Thể Tôn

Chương 520: Nổi giận




Ba người lão tổ Nguỵ Lệ sát khí loé lên trong mắt, nghe Đan Tông Tử nói, bọn họ càng nổi giận hơn. Vốn dĩ Đan Tông Tử đẩy bọn hắn rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh này, vậy mà lúc này hắn lại độc địa, muốn mọi người cùng chết? Lão tổ Nguỵ Lệ hừ lạnh một tiếng, tiến tới trước một bước, nắm cổ hắn, lớn tiếng quát: "Giao, ngươi có giao ra hay không?"

Vẻ mặt Đan Tông Tử không có chút đau khổ cùng sợ hãi nào, ngược lại còn cười nhạt, nói: "Nếu như không muốn chết thì mau cùng ta vượt qua cửa ải khó khăn này đi!! Muốn ta nói cho cách ra ngoài sao. Vọng tưởng!!" Đan Tông Tử vô cùng cương quyết, vốn dĩ hắn không còn gì để nói với bọn lão tổ Nguỵ Lệ, cùng nhau vào Cấm Lục chỉ là do có cùng mục đích. Hơn nữa, những gì Thiết Nhai nói lúc trước khiến Đan Tông Tử trở nên lạnh nhạt.

Sắc mặt lão tổ Nguỵ Lệ âm u khó đoán nhìn chằm chằm Đan Tông Tử, sự nổi giận hằn lên đôi mắt. Đám hài cốt xung quanh đã vọt tới bốn người, thời gian suy nghĩ lúc này đã chẳng còn lại bao nhiêu.

"Cứ mang hắn đi theo đã!" Thiên Tà Thượng nhân nhìn xung quanh, lạnh cả người, thấp giọng quát. Nói xong, hắn vung tay phải lên, một lực đạo tấn công một đám hài cốt đang cầm đoạn đao trong tay. Đám hài cốt văng giạt ra. Lão tổ Nguỵ Lệ mắt nổi sát khí, hừ lạnh một tiếng buông Đan Tông Tử, bay lên không trung. Sau đó, Thiết Nhai gật đầu chốc lát, nhìn Đan Tông Tử cũng bay lên. Đan Tông Tử thở phào nhẹ nhõm, xuất hiện bên cạnh lão tổ Nguỵ Lệ.

Mắt nhìn đám hài cốt phía dưới, sắc mặt bốn người dần tái nhợt. Cả bốn cùng lơ lửng trên không liếc mắt nhìn, hàng ngàn hàng vạn hài cốt đang đứng lên, tụ tập lại đây. Đám hài cốt ngay dưới chân thì cùng nhau hợp lại, vô cùng quỷ dị, cuối cùng, một bộ xương khô hoàn chỉnh xuất hiện. Theo số lượng hài cốt xung quanh nhập lại, bộ xương khô này càng lúc càng lớn.

"Làm sao bây giờ?" Đan Tông Tử ngơ ngác nhìn phía dưới, lẩm bẩm nói.

"Còn có thể làm sao nữa? Chuyện đã tới nước này chỉ có thể nhanh chóng tìm đến một nơi khác trong dãy núi này. Ngoài ra không còn cách nào khác! Hơn nữa, phải nhanh chân lên, chắc chắn tiên thạch của các vị cũng không còn nhiều, đến lúc tiên linh khí hết thì chúng ta chỉ còn một con đường chết mà thôi." Thiên Tà Thượng nhân quát lạnh nói.

"Đi!" Lão tổ Nguỵ Lệ khẽ quát một tiếng, nhanh chóng bay về phía trước. Ba người theo sát ngay sau.

Phía dưới một bộ xương khô cao một trượng đang đuổi theo bốn người Đan Tông Tử. Trên đường đi, những bộ hài cốt ào ào nhập vào trong cơ thể nó, bộ xương khô cao một trường chạy còn chưa đến trăm dặm đã cao đến ba mươi trượng. Tuy rằng không nhìn thấy tung tích của bốn người Đan Tông Tử nhưng dường như nó biết được phương hướng của bốn người, nhanh chóng bay về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Khô lâu vương trăm trượng bị tiêu diệt, dĩ nhiên sẽ xuất hiện khô lâu vương kế tiếp. Vốn dĩ cần phải mất vô số năm tháng mới hình thành được một khô lâu vương mới, nhưng bốn người Đan Tông Tử đã thúc đẩy khả năng tiến hoá của bộ xương khô nhanh hơn. Có điều, trong con ngươi của bộ xương khô ba mươi trượng này không có chút lửa nào, nói cách khác nó vẫn chưa có linh trí.

Lôi Cương đang bay về sâu trong Cấm Lục thoáng mừng rỡ, lần này tuy rằng đi vào Cấm Lục nguy hiểm thập tử nhất sinh, nhưng chiếm được cây búa lớn này khiến hắn có chút thoải mái. Hắn nhìn đám hài cốt đang bỏ chạy phía trước, ánh mắt chợt loé lên, thầm nghĩ: "Lẽ nào, mục tiêu của những hài cốt này chính là bọn hắn? Như vậy có nghĩa, Đan Tông Tử đang bị uy hiếp? Muốn ra được bên ngoài còn cần đến Đan Tông Tử. Đan Tông tử, ngươi không thể chết được!" Lúc này, Lôi Cương lần nữa gia tăng tốc độ, nhanh chóng bay về phía trước.

Trong lòng Lôi Cương vốn chỉ quan tâm đến Đan Tông Tử, ba người lão tổ Nguỵ Lệ an nguy thế nào không có chút nào quan hệ đến hắn.

Bốn người Đan Tông Tử thấp thỏm bất an, sắc mặt trắng bệch, trong lòng căm giận ngút trời nhưng cố kìm nén. Bộ xương khô phía sau càng lúc càng lớn, đám hài cốt đuổi theo dưới mặt đất khiến bốn người kinh hồn khiếp vía. Tiên linh khí trong cơ thể bốn người không ngừng biến mất, tiên thạch chỉ có hạn. Trong tình cảnh thập phần nguy hiểm này, ngọn núi theo như lời của sư môn tiền bối của Đan Tông Tử không biết có còn xa lắm không. Bọn họ lúc này tựa như một con ruồi không đầu, chỉ biết lao về phía trước.

"Đan lão nhi, ngọn núi kia rốt cuộc còn xa lắm không? Tiên linh khí trong cơ thể lão phu đã tiêu hao hết gần một nửa rồi, nếu không bị bộ xương khô đằng sau giết chết chắc cũng bị hài cốt phía dưới xé xác mất." Lão tổ Thiên Tà phẫn nộ quát. Nhìn phía trước không có chút bóng núi nào khiến hắn không nhịn được mà gầm lên. Bộ xương khô phía sau vẫn bám theo không rời, tình cảnh khiến bọn họ hoàn toàn không có cơ hội nào để hấp thụ tiên linh khí trong tiên thạch!

Đan Tông Tử nguyên bản vô cùng khiếp sợ, kinh hồn bạt vía. Lúc này bị Thiên Tà Thương nhân gầm lên, giận tím mặt, hắn nói: "Lão phu bảo các người tới đây sao? Các người muốn đi thì đi ngay lúc này đi!!"

"Ngươi!!"

"Ngươi!!" Lão tổ Nguỵ Lệ và Thiên Tà Thượng nhân cùng nổi giận, sát khí bộc phát. Lão tổ Nguỵ Lệ phát ra một luồng sát khí đen thùi, từ trong đó tiếng rít, tiếng gào khóc thảm thiết vang lên, khiến người khác nghe mà kinh hãi.

"Giờ là lúc nào rồi? Xem ra các ngươi đều muốn vĩnh viễn ở lại đây phỏng? Nếu muốn chết thì cứ chém giết nhau đi, không cần chạy trốn nữa, cứ rơi vào tay bộ xương khô ấy đi!" Thiết Nhai liếc mắt nhìn ba người, quát lạnh nói.

Lời Thiết Nhai nói khiến lão tổ Nguỵ Lệ, Thiên Tà Thượng nhân ngẩn ra, sát khí cùng sự phẫn nộ trong mắt nhanh chóng chìm xuống. Lão tổ Nguỵ Lệ liếc mắt, lạnh lùng nhìn Đan Tông Tử, tiếp tục bay đi. Chỉ cần đến lúc tìm ra phương pháp ra ngoài, lão tổ Nguỵ Lệ nhất định sẽ không tha cho Đan Tông Tử!

Lại nói Lôi Cương đang bay điên cuồng, đột nhiên cảm nhận được mặt đất phía trước rung chuyển cùng tiếng nổ vang lên. Hắn không khỏi thất kinh, lẽ nào bộ xương khô khổng lồ không phải chỉ có một? Lôi Cương mơ hồ thấy được một thân ảnh to lớn phía trước, bên dưới là vô số hài cốt điên cuồng chạy. Tình cảnh này khiến hắn không khỏi hít một ngụm hơi lạnh.

Lôi Cương dần đuổi kịp thân ảnh to lớn phía trước. Đến khi thấy được thân ảnh to lớn này, Lôi Cương chấn động, là một bộ xương khô cao gần trăm trượng!! Tuy rằng hắn đã hạ gục một khô lâu vương nhưng lúc đó có tiếng trống mị hoặc tác động. Lúc này, hắn nhìn chăm chú vào bộ xương khô trăm trượng, trong lòng không khỏi khiếp sợ. Dần dần, Lôi Cương phát hiện bộ xương khô này dường như không thấy được hắn, chỉ nhanh chân đạp tới trước, mỗi một bước của nó đều chấn động trời đất, đất vụn bay khắp nơi!!

Lôi Cương thoáng suy nghĩ, khẳng định chắc chắn bốn người Đan Tông Tử đang ở phía trước! Mà bộ xương khô này chỉ sợ đang đuổi theo mấy người bọn họ mà thôi.

Nửa canh giờ sau, Lôi Cương phát hiện phía trước có hàng ngàn hàng vạn hài cốt vây quanh bốn người. Bốn người này chính là bọn Đan Tông Tử. Liên tục bay trong mấy canh giờ, tiên linh khí trong cơ thể bọn họ tiêu hao cực nhanh, buộc phải rơi xuống. Đám hài cốt nhất thời ào lên mãnh liệt.

"Lão tổ, mau mau hấp thu. Chúng ta không thể chống đỡ lâu hơn được nữa!" Thiên Tà Thượng nhân dữ tợn đánh nát một hài cốt đang tấn công tới, hét lớn. Lão tổ Nguỵ Lệ ngồi xếp bằng ở giữa ba người, hấp thụ tiên thạch. Bốn người này đều là những lão gia hoả dày dạn kinh nghiệm, đối mặt với bước đường cùng liền nghĩ ra tuyệt chiêu tuyệt diệu như vậy, ba người chống đỡ, một người hấp thu. Cứ như vậy, không lâu sau cả bốn đều có thể hấp thu đủ tiên linh khí, chạy khỏi nơi đây. Có điều, hiện giờ bộ xương khô trăm trượng còn chưa tới đây!

Lão tổ Nguỵ Lệ đang ngồi xếp bằng đột nhiên mở bừng hai mắt, vung tay lên, xuất ra một lực tấn công mạnh mẽ đánh nát bộ hài cốt trước mặt, quát khẽ nói: "Ba người các ngươi hấp thu, một mình lão phu chống đỡ! Mau lên, trước khi bộ xương khô kia đuổi kịp, chúng ta phải mau chạy tiếp!" Lão tổ Nguỵ Lệ vươn đôi tay, tạo ra một kết giới bảo vệ ba người, tấn công mạnh mẽ về đám hài cốt xung quanh. Nhưng đám hài cốt phía trước vừa bị đánh nát, phía sau đã lại ào tới, khiến lão phải nhanh chóng sốc lại tinh thần.

Bỗng nhiên, lão tổ Nguỵ Lệ tình cờ nhìn thấy Lôi Cương ở phía sau, nhíu mày, dao động. Lão không tin được, hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn chằm chằm Lôi Cương. Chỉ cần hắn ra tay, lão tổ Nguỵ Lệ hiển nhiên có thể thoát khỏi đây an toàn, nhưng lúc trước đâm Lôi Cương một kiếm khiến lão vô cùng sợ hãi!

Lôi Cương nhìn phía trước, thoáng cúi đầu trầm tư, thân thể khẽ động. Lão tổ Nguỵ Lệ đang nhìn chằm chằm Lôi Cương đột nhiên chấn động, xuất ra một luồng sát khí đen thùi chuẩn bị tấn công.

Nhưng, tình hình sau đó khiến lão tổ Nguỵ Lệ sửng sốt, rồi vô cùng tức giận. Đan Tông Tử đang ngồi xếp bằng trong kết giới đã biến mất. Lão quay đầu nhìn về phía sau, kịp thấy hai thân ảnh đang bay về phía sâu trong!

"Đan Tông Tử bị Lưu Cương đưa đi rồi?" Trong đầu lão tổ Nguỵ Lệ chỉ kịp nghĩ đến thế. Nếu là trước đây, hiển nhiên lão sẽ không để ý đến Đan Tông Tử, nhưng lúc này, hắn có liên quan đến mạng sống của lão. Lão tổ Nguỵ Lệ nổi giận gầm lên một tiếng, đẩy luồng sát khí đen thùi về phía Lôi Cương. Nghe được tiếng lão tổ Nguỵ Lệ rống giận, Thiết Nhai và Thiên Tà Thượng nhân mở mắt, không thấy bóng dáng của Đan Tông Tử và lão tổ Nguỵ Lệ, hai người nhất thời sợ hãi, cảm nhận được mặt đất rung chuyển. Hai người nổi giận, đuổi theo phía trước.

Rất nhanh, lão tổ Nguỵ Lệ nhận ra Lôi Cương và Đan Tông Tử dường như đã biến mất. Lão đuổi theo rất nhanh nhưng chỉ thấy bóng Lôi Cương và Đan Tông Tử dần mờ nhạt, cuối cùng hoá thành một điểm đen biến mất nơi chân trời phía trước. Lão tổ Nguỵ Lệ rống giận liên tục, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.