Thể Tôn

Chương 492: Đe dọa




Lão giả bạo ngược cấp tốc công đến, uy thế cường đại khiến Luyện Hư rên lên một tiếng, khóe miệng thổ ra một búng máu tươi, hít sâu vào một hơi, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp vô cùng, vừa kinh hãi lại vừa vui xuống ngồi chắp bằng xuống. Lôi Cương sắc mặt điềm nhiên chú mục nhìn công kích của lão giả bạo ngược, tu vi của lão giả này đã đạt đến đạo thánh địa giai, khiến Lôi Cương có vài phần cố kị, nhưng Lôi Cương cũng muốn xem thử uy lực chân chính của phân thân, liền đó, chân khí trong nội thể Lôi Cương liền dũng động xuất ra, toàn thân quang mang đỏ lửa đại thịnh, Lôi Cương thấp giọng gầm một tiếng, song thủ cùng lúc xuất ra.

- Graooooooo ..............

Một tiếng long ngâm đột nhiên phát ra từ trong song thủ của Lôi Cương, chân phải Lôi Cương mãnh nhiên lùi về sau một bộ, thân hình như lôi điện lao thẳng về phía lão giả bạo ngược, cũng lúc này, công kích của lão giả bạo ngược đã đến nơi, Lôi CƯơng không hề tránh né, song thủ giao nhau đấm về phía trước.

- Bình!!

Một tiếng chấn âm vang dội, Luyện Hư đang ngồi phía sau bị chấn lui đên mười mét, tiếp tục phún ra một búng máu tươi, nhưng hai mắt hắn vẫn nhăm chặt, dường như đã tiến nhập vào một cảnh giới nào đó rồi thì phải. Một đòn kích đến, thân hình lão giả bạo ngược bị đẩy lui mấy mét, song mục nhìn về phía Lôi Cương, sau khi cát bụi lắng xuống, đôi mắt tròn vo của lão giả bạo ngược co rút lại, mục quang lộ ra vẻ không thể tin được nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương song thủ giao nhau đỡ về phía trước, sau kkhi ngạnh tiếp một kích của lão giả bạo ngược thì chậm rãi thu hồi. Mục quang Lôi Cương nhìn chằm chằm vào lân phiến ẩn ước thoáng hiện trên song thủ cùng với một dấu hằn rõ vết tích, Lôi CƯơng thổ ra một hơi trọc khí, trong lòng cực kì vui sướng, phòng ngự của phân thân này quả thật bất phàm, lúc này hắn còn chưa phát huy hết thực lực chân chính đã đủ để chống cự lại một kích của cao thủ đạo thành huyền giai, sau này đợi hắn chân chính phát huy ra thực lực của phân thân này thì e rằng cho dù có là cường giả đạo thánh cương thánh tiên giai cũng khó mà chống lại được.

Lôi Cương không biết rằng Hỏa Huyền cùng mấy người Dung Hỏa tông tổng cộng chín mạng lúc trước điên cuồng công kích Hỏa Giao vương, mặc dù cuối cùng cũng kích lui được Hỏa Giao vương nhưng cũng tổn thất thảm hại, một cú quật ngang của đuôi Hỏa Giao vương liền quật chết Diêm Chính, cương anh may mắn chạy thoát. Sau cùng vẫn là nhờ Hỏa Lê động dụng long viên chi nộ mới đánh bại được Hỏa Giao vương, Hỏa Giao vương có thể nói chính là cường giả mạnh nhất dưới cương thần, đạo thần.

Lão giả bạo ngược nhìn thấy một kích mạnh bạo của lão lại bị Lôi Cương đỡ được một cách đơn giản như thế thì trong đôi mắt tròn vo đầy vẻ không thể tin được, sắc mặt lão giả bạch phát thì lộ ra một tia chấn kinh, lão và lão giả bạo nộ quen biết đã nhiều năm, tranh đấu giữa hai người trước giờ chưa từng ngừng nghỉ, tu vi giữa hai người không cách biệt là bao, đánh nhiều rồi thì cũng phát sinh tình bạn nhất định, luyện khí tinh cấp của hai người sớm đã đủ đột phá ngũ tinh, thậm chí đã đạt đến thất tinh rồi, nhưng hai người vẫn chưa luyện chế ra được ngũ tinh tiên khí, do đó vẫn chưa được chấp sự Khí tông đưa lên tầng bậc cao hơn trong Khí tháp. Hai người chuyên tâm tu luyện, trở thành đối tượng được ngàn ngàn vạn vạn đệ tử Khí tông trong tầng bốn Khí thap ngưỡng mộ, cuộc sống hàng ngày có thể nói là vô cùng tiêu sái.

Bây giờ sự xuất hiện của Lôi Cương đã phá hỏng kế hoạch của bọn họ.Vốn bọn họ định tu luyện đến bậc đạo thánh thiên giai, nhất cử đột phá bát tinh trở thành trưởng lão Khí tông, trực tiếp rời núi, ngạo du Ngũ Hành giới.

Mỗi một người khi tiến nhập Khí tông muốn tùy ý xuất tông, chỉ có một con đường là đạt đến bát tinh hoặc tu vi đạt đến đạo thánh thiên giai, thông qua khảo luyện của Khí tông trở thành trưởng lão Khí tông thì mới có thể được tự do xuất nhập Khí tông. Bao nhiêu năm nay, trưởng lão của Khí tông đều phân bố trong Ngũ Hành giới, rất nhiều cường giả nổi danh đều có qua lại với Khí tông, Khí tông cụ thể có bao nhiêu trưởng lão thì e rằng đến cả tông chủ Khí tông đời này cũng không biết rõ được.

Sắc mặt Lôi CƯơng hơi hiện ra vẻ cười nhàn nhạt, chú mục nhìn lão giả bạo ngược nói:

- Hai căn phòng này có thể tương nhượng hay không hả?

Lôi Cương vừa nói vừa bước về phía trước, vô hình trung đã đem đến cho lão giả bạo ngược một cỗ uy áp, lão giả hơi biến sắc mặt lùi về sau mấy bước, liếc nhìn lão giả bạch phát, lão giả bạch phát hít sâu vào một hơi, mắt nhìn Lôi Cương chậm rãi nói:

Đạo hữu, tại hạ Định Nghịch, ta và Xích Tung ở tầng bốn Khí tháp này cũng đã được ngàn vạn năm rồi, với tu vi của đạo hữu đi đến tầng cao hơn của Khí tháp thì nhất định sẽ có được không ít thứ tốt hơn.

Ánh mắt Lôi Cương chuyển qua lão giả bạch phát, trong lòng cười lạnh nhưng sắc mặt vẫn điềm nhiên nói:

- Nếu đã như thế sao hai người còn không đi đi? Với tu vi của hai người thì có lẽ là đã sớm vượt qua tứ tinh rồi chứ.

Lôi Cương vốn chỉ muốn đuổi hai người này ra khỏi đỉnh núi này nhưng bây giờ Lôi Cương lại thay đổi chủ ý rồi, hắn ngược lại muốn biết vì sao hai người này lại muốn ở lại tầng bốn Khí tháp mà không muốn lên tầng cao hơn? Bên trong nhất định là có nguyên do.

Lão giả bạch phát sắc diện ẩn ước nhăm nhó lại, tiếp đó mới cảm khái nói mấy tiếng:

- Tiền bối, ta và Xích TUng tu vi đã đạt đến đạo thánh huyền giai, bọn ta định tu luyện đến đạo thánh thiên giai thì sẽ thông qua khảo luyện của Khí tông để xuất tông, ngạo du Ngũ Hành giới.

Lão giả bạo nộ sắc mặt âm trầm trong mắt lóe lên quang mang nhìn lão giả bạch phát, đồng thời hơi lắc đầu dường như là đan cùng lão giả bạch phát giao lưu chuyện gì đó. Lôi Cương tỉ mỉ phát hiện ra được điểm này, nên cười đạm nhiên nói:

- Đi lên mấy tầng cao hơn thì không dễ kích phát tu vi đột phá sao? Hơn nữa, đạo thánh huyền giai muốn đạt đến đạo thánh thiên giai lại đơn giản thế thôi sao? E rằng có người cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở một bước này mà thôi. Lẽ nào hai vị đạo hữu ở đây có bì mật gì đó có thể nhanh chóng nâng cao tu vi muốn giấu diếm chứ? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lão giả bạch phát hơi biến sắc mặt, còn khuôn mặt đỏ bừng của lão giả bạch phát đột nhiên nhăn nhúm lại, trong mắt lộ ra một tia sát cơ, hai mắt nhìn chằm chặp Lôi Cương, lão giả bạch phát cười gượng nói:

- Đạo hữu, chỗ tốt của đỉnh chóp tầng bốn Khí tháp này, ngươi chẳng phải đã cảm nhận được rồi sao? Chẳng qua chỉ là uy áp cùng ý cảnh ẩn chứa bên trong đều cao hơn ở dưới một chút mà thôi.

Lôi Cương cười lạnh mấy tiếng, nhìn hai căn phòng, trong mắt hiện lên nét thâm sâu, nói:

- Hai căn phòng này tại hạ muốn lấy.

Lôi Cương nói xong thì liền lao về phía căn phòng của lão giả bạch phát.

- Định đại ca, giết hắn đi, ta không tin với hợp lực của hai người chúng ta còn không giết được hắn.

Tiếng nói của lão giả bạo ngược vang lên trong đầu lão giả bạch phát, lão giả bạch phát nhìn bước chân của Lôi Cương, trong mắt lộ ra vẻ độc ác,vỗ lên trán một cái, một đạo quang mang đỏ lửa liền cấp tốc xạ ra từ trên trán lão giả bạch phát, kích thẳng về phía Lôi Cương, tốc độ nhanh như điện xẹt, đến LÔi Cương cũng không kịp phản ứng lại, quang mang đỏ lửa đã xuyên thẳng lên bụng Lôi Cương rồi.

- Đùng!!

Một thanh âm giòn tan vang lên, quang mang đỏ hồng kích trúng vào bụng Lôi Cương, một làn sóng đỏ lửa từ bụng Lôi Cương tuôn ra, thân hình Lôi Cương lùi sau mấy bộ, sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn lão giả bạch phát cười lạnh nói:

- Hay!! Hay cho một ám khí. Hôn may, nếu các ngươi không đem bí mật của đỉnh núi này nói ra thì chỉ có một con đường chết.

Tay phải Lôi Cương phất lên, một đạo quang mang kim thiết đỏ lửa bay ra từ trong tay Lôi Cương, những quang mang này ngưng tụ sau lưng Lôi Cương tạo thành một phiến mây đỏ rực, hung khí nồng đậm từ trên đỉnh núi tản phát ra, ngập tràn tầng bốn, khiến ngàn ngàn vạn vạn đệ tử tầng bốn đều bị kinh tỉnh từ trong tu luyện, còn Luyện Hư thì vẫn ngồi nguyên như cũ, không hề bị khí tức này kinh tỉnh.

Lôi Cương sắc diện âm trầm nhìn lão giả bạch phát và lão giả bạo ngược nối:

- Nói, bên trên rốt cục là có gì kì diệu. Nêu không thì hơn mười vạn hung thú này mà nổi điên lên thì không ai cứu nổi các người đâu.

Hai người lão giả bạch phát và lão giả bạo ngược tròn mắt nhìn đám kiến lửa chi chít chì chịt nhìn không rõ, hàn quang phát ra từ cái miệng ngọn hoắt khiến hai người tê dại cả da thịt, lời nói của Lôi Cương lại càng khiến hai người kinh hãi, mười vạn con? COn số mười vạn đủ để vượt qua hung thú đạo thánh, cương thánh? Chỉ sợ là đến cả cao thủ đạo thánh thiên giai cũng phải có bảy phần cố kị.

Hành động lần này của Lôi Cương quả thực là do hết cách rồi, mặc dù lực phòng ngự có thể chống lại công kích của lão giả bạo ngược nhưng nếu cùng lúc chống lại hai cao thủ cương thánh huyền giai thì Lôi Cương không có lấy một chút gì là chắc chắn cả, chỉ có thể thả đám kiến lửa ra để hù hai người này mà thôi.

- Nói, trên này có gì kì diệu?

Lôi Cương sắc mặt âm lãnh nói. Thần niệm vừa động, đám kiến lửa chi chít lại cấp tốc ngưng tụ, gần trăm thanh đại kiếm màu tỏ hiện lên bốn phía vậy lấy hai lão giả.

Lão giả bạch phát và lão giả bạo ngược mặt mũi tái nhợt, lúc này lão giả bạo ngược đã chẳng còn lấy một chút chiến ý nào cả, nếu có thì cũng chỉ còn là sự khủng hoảng cùng cố kị sâu sắc, ánh mắt nhìn Lôi Cương rồi liếc về phía lão giả bạch phát, có phần do dự bất quyết.

- Được rồi, được rồi, chỗ tốt trên đỉnh núi này chính là trong hai căn phòng này dường như có trận pháp hay là gì đó, linh khí thuộc tính hỏa trong phòng nồng đậm dị thường, đối với tu luyện rất có lợi. Đây chính là nguyên nhân khiên bọn ta cứ mãi dừng lại ở tầng bốn Khí tháp, được rồi, nếu đạo hữu đã thích, bọn ta đành phải đi tầng khác vậy.

Bạch phát lão giả lắc lắc đầu, nhìn lão giả bạo ngược, sau đó tay phải hiện lên một thanh tiên kiếm, chân khí động nhập, quang mang đại thịnh, lão giả bạo ngược thấy thế cũng lấy ra một thanh tiên kiếm, tiên khiến trong tay hai người quang mang đại thịch, cũng cùng lúc đó trong không trung hiện lên ba động, một thân ảnh đột nhiên hiện lên trên đường chân trời, sau đó lại xuất hiện trong không trung, ánhh mắt cảnh giới nhìn gần trăm thanh đại kiếm đỏ lửa quanh người LÔi Cương.

Ánh mắt Lôi Cương lóe lên, thần niệm vừa động, đại kiếm do kiến lửa hóa thành cấp tốc dũng nhập vào trong U chỉ, Lôi Cương liếc mắt nhìn người trong không trung, mục quang thoáng động, người vừa xuất hiện chính là trung niên nhân thu nhận đệ tử lúc trước, Lôi Cương vẫn còn nhớ hắn tên là Minh Đức.

Minh Đức hít sâu vào một hơi, mục quang đầy vẻ chấn kinh nhìn Lôi Cương, hiển nhiên là hắn đã nhận ra Lôi Cương, trong lòng dâng lên sự kinh hãi cùng cực, mới chỉ có bốn mươi năm ngắn ngủi, hắn không những đã đến được tầng thứ tư mà hơn nữa còn uy hiếp được cả hai lão quái vật tầng bốn? Hai người này Minh Đức cũng có nghe nói qua, tu vi cường đại, nhưng lại dừng ở tầng bốn vô số năm nhất định không chịu đi lên tầng cao hơn, lần này hai người lấy ra tiên kiếm chứng thực là đã vượt qua ngũ tinh, cũng sẽ được chấp sự Khí tông dẫn lên tầng bậc cao hơn. Cảm nhận được khí tức của kiến lửa lúc trước, thì Minh Đức cũng đoán được bảy tám phần của sự việc rồi.

Minh Đức sau khi hít sâu vào một hơi, nhìn LÔi Cương một cái rồi quay đầu nhìn hai lão giả nói:

- Hai vị đạo hữu, mới theo Minh Đức đi lên tầng sáu.

Hai lão giả gật gật đầu, song thủ Minh Đức sau khi đẩy phía sau hai lão giả thì bay thẳng lên không trung, lão giả bạo ngược ánh mắt âm lạnh nhìn Lôi Cương rồi cười lạnh một tiếng, còn Minh Đức thì mục quang cũng sáng rực nhìn Lôi Cương.

Sắc mặt Lôi Cương vẫn giữ tiếu ý nhàn nhạt, thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu hai người này mà đánh thật thì e rằng sẽ tổn thất không ít kiến lửa, Lôi Cương quay đầu nhìn Luyện Hư đang ngồi chắp bằng phía sau, đồng tử co rút lại trở nên cực kì kinh nghi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.