn Hỏa châu, một bộ phận truyền thừa của Tiểu Giác.
Khi Tiểu Giác đến phía trước mặt Hỗn Hỏa châu thì chậm rãi cất tay phải lên, nắm lấy Hỗn Hỏa châu, trực tiếp nuốt vào trong miệng rồi ngồi chắp bằng xuống. Lôi Cương nghi hoặc nhìn tất cả, chần chừ giây lát rồi cũng không định lay tỉnh Tiểu Giác, hắn hiểu rằng Tiểu Giác bây giờ đang tiếp nhận truyền thừa. Nhìn một lượt đại điện, cảm nhận sự nồng đậm cực điểm của linh khí thuộc tính hỏa, Lôi Cương cũng ngồi xuống, linh khí bên trong đại điện nồng đậm hơn gấp trăm lần linh khí bên ngoài kết giới nữa. Đúng lúc Lôi Cương định đi vào tu luyện thì có một cỗ uy hiếp bao phủ lấy Lôi Cương, không đợi Lôi Cương kịp phản ứng, hồng quang lóe lên trước mắt, một con hỏa long to bằng cánh tay hiện lên trước mặt Lôi Cương, hỏa long này toàn thân bao phủ hỏa diễm màu trắng, mắt đầy hung quang, không nói hai lời, lao về phía Lôi Cương, há cái miệng nhỏ bé ra, xem chừng định nuốt luôn Lôi Cương thì phải.
Chân hỏa chi nguyên? Nhìn thấy hỏa long, Lôi Cương không khỏi nhớ đến đại địa chi nguyên, con hỏa long này e rằng chính là do Hỗn Hỏa chân sinh ra, cũng chính là chân hỏa chi nguyên mà vô số tu luyện giả của Dung Luyện giới muốn có được. Có điều, bây giờ Lôi Cương nào có tâm tư mà đi nghĩ đến mấy chuyện này, nhìn hỏa long chỉ to bằng cánh tay lại có thể mang đến uy hiếp cực đại như thế cho Lôi Cương, thì hắn chẳng kịp nghĩ gì lập tức triệu ra lồng bàn thạch nhưng khi bị chân hỏa chi nguyên tiếp cận thì đã trực tiếp bị dung hóa luôn.
Lôi Cương run lên, toàn thân lùi lại phía sau, cốt lân giáp ầm ầm xuất hiện, phủ chụp toàn thân. Một cảm giác nóng bỏng bao lấy cơ thể, khi Lôi Cương còn đang kinh hãi thì cốt lân giáp cũng đã không kháng cự nổi với nhiệt lượng mà chân hỏa chi nguyên tạo ra, dung nhập trở lại nội thể. Chân hỏa chi nguyên này lại cường đại đến bậc đó? Lôi Cương ngập tràn kinh hãi, mới chỉ đơn giản là nhiệt lượng thôi mà cũng đủ để khiến cho lồng bàn thạch và cốt lân giáp không thể chống cự lại được? Lôi Cương hít sâu vào một hợi, đang chuyện bị tế ra Trùng Diên thì thấy hỏa long đang lao đến bỗng đứng khựng trong trung, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Một thân ảnh đỏ lửa to lớn dần dần hiện lên, tay phải hắn cầm chân hỏa chi nguyên, trong mắt lộ ra một tia thèm thuồng, nói:
- Ta có thể ăn nó không?
Lôi Cương song mục trợn tròn, nhìn Hỏa hoàng cũng đã tiến nhập vào đây, Lôi Cương rõ ràng nhớ rằng khi hắn và Tiểu Giác tiến vào thì Hỏa hoàng vẫn còn bàn tọa cơ mà, cũng là nói nếu không có sự dẫn dắt của Tiểu Giác thì hắn cũng không thể nào vào được, Hỏa hoàng làm cách nào mà vào được chứ? Lôi Cương hít sâu vào một hơi, thời gian càng dài thì Hỏa hoàng càng khiến cho Lôi Cương chấn kinh nhiều hơn. Suy nghĩ một lát, Lôi Cương gật gật đầu. Chân hỏa chi nguyên này cường đại như thế, hắn căn bản là không thể khống chế được nó, chi bằng thành toàn cho Hỏa hoàng.
Chân hỏa chi nguyên giãy dụa kịch liệt nhưng Hỏa hoàng có được sự cho phép của Lôi Cương thì đã há to miệng nuốt lấy nó, chân hỏa chi nguyên từ từ biến mất trong miệng Hỏa hoàng.
- Hư ...........
Chân hỏa chi nguyên kêu lên ấm ức rồi chẳng thấy đâu nữa.