Thể Tôn

Chương 524: Tà Đạo Giả




Thấy khô lâu tiêu tán, Lôi Cương thở phào nhẹ nhỏm, thân thể khổng lồ cũng dần dần trở về kích cỡ vốn có, Cốt Lân Giáp dung nhập vào trong cơ thể, ánh mắt Lôi Cương dừng lại trên cự kiếm màu đỏ cắm trên mặt đất cách đó vạn thước, bất kể là khô lâu trăm trượng ở góc bên kia sơn, hay là khô lâu một trăm năm mươi trượng này, vũ khí mà bọn họ sử dụng đều làm Lôi Cương cực kỳ kinh ngạc, chưa nói đến chuyện đủ để cứng rắn ngăn cản một quyền của hắn, hơn nữa còn phát tan ra sát khí cùng với máu tanh nồng nặc, làm hắn cũng cảm nhận được một uy hiếp cổ không nhỏ, chỉ riêng độ cứng rắn cũng không có mấy chênh lệch so với kiếm tiên lấy được ở trong chí bảo rồi, ở trong tay khô lâu căn bản không cách nào phát huy ra được uy lực vốn có của nó, dù sao, khô lâu tuy mạnh, nhưng công kích cũng là cậy mạnh, tiên khí ngay cả thần khí ở trong tay bọn họ đều chỉ là một vũ khí công kích mà thôi.

Suy tư chốc lát, thân thể Lôi Cương đi phía trước một bước, thân thể đột ngột xuất hiện ở bên cạnh cự kiếm, nhìn thân kiếm toàn bộ đều cắm xuống mặt đất, chỉ để lại một chuôi kiếm màu đỏ phát tán ra sát khí, Lôi Cương ngẩn người, liền nắm lấy chuôi kiếm, da thịt cả người cứng lại, thân thể nhảy lên đem cự kiếm từ mặt đất rút ra, Lôi Cương cũng không có quan sát cự kiếm này nhiều, trực tiếp thu hồi vào trong Giới Chỉ trữ vật, cự kiếm như thế, sợ rằng tất nhiên bất phàm, mà lúc này, không phải là thời điểm cẩn thận tra xét, cường giả kinh khủng ở sâu bên trong kia làm Lôi Cương cực kỳ kiêng kỵ, quét mắt vào chỗ sâu bên trong, ánh mắt Lôi Cương nhìn về phía khuôn mặt ngây ngô, phảng phất còn không chưa tỉnh lại từ trận chiến của Đan Tông tử.

Khi Lôi Cương tới trước mặt Đan Tông Tử, Đan Tông Tử rùng mình một cái, ánh mắt nóng bỏng vô cùng nhìn Lôi Cương, lộ ra vẻ kính sợ, lúc này, sự kính sợ của Đan Tông Tử đối với Lôi Cương cơ hồ còn hơn cả sự kính sợ của Đan Tông Tử đối với trưởng bối của lão nưa, cường giả vi tôn, đây là sự thật không thay đổi.

- Sư môn trưởng bối của ngươi có ghi lại bọn họ là ở nơi đâu lấy được máu tươi của thi thể không?

Lôi Cương khẽ nhíu mày hỏi, Lôi Cương đã cẩn thận tra xét một phen, nơi này trong phương viên năm mươi dặm, ngay cả lòng đất sâu xuống năm mươi dặm trừ cốt hài cùng thổ nhưỡng ra, căn bản cũng không có thi thể được lưu giữ hoàn hảo, muốn lấy được máu tươi, phải tìm kiếm được một cỗ thi thể được lưu giữ hoàn hảo, ít nhất thân thể vẫn còn có da thịt, mặc dù ở nơi này tìm được một mảnh cốt hài cốt, hy vọng rất xa vời , nhưng Lôi Cương biết, tất nhiên địa phương khác nhất định có, nếu sư môn trưởng bối của Đan Tông Tử tìm được, như vậy hắn cũng có thể, đối với mật khu, Lôi Cương không dám đụng vào, nơi đây quỷ dị vô cùng, mật khu có cái gì, Lôi Cương không thể nói rõ nhưng hắn hiểu rằng có tồn tại mà hắn không thể ngăn cản.

Đan Tông Tử trầm tư hồi lâu, sau đó nói:

- Theo như sư môn trưởng bối ta ghi lại thì bọn họ là ở phía tây tìm được thi thể.

- Phía tây?

Lôi Cương không khỏi nhớ tới tinh thạch lúc trước Đan Tông Tử cho hắn, trong đó có ghi lại trứ ở phía tây có một hồ nhỏ, mà xung quanh hồ nhỏ này có Vạn Niên Thổ Nguyên Thủy cùng với Âm Dương Hoa. Lôi Cương trù trừ đứng lên, vốn là, Lôi Cương đối với Vạn Niên Thổ Nguyên Thủy cùng Âm Dương Hoa đã không ôm hy vọng gì nữa rồi, nhưng lúc này mục tiêu ở phương Tây, nếu như có thể, liền đi mạo hiểm nếm thử một phen xem có thể lấy được hay không.

- Nơi này nguy cơ trùng trùng, chúng ta phải mau sớm lấy được, nơi đây có tồn tại khủng bố màta cũng không thể ngăn cản được!

Lôi Cương thấp giọng nói, tay phải túm lấy phía sau lưng Đan Tông Tử, hướng về phía tây Sơn Mạch bay đi.

Đan Tông Tử sắc mặt đại biến, nội tâm lại càng run sợ, tồn tại mà ngay cả Lưu Cương đạo hữu đều không thể ngăn cản? Đan Tông Tử hít một hơi lãnh khí, cẩn thận nhớ lại ghi chép lúc trước của sư môn trưởng bối, sau đó, Đan Tông Tử thấp giọng nói:

- Lưu đạo hữu, nếu như ta đoán không sai, thi thể kia cùng hồ nhỏ nọ có liên quan, nói không chừng, trong lòng đất ở hồ nhỏ có thi thể được lưu giữ hoàn hảo.

Lôi Cương gật đầu một cái, điểm này hắn cũng đoán được, nơi đây khắp nơi hoang thổ, trừ hồ nhỏ kia ra, những địa phương khác căn bản là không thể nào có thể có thi thể hoàn hảo. Lúc này, Lôi Cương thần thức tản ra, tìm kiếm xung quang hồ nhỏ.

Nhưng Lôi Cương cùng Đan Tông Tử còn chưa phi hành bao lâu thì một tiếng tiếng trống đột ngột vang lên, làm Lôi Cương sắc mặt đại biến, vội vàng bố trí kết giới trên một tòa núi nhỏ ở Sơn Mạch ngăn cản cổ âm này, Lôi Cương lộ vẻ khiếp sợ, tiếng trống này ẩn chứa uy lực còn mạnh hơn mấy chục lần so với góc bên kia của Sơn Mạch, chỉ một một tiếng liền cơ hồ làm khí huyết trong cơ thể Lôi Cương sôi trào, phảng phất sắp nổ tung ra vậy, mà Đan Tông Tử lại càng hai mắt đầy máu, cơ hồ ngất đi.

Mà ở một chỗ khác trong Sơn Mạch, một cỗ khô lâu trăm trượng cự chân điên cuồng chà đạp chính diện, khi hắn dừng chân thì dưới chân hắn ngoại trừ chi chít cốt hài, còn có một thi thể huyết nhục mơ hồ thi thể, từ quần áo của cổ thi thể này thì có thể đoán ra hẳn là Thiên Tà Thượng Nhân, Thiên Tà Thượng Nhân ở Cửu U giới hoành hành vô số năm, cũng phải chịu kết quả như thế, còn Ngụy Lệ Lão Tổ lúc này đang gắt gao tránh né sự điên cuồng chà đạp của khô lâu khổng lồ, tay hắn cầm một đại phiên chừng mười trượng ngăn cản công kích chung quanh cốt hài.

Thiên Tà Thượng Nhân rơi xuống, làm Ngụy Lệ Lão Tổ nội tâm hoảng sợ cũng là vô cùng tức giận, hắn đem hết thảy những điều này đều đổ lên đầu Lôi cương, nỗi hận của Ngụy Lệ Lão Tổ đối với Lôi Cương lại càng đạt tới mức bất cộng đái thiên. Sau khi né tránh một cước của khô lâu, Ngụy Lệ Lão Tổ cầm trong tay cự phiên chạy như điên, lại càng tức giận gầm thét:

- Lưu Cương, lão phu thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi.

Thanh âm tiếng rít, tựa như quỷ khóc sói tru, cũng là tiếng kêu tuyệt vọng của Ngụy Lệ Lão Tổ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Còn Thiết Nhai khi khô lâu đã đến cực gần nhưng lại không biết làm thế nào để trốn khỏi nơi đây, lúc này đã chẳng biết đi đâu.

- Không! Lão phu không cam lòng!

Ngụy Lệ Lão Tổ rống giận liên tục, hắn thưở thiếu niên bởi vì lòng dạ độc ác, thảo gian nhân mạng, tay nhuộm vô số máu tươi, sau khi hắn tới cương quân, một lần ngoài ý muốn làm hắn lấy được một php quyết tu luyện, pháp quyết này đã thay đổi cả cuộc đời Ngụy Lệ Lão Tổ, Ngụy Lệ Lão Tổ mặc dù tàn bạo, nhưng đầu óc cũng là cực kỳ khôn khéo, khi thực lực của hắn chưa, hắn vẫn rất cẩn thận, làm việc rất ít trêu ngươi đến tồn tại cường, trong pháp quyết tu luyện pháp này có ghi lại phệ anh phiên cực kỳ tà khí, cường đại, từ đó về sau, người bị Ngụy Lệ Lão Tổ tru diệt, Cương Anh, Đạo Anh cũng bị Ngụy Lệ Lão Tổ ném vào trong phệ anh phiên này. Vô số năm qua, người chết do Ngụy Lệ Lão Tổ thủ hạ đếm không hết, đến lúc này, phệ anh phiên trong tay Ngụy Lệ Lão Tổ đã có gần mười vạn Cương Anh, Đạo Anh, có thể nói là vũ khí cường đại nhất của Ngụy Lệ Lão Tổ, không tới lúc bất đắc dĩ thì Ngụy Lệ Lão Tổ rất ít sử dụng, ở Cấm Lục Chi Địa vừa bắt đầu Ngụy Lệ Lão Tổ đã không cố kỵ chút nào liền đem ra sử dụng, nhưng là bởi vì, Ngụy Lệ Lão Tổ tính toán đem Cương Anh của đám người Đan Tông Tử toàn bộ ném vào trong phệ anh phiên, cũng là không nghĩ tới lại gặp phải Lôi Cương, càng không có nghĩ tới lại gặp phải cảnh cửu tử nhất sinh này.

- Phanh!

Một tiếng vang thật lớn nổ vang bên tai Ngụy Lệ Lão Tổ, một cổ lực trùng kích đem Ngụy Lệ Lão Tổ trực tiếp đánh bay, chân của một con khô lâu khổng lồ rơi vào sau lưng Ngụy Lệ Lão Tổ, sức mạnh cực kì cường đại, thiếu chút nữa đem Ngụy Lệ Lão Tổ chà đạp thành mảnh thịt vụn, Ngụy Lệ Lão Tổ bị đánh bay, diện mục dử tợn đích chằm chằm khô lâu khổng lồ, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm, cuối cùng, Ngụy Lệ Lão Tổ gầm nhẹ một tiếng:

- Lưu Cương! ! Lão phu sẽ không bỏ qua ngươi.

Sau đó, Ngụy Lệ Lão Tổ nổi giận gầm lên một tiếng:

- Hoán hồn đại. Pháp, thần hồn xuất khiếu! !

Hoán hồn đại. Pháp, chính là hoán hồn của tà đạo giả ở thâm uyên nơi Huyết Vực, không ngờ Ngụy Lệ Lão Tổ cũng biết, Ngụy Lệ Lão Tổ lúc này bị buộc phải có lựa chọn như thế, lựa chọn giữa cái chết và thân thể của khô lâu thì Ngụy Lệ Lão Tổ đã chọn sống! Sống sót.

Thần hồn của Ngụy Lệ Lão Tổ bắn vào trong cơ thể khô lâu khổng lồ, khô lâu khổng lồ kia giơ chân lên chuẩn bị đạp xuống lần nữa đột nhiên ngẩn ra, dừng lại trên không trung. Khô lâu khổng lồ này giữ động tác như thế trong suốt một canh giờ.

Một canh giờ sau, ánh mắt trống rỗng của khô lâu khổng lồ trong song mục hắn, chân của khô lâu rơi xuống, mặt đất ầm ầm đung đưa, khô lâu đột nhiên ngửa mặt lên trời, một tiếng gầm rú vang dội thiên địa. Trong thanh âm này phảng phất hàm chứa tức giận cùng với sát cơ vô tận.

Trên ngọn núi thứ mười một trong Cấm Lục Chi Địa, hắc bào lão giả chậm rãi ngẩng đầu, mí mắt nheo lại, lẩm bẩm nói:

- Lại là Tà Đạo Giả? Mặc dù cũng không có huyết mạch của Tà Đạo Giả, nhưng cũng coi là Tà Đạo Giả, Cổ Tu, Tà Đạo Giả, đây ...... Chẳng lẽ là thiên ý sao?

Lôi Cương cùng Đan Tông Tử không hay biết gì về dị biến ở góc bên kia của sơn mạch, lúc này hai người đã lần nữa phi hành, tiếng trống mới vừa dừng, hai người liền tìm kiếm tung tích hạ lạc của hồ nhỏ. Lúc này, Lôi Cương cùng Đan Tông Tử đã phi hành ba canh giờ, Cấm Lục Chi Địa phảng phất như là một nơi khôn cùng vô tận, làm Lôi Cương có chút kinh ngạc, trong lòng còn có chút lo lắng, rốt cuộc còn cần bao lâu mới có thể tìm ra?

Lôi Cương không muốn ở lại Cấm Lục Chi Địa này thêm một khắc nào nữa, bởi vì, hắn lại cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng lúc trước nữa rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.