"Cái gì?" Hiên Viên Dật sững sờ nhìn về phía làn váy nàng tràn ra nước ối, lúc này mới mang thai bao lâu? Bấm ngón tay tính toán, ba tháng. . . . . . Phụ nữ có thai bình thường đều là hoài thai mười tháng, ngày thứ nhất viên phòng, ngày hôm sau mang thai, nửa tháng sau chẩn đoán ra long phượng thai, ba tháng liền sinh, hai đứa nhỏ này thật đúng là vội mà.
Tay Nam Cung Tự gắt gao giữ chặt bàn tay xương cốt rõ rang của hắn, mái tóc trên trán rủ xuống sớm bị mồ hôi thấm ướt, bụng giống có gì đó muốn rớt xuống nhưng lại không rơi xuống, bụng nàng đau đến mức gần như muốn hít thở không thông, nàng nỗ lực khắc chế hô hấp, cắn răng cả giận nói: "Đau chết mất, Vương gia ngươi còn đứng lỳ ở đây làm cái gì, còn không mau một chút đưa ta đi sinh?" Hai chữ cuối cùng là từ trong kẽ răng cứng rắn nặn ra.
Hiên Viên Dật luống cuống, sắc mặt luống cuống ngốc trệ, sửng sốt một lát, lúc này mới cố gắng khắc chế tâm tình kích động, vội vàng ôm lấy Nam Cung Tự đang vào trạng thái hôn mê, hướng về phía thập bát chiến ưng cưỡi trên lưng ngựa nói: " Hiện tại Bổn vương muốn dẫn Vương phi trở về phủ đỡ đẻ, kế tiếp các ngươi tự nhìn mà làm đi!"
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."
Hiên Viên Dật nhanh chóng ôm Nam Cung Tự cưỡi trên lưng ngựa, kéo chặt cương ngựa, con ngựa ở phía sau giơ lên vó trước, ngựa nhanh chóng quay đầu lại.
"Giá!"
Hai chân hắn kẹp chặt ngựa, chân cọ bụng ngựa, hướng một bên kéo dây cương, dùng roi đung đưa, áo choàng màu vàng óng ngược gió xoay tròn lên, thật nhanh hướng cửa thành hoàng cung chạy như bay.
Nam Cung Tự yếu đuối tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập kịch liệt từ trong lồng ngực hắn truyền tới, rất nhanh, rất nhanh, nhanh đến cơ hồ lây sang nàng, nàng cắn môi thật chặt, mồ hôi theo cằm nhỏ xuống, ý thức từ từ mơ hồ, trước mắt trống rỗng, ngất đi.
"Tự nhi . . . . . . Tự nhi ngươi tỉnh lại, sắp đến rồi." Hiên Viên Dật nhìn người trong ngực thoi thóp một hơi, đầu mày nhíu chặt, hận không thể lắp hai cái cánh cho ngựa, dọc theo đường đi, dân chúng trên đường phố bị con ngựa xông thẳng dọa sợ đến mức rối rít bỏ vật trong tay xuống, tránh ra thật xa.
"Xảo Nhi tiểu thư, ngươi chậm một chút đi, nếu để lão gia thấy được, lại tức giận." Trên đường phố, một chủ một nô đang đi dạo trên đường phố phồn hoa nhất thành Lạc Dương, một người mặc la quần màu xanh biếc đang bị ma ma đi theo không buông ở phía sau lưng thiếu nữ.
Thiếu nữ kia cầm một cái mặt nạ che mặt kinh kịch, chớp mắt to ngập nước nhìn ma ma từ chỗ không xa chạy tới: "Bà vú, ngươi xem cái mặt nạ này có nhiều ý tứ a!"
"Xảo Nhi tiểu thư, đừng làm rộn, lão gia đang gấp rút tìm ngươi đây!" Ma ma than một tiếng, đưa tay đoạt lấy mặt nạ trong tay nàng.
Chỉ thấy người trước mắt này bộ dạng nhanh nhẹn khéo léo, mặt trái xoan, mắt to con ngươi trong veo như nước, cánh mũi xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, một cái nhăn mày một nụ cười đều lộ ra dí dỏm đáng yêu. Lục lạc thắt ở eo áo theo bước chân nàng nhẹ nhàng phát ra tiếng chuông giòn vang, cùng một túi thuốc dùng dây đỏ tết, nàng dí dỏm bĩu môi: "Biết, ta theo ngươi là được."
"Giá!" Một con ngựa hướng nàng nghênh diện chạy như bay đến, Xảo Nhi mắt to ngập nước lóe lên một cái, thân thủ nhanh nhẹn nhanh chóng xoay tròn, tránh được con ngựa kia, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn không vui nhìn con ngựa kia biến mất ở trong đám người: "Thiệt là, người không có lễ phép, đụng vào người ta thế mà liền câu nói xin lỗi cũng không nói?"
"Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Có bị thương không?" Ma ma vội vã cuống cuồng chạy tới, kéo tay của nàng kiểm tra bên ngoài một lần rồi, vỗ vỗ nhịp tim không dứt trong lồng ngực, trên mặt đều là nụ cười may mắn: "Cũng may, hoàn hảo không sao, tiểu thư, cần phải trở về, lão gia đang chờ người đấy!" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Ngón trỏ Xảo Nhi xoay tròn chuông bạc, đang muốn nói gì, đột nhiên nhìn thấy quán nhỏ một bên đang biểu diễn xiếc: "Ah, ngươi xem bên kia, có nhiều chuyện vui ghê!" Nàng vứt chuông bạc lên, ma ma luống cuống tay chân tiếp chuông bạc, than một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Vừa về tới vương phủ, Hiên Viên Dật ôm Nam Cung Tự bước nhanh về hướng Yêu Nguyệt Các, nha hoàn, gã sai vặt bắt đầu luống cuống tay chân , có người vội vàng đi lấy nước, có người vội vàng đi mời Ngự y, nào biết mời hơn nửa ngày, không có một Ngự y nào chịu tới đỡ đẻ, bởi vì nghi ngờ Nam Cung Tự chính là ‘quái thai’, hơn nữa Tà U vương bức vua thoái vị, phần lớn Ngự y trong cung cũng bị giết, chỉ để lại một vài Ngự y y thuật không tinh thông, bọn họ biết Tà Vương phi mang thai ba tháng sẽ sinh, ai cũng không chịu đến, sợ chết là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ Tà Vương phi vì khó sinh mà chết, bản thân không cần lo, nhưng sẽ vì vậy mà liên lụy một nhà già trẻ, hơn mười Ngự y rối rít đóng gói đồ, mang theo một nhà già trẻ cả đêm chạy trốn.
Rất tốt, không có một người nào chịu tới đỡ đẻ, Hiên Viên Dật nhanh chóng nhảy lên nhảy xuống, ở dưới tình thế cấp bách, quản gia nhắm mắt nhỏ giọng nói: "Vương gia, sao không xin Quỷ y tới đỡ đẻ cho Vương phi?"
Hiên Viên Dật sắc mặt trầm xuống, từ hồng nghẹn thành đen, hếch môi mỏng lên, nổi giận nói: "Hoang đường, kêu ai tới cũng được trừ hắn, huống chi nam nữ hữu biệt, nào có thể để cho hắn đỡ đẻ cho Vương phi?" Mùi dấm thật đúng là chua chát, vừa nghĩ tới Quỷ y đắm đuối nhìn Nam Cung Tự chằm chằm, cả người hắn liền không có tư vị gì, hận không thể đem con ngươi hắn moi ra, nhưng hiện tại không có một người chịu tới đỡ đẻ cho nàng, tiếp tục như vậy nữa, đừng nói đứa bé không giữ được, ngay cả Tự nhi chỉ sợ cũng. . . . . . .
"Nếu không lão nô lại đi tìm xem một chút."
Thấy quản gia xoay người muốn rời đi, Hiên Viên Dật liếc nhìn Nam Cung Tự hôn mê bất tỉnh, cắn răng: "Thôi, thôi! Ngươi đi mời Quỷ y, nói chỉ cần hắn có thể giúp Vương phi thuận lợi sinh, hắn muốn cái gì cũng được."
"Dạ" quản gia đáp một tiếng, đi ra ngoài.
Quỷ y hành tung quỷ dị, không có mấy người biết hắn ở nơi nào, trừ Hiên Viên Dật, quản gia theo bản đồ Hiên Viên Dật cho hắn, hỏi vài nhà mới tìm đến một gian phủ đệ phía đông.
"Quỷ y, Vương phi nhà ta sắp sanh, bây giờ không có người dám thay Vương phi đỡ đẻ, Vương gia để lão nô đến mời ngài, chỉ cần ngươi có thế để cho Vương phi thuận lợi sinh con, Vương gia nói rồi, muốn cái gì đều tùy ngươi."
Quỷ y ngồi ở trên băng ghế nhỏ, trước mặt là một vạc lớn, bên trong là một chút độc nhện, rắn mối các loại, hắn xắn tay áo lên, múc một muỗng máu vẩy vào trong vạc. Hồi lâu, lúc này mới để muôi gỗ xuống, đứng dậy nhìn về phía Xảo Nhi ngồi ở một bên lắc lắc chân: "Xảo Nhi, ngươi đi theo hắn đến Tà Vương phủ một chuyến đi!"
Linh Xảo Nhi chớp mắt to nhìn Quỷ y, cau mày, tiến lên nũng nịu khoác lên cánh tay Quỷ y, bĩu môi nói: "Phụ thân, ta còn lâu mới đi! Tà U vương là gọi người đi, cũng không phải là gọi ta đi, hơn nữa, ta mà đi, không chừng sẽ bị hắn đuổi ra khỏi cửa!"
"Xảo Nhi, không được tùy hứng, không nghe lời, có tin ta đem ngươi ngâm vào vại thuốc làm thuốc dẫn hay không?" Quỷ y cau mày nói, giọng điệu mặc dù mang theo uy hiếp, trong mắt lại toát ra cưng chiều trước nay chưa từng có.
"Không cần a! Ta nghe lời là được, nhưng phụ thân phải đi cùng ta." Linh Xảo Nhi liền vội vàng lắc đầu, làm bộ đáng thương nói, từ lúc nàng còn rất nhỏ, liền bị cái phụ than không tim không phổi này ngâm vào trong vại thuốc, để cho nàng nhận hết đau khổ, mới luyện thành một thân bách độc bất xâm này.
Quỷ y suy nghĩ một chút, bỏ tay áo xuống, bàn tay thon dài rơi xuống đỉnh đầu của nàng, cười nói: "Cũng được, ta vừa đúng lúc muốn đi nhìn một chút hai con tiểu hồ ly này."
"Tiểu hồ ly?" Linh Xảo Nhi chớp mắt to, mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Quỷ y.
"Không có gì, đi thôi! Lỡ giờ đỡ đẻ, ta và con sẽ phải chạy trốn đấy." Mặt Quỷ y ý vị sâu xa cười, mở cây quạt chậm rãi đi ra ngoài phòng.
"Cha, đợi Xảo Nhi chút."
Yêu Nguyệt Các
Hiên Viên Dật thiếu chút nữa đem mấy nha hoàn chân tay vụng về kia một đao đánh chết, thấy Nam Cung Tự một mực đòi cọc gỗ, dáng vẻ thống khổ để thấy hắn đau lòng muốn chết, đưa tay níu gã sai vặt đang bảo vệ ở một bên, hí mắt hung thần ác sát nói: "Khốn kiếp, còn đứng lỳ ở đây làm cái gì? Còn không mau đi xem một chút tên kia khi nào thì tới?"
Quỷ y này đang làm cái gì không biết? Hắn đã phái người đi mời ước chừng nửa nén hương rôdi, thế nào còn chưa tới?
Tên kia? Gã sai vặt vô tội chết mất, không nói tên, hắn đi nơi nào mời người a?
"Gấp cái gì? Ta đây không phải đã tới rồi sao?" Đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến âm thanh của Quỷ y.
Đuôi lông mày của Hiên Viên Dật nửa chọn lên, buông cổ áo của gã sai vặt ra, đảo mắt nhìn về phía Quỷ y từ ngoài phòng đi tới, còn là dáng vẻ cười tủm tỉm đáng đánh đòn kia, tầm mắt rơi vào nữ tử sau lưng Quỷ y, lạnh lùng nói: "Tự nhi nàng cũng sắp sinh, ngươi nói sao Bổn vương lại không gấp? Còn không mau giúp nàng đỡ đẻ, nếu có sai lầm gì, xách theo đầu người tới gặp Bổn vương."
Linh Xảo Nhi liếc mắt nhận ra là người vừa nãy không có lễ phép, thấy hắn đối với Quỷ y vô lễ như thế, không vui nói: "Vương gia, chẳng lẽ đây chính đạo đãi khách của ngươi? Chúng ta là do ngươi mời tới, có thể nào uy hiếp chúng ta như vậy?"
"Xảo Nhi, không được vô lễ!" Quỷ y nhướng mày, dùng giọng điệu nghiêm nghị nói, nha đầu này thật đúng là không biết nông sâu, Tà U vương là người nàng có thể đắc tội sao?
"Bớt sàm ngôn đi, nhanh đi đỡ đẻ cho Vương phi." Hiên Viên Dật nào còn có ý định đấu võ mồm với tiểu nha đầu này, trầm mặt nói.
"Vương gia, nam nữ chung quy cũng khác biệt, ta sẽ không tiện ra tay, để cho nữ nhi của ta thay ta đỡ đẻ cho Tà Vương phi đi!"
Nghe vậy, ánh mắt Hiên Viên Dật quỷ dị nhìn từ trên xuống dưới Linh Xảo Nhi, thấy thế nào cũng giống như một con nhóc chưa dứt sữa, chần chờ nói: "Nàng ta? Có thể làm được không. . . ."
Linh Xảo Nhi nghe xong lời này liền không vui, khoanh tay kêu lên một tiếng: " Vương gia đang xem thường ta, vậy thì mời Vương gia mời cao nhân khác đi!"
Nam Cung Tự đau đến mức sắp hết hơi rồi, thấy Hiên Viên Dật cùng Linh Xảo Nhi đang cãi vã, nàng tức giận, hai tay nắm chặt ga giường: "A ——" một tiếng, cắn đứt ván gỗ.
Hiên Viên Dật thấy thế, cũng không nghĩ được nhiều như vậy, vội vàng nói: "Chỉ cần ngươi có thể thuận lợi giúp Tự nhi sinh, ngươi muốn cái gì Bổn vương đều tùy ý ngươi."
"Thật xin lỗi, ta đã nói rồi, Vương gia mời cao nhân khác đi. Trừ phi. . . . . . ."
Nha đầu chết tiệt là đang khiêu khích sức chịu đựng của hắn sao? Hiên Viên Dật cắn răng nói: "Trừ phi cái gì?"
Linh Xảo Nhi đi tới, ở quanh thân hắn đi một vòng, dừng bước lại liếc nhìn Nam Cung Tự, khóe miệng nhếch lên: "Trừ phi ngươi nhận lỗi với ta!"
Cái gì? Hắn chính là Tà U vương uy danh vang dội, làm sao có thể hướng một con nhóc chưa dứt sữa nói xin lỗi? Hắn nổi giận mím môi, hoàn toàn bị chọc giận, đưa tay bắt được cánh tay nhỏ của nàng, trong mắt khát máu lạnh lùng: "Không thể nào, ngươi nhất định phải giúp Tự nhi đỡ đẻ, có tin Bổn vương một đao chém chết ngươi hay không?" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Vương gia, nhận lỗi với nàng!" Nam Cung Tự khổ sở chống người đứng dậy, tóc dài đen mượt bao quanh thân thể, đôi môi trắng bệch, con ngươi trong suốt dưới ánh đèn giống như là lửa giận hừng hực thiêu đốt, không sai, nàng rất giận rất giận, nhỏ giọt! Hận không thể để người nam nhân này cũng nếm thử một chút loại đau tê tâm liệt phế này, nàng âm thầm kêu khổ, tại sao nữ nhân có thể sanh con, nam nhân thì không thể chứ?
Hiên Viên Dật nghiêng đầu sang chỗ khác, đáy mắt tràn ngập u oán hung thần ác sát nhìn Nam Cung Tự: "Thật muốn ta nói xin lỗi?"
"Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hiện tại ta muốn giết người sao? Không xin lỗi, ngươi tin hay không ta sẽ khiến đứa nhỏ trong bụng ngạt chết?" Nam Cung Tự hung tợn uy hiếp nói, nàng đã đau đến mức tứ chi cũng không còn lực.
Dùng đứa bé uy hiếp hắn, chiêu này quả thật tác dụng, Hiên Viên Dật vội vàng dụ dỗ nói: "Tự nhi ngoan, đừng nổi giận, ta nghe theo ngươi là được." Nói xong, hắn nghiêng đầu lạnh lùng khoanh tay nhìn về phía kia, Linh Xảo Nhi đang rửa tai lắng nghe, cắn răng: "Xin lỗi." Âm thanh thật nhỏ giống như tiếng muỗi kêu.
Ngược lại Linh Xảo Nhi lúc này lại không làm khó hắn, bởi vì dù sao cũng là mạng người, khoát tay nói: "Thôi, không so đo với ngươi, tất cả các ngươi ra ngoài đi! Nơi này một mình ta là được rồi."
Hiên Viên Dật lưu luyến không rời đi ra ngoài, ở ngoài phòng giữ cửa nửa ngày, đi qua đi lại, sắc mặt khẩn trương còn trộn lẫn lo lắng.
"Ta nói ngươi có thể yên tĩnh một lúc không? Làm ta choáng váng." Quỷ y khoanh tay, thân thể thon dài lười biếng tựa trên vách tường.
Thật là đau, đôi tay Nam Cung Tự bắt được gối đầu, trên mặt tái nhợt không có một tia máu, cái trán toát ra mồ hôi loang lổ, môi đỏ mọng một mực cắn vải trắng, chăn đắp ở bụng, hạ thân chảy rất nhiều nước ối ra ga giường, có thể cảm nhận được thai nhi liều mạng giãy giụa, loại đau đớn này làm nàng cơ hồ muốn hôn mê.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng la nóng nảy của Linh Xảo Nhi: "Vương phi, lại thêm sức chút, mau ra đây, ngàn vạn đừng nhụt chí, dùng sức a!"
Nàng thật sự muốn tắt thở, thân thể không có một chút hơi sức, không biết cắn đứt bao nhiêu cái ván gỗ.
"Dùng sức, lại dùng thêm chút sức." Linh Xảo Nhi dùng tất cả vốn liếng, không ngừng thúc giục, thỉnh thoảng giơ tay lên, dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán.
Nam Cung Tự nhịn xuống cảm giác hạ thân bị bỏng cùng đau đớn mãnh liệt, trong đầu liều mạng muốn sinh hai đứa bé này ra, đây là đứa bé của nàng cùng Vương gia, nhất định, nhất định phải sinh ra, tay gắt gao níu lấy ga giường, từng tiếng kêu thảm thiết, làm Hiên Viên Dật đứng ở ngoài phòng không khỏi kinh hãi, hận không thể một cước đạp đi vào.
Rèm cửa sổ từ từ bay lên, bên trong nhà tràn ngập một cỗ mùi máu tươi nồng đậm.
"Oa oa oa ——" hạ thân truyền đến tiếng đứa bé khóc một tiếng, khóc đến vang dội, ý thức dần dần mờ đi, trước mắt một mặt trống không, nghe được tiếng khóc của đứa bé, nàng coi như là an ổn hôn mê.
Linh Xảo Nhi cả người liền ngu ở đó, nàng đi theo Quỷ y đi khắp đông nam tây bắc, còn chưa bao giờ. . . . . .
Nha hoàn bảo vệ ở một bên hoảng sợ che miệng lại, thét một tiếng: "A! Quái thai ——" tay giữ trái tim đang nhảy lên kịch liệt, bị hù chết tại chỗ.