Sáng sớm, gió nhè nhẹ thổi, vải mỏng một góc chầm chậm nổi lên, hoa ở phía ngoài cửa sổ rơi vào bên trong, mùi thơm ngát xông vào.
"Tự nhi, hôm nay chiến ưng báo lại, Hoàng thành đã bị quân ta công hãm, Hoàng thượng đột phát bệnh cũ bỏ mình, Thái hậu bị áp giải vào thiên lao ba ngày sau chém đầu thị chúng. Văn võ bách quan cả triều đều nguyện thần phục Bổn vương, chỉ là. . . . . ."
Nam Cung Tự người mặc một bộ váy ngắn màu hồng, trong ngực ôm hai đứa trẻ đang ngủ say, dựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn chau mày ở một chỗ, trấn an nói: "Dật không thích làm Hoàng thượng sao?"
Sóng mắt Hiên Viên Dật lưu động xuống, thở dài, gật đầu một cái: "Không thích." Nếu như muốn làm vua một nước, thì hắn đã lên ngôi ngay từ lúc cướp lấy Đường triều, hoàng cung tựa như một cái lồng chim, không có tự do, chỉ có gò bó, thói quen không chịu ràng buộc của hắn không thích hợp với loại cuộc sống kia, hắn cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, chỉ cần Tự nhi cùng đứa bé ở bên cạnh hắn, tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Nam Cung Tự nhướng lông mày lên, trên mặt nở nụ cười.
"Nàng cười cái gì?" Hiên Viên Dật rủ thấp tầm mắt xuống, không hiểu nhìn nụ cười không rõ trên mặt nàng.
"Ta cười chàng ngốc, có bao nhiêu người vì tranh đoạt miếng đất màu mỡ Đường triều này, đến ngươi chết ta sống, chàng thì sao, một câu không thích liền chắp tay đem Đường triều dâng cho người ta, chàng nói chàng có ngốc hay không?"
Nghe nàng nói như thế, lông mi trên mắt Hiên Viên Dật run lên, một luồng dao động như dòng nước lẳng lặng chảy qua trong mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng: " Ý Tự nhi là muốn ta làm vua một nước sao?"
Nam Cung Tự nghiêng đầu nhìn hắn, lắc đầu cười nói: "Không đâu."
Mày Hiên Viên Dật nhíu lại càng thêm chặt, không hiểu nàng rốt cuộc có ý gì: "Tại sao?"
"Chàng chỉ có thể là nam nhân của ta, là cha của Đồng nhi cùng Ngưng nhi, vua của một nước mặc dù tốt, nhưng không có thời gian cho ta, cho nên không tốt." Nam Cung Tự nghiêm túc trả lời, nàng không lạ gì Hoàng hậu, cũng không thèm khát nam nhân của mình là Hoàng thượng, giống như bây giờ, tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Khóe môi Hiên Viên Dật khẽ cong, thuận thế ôm hông của nàng, tóc tán loạn màu đen ma sát ở cổ Nam Cung Tự, trong miệng tràn ra vẻ hơi thở ấm áp, cuốn theo từng trận nhột tê tê dại dại, đầu thoáng thấp xuống, ngậm cắn vành tai tựa như bạch ngọc của nàng: "Tự nhi, nàng và ta nghĩ giống nhau. . . ." Nàng tựa như con giun trong bụng hắn, mặc kệ hắn nghĩ cái gì, nàng đều có thể một chút liền thông.
Nữ nhân này, không chỉ là nữ nhân của Hiên Viên Dật hắn, còn là hồng nhan tri kỷ của hắn.
Hơi thở ấm áp thoảng qua, mặt Nam Cung Tự liền đỏ, đầu nhất thời nghiêng nghiêng, chân mày hơi nhíu lại, ngón trỏ dính vào trên làn môi hắn: "Dật, không nên làm vậy trước mặt đứa bé, sẽ dạy hư bọn chúng." Hai tên tiểu gia hỏa này học cái gì cũng nhanh hơn so với đứa bé bình thường, tinh quái, trái lại nha đầu Ngưng nhi này rất khéo léo, chỉ là. . . . . . Nam Cung Tự rủ thấp tầm mắt xuống, bất đắc dĩ nhìn bàn tay nhỏ bé mập mạp đang nắm ngực nàng, miệng nhỏ còn phun bọt khí, một bộ rất hưởng thụ, chuyện này. . . . . . trưởng thành còn vậy không?
"Được được được! Nghe theo nàng." Hiên Viên Dật không vui, kể từ sau khi hai tên tiểu gia hỏa này ra đời, thời gian Tự nhi ở cùng với hắn đều bị con trai bảo bối cùng nữ nhi của hắn chiếm đoạt, muốn một mình ở chung một lát hai tên tiểu gia hỏa này sẽ khóc nháo muốn mẫu thân, kiếp trước hắn có thù oán với bọn chúng sao?
Nam Cung Tự nhàn nhạt mỉm cười, nằm ở trong ngực hắn, trêu chọc hai oa tử trong ngực. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Từ trên hành lang truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng quần áo va chạm xột xột xoạt xoạt, Thanh nhi dẫn Hiên Viên Tuyệt đi vào, chỉ thấy người hắn mặc một bộ quần áo bằng gấm màu đen bó sát người, đầu đội mũ ngọc, con mắt hẹp dài lại trong suốt, tay thon dài cầm một thanh bảo kiếm.
"Gặp qua Vương huynh, Vương tẩu." Hiên Viên Tuyệt cười ha ha, đứng ở trước mặt hai người, ôm quyền cung kính chào một cái, ngước mắt nhìn về phía hai tiểu tử trong ngực Nam Cung Tự kia, ánh mắt run rẩy, không khỏi bật thốt lên: "Quả nhiên là quái thai a!"
Nghe lời này, Nam Cung Tự không vui, hí mắt trừng mắt về phía Hiên Viên Tuyệt, không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt cảnh cáo hắn chớ nói nhảm, nói thế nào Đồng Nhi, Ngưng nhi cũng là chất tử cháu nữ của hắn.
Hiên Viên Tuyệt thu mình đứng thẳng, liếc nhìn Nam Cung Tự, cười nói: "Nhất thời nói sai, Vương tẩu chớ trách!"
Hiên Viên Dật ngước mắt ý vị sâu xa liếc nhìn Hiên Viên Tuyệt, mở miệng nói: "Tuyệt, chắc hẳn chuyện Bổn vương bức vua thoái vị ngươi đã biết rồi?"
"Uh, ta cũng là mới vừa nghe nói chuyện này, Vương huynh đây là cơ hội tốt để phục quốc! Nước không thể một ngày không vua, cho nên xin Hoàng huynh thuận theo ý tứ bách quan, đăng cơ đi!" Hiên Viên Tuyệt vẻ mặt ngưng trọng, nghiêm túc nói.
"Bổn vương đã thương lượng xong với Vương tẩu ngươi, ngôi vị Hoàng đế này không thích hợp với ta, bất quá ta đã chọn được người khác." Hiên Viên Dật rủ thấp tầm mắt xuống, ánh mắt hai người lẳng lặng nhìn nhau nửa khắc, hắn ngước mắt nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt.
Hiên Viên Tuyệt nhướng mày: "Vương huynh, vua của một nước sao nói cho là cho? Không thể đùa bỡn!"
Hiên Viên Dật biết ý tứ của hắn, không phải là muốn hắn làm Hoàng thượng sao, đáng tiếc ngôi vị Hoàng đế này hắn khinh thường, cũng không thích hợp, cho nên. . . . "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết Bổn vương chọn ai làm Hoàng thượng sao?"
"Không muốn biết, cũng không thể tiếp nhận." Hiên Viên Tuyệt liếc mắt nhìn thấu tâm tư của hắn cả rồi, bỉu môi nói.
"Ngươi không muốn biết cũng phải biết, không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, bởi vì ngôi vị Hoàng đế này không ngươi thì còn ai. Nhưng nếu ngươi từ chối lần nữa, ngôi vị Hoàng đế này sợ rằng sẽ rơi vào tay người khác, Hiên Viên Quốc cũng không thể phục quốc." Nam Cung Tự nhíu mày, không quanh co lòng vòng, trực tiếp đem lời nói rất rõ ràng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Dật, cười nói: "Dật, ta nói đúng không?"
"Ừ." Đáy mắt Hiên Viên Dật giống như nước mùa xuân nhu tình làm người ta say mê, hắn gật đầu đáp một tiếng.
"A a a ——" Ngưng nhi đột nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn, vẫy tay, hướng về phía Nam Cung Tự cùng Hiên Viên Dật kêu loạn một trận.
Hiên Viên Dật cùng Nam Cung Tự liếc nhau một cái, theo ánh mắt tò mò nhìn về phía cánh tay nhỏ nằm ở trên người nàng quơ múa, Ngưng nhi đang mãnh liệt kháng nghị, Nam Cung Tự suy nghĩ một chút, nín nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Ngưng nhi, là muốn nói con muốn làm nhất quốc chi quân (vua của một nước) sao?"
Ngưng nhi kích động dùng sức, rất dùng sức gật đầu, chỉ thấy con ngươi trong suốt của nàng lóe ra từng điểm tinh quang: "Ưmh nha nha nha." Kích động kêu, bày tỏ ngôi vị Hoàng đế là của nàng.
"Xì" một tiếng, Hiên Viên Dật không nhịn được vui mừng ra tiếng, trong mắt của hắn mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Ngưng nhi, bàn tay thon dài rơi xuống đỉnh đầu của nàng, cưng chiều: "Ha ha ha, không hỗ là nữ nhi Bổn vương, tốt! Phụ vương đồng ý ngươi, chờ sau khi ngươi lớn lên, sẽ để cho ngươi làm nhất quốc chi quân, không! Phải là nhất quốc chi mẫu."
Gương mặt khả ái của Ngưng nhi lộ ra nụ cười vui vẻ, nằm sấp, nỗ lực nằm sấp hướng đến người Hiên Viên Dật, chim nhỏ nép vào người níu lấy xiêm y của hắn, khuôn mặt nhỏ bé ma sát trên mặt hắn ba cái: "Nha nha nha ——"
Phụ thân tốt nhất ~
Nam Cung Tự thấy Ngưng nhi vui vẻ như vậy, không khỏi cau mày nói: "Dật, không ai như ngươi vậy dụ dỗ Ngưng nhi." Ngộ nhỡ lúc nha đầu này trưởng thành, hắn không mang theo nàng, nữ nhi bảo bối của nàng sẽ có bao nhiêu khó khăn a!
Hiên Viên Dật cười nói: "Không có gì đáng ngại, đợi nàng lớn lên sẽ sớm quên chuyện ngày hôm nay thôi." Hò hét cũng tốt a! Nếu không nữ nhi bảo bối này của hắn có mẹ rồi sẽ không cần cha.
Nghe vậy, Ngưng nhi giống như nghe hiểu bọn hắn nói, nàng nâng cái đầu nhỏ lên, con ngươi trong suốt như nước thất vọng khinh bỉ Hiên Viên Dật: "Ưmh." một tiếng, không thèm nghía đến hắn, buông lỏng tay ra, thân thể nho nhỏ theo người Hiên Viên Dật trượt xuống ở trên giường, sau đó nỗ lực nằm sấp hướng tới người Nam Cung Tự, đạp ca ca một cước, dựa vào trong ngực Nam Cung Tự, tiếp tục nắm ngực, tiếp tục phun bọt khí.
Hừ! Phụ than hư, phụ thân là một tên lừa gạt, không để ý tới người, chỉ có mẹ tốt, có ngực để cầm.
Hiên Viên Tuyệt đứng ở một bên nhìn gia đình này, chọc cho hắn dở khóc dở cười, thiếu chút nữa bật cười, mu bàn tay che miệng lại "ha ha ha" bật cười một tiếng, sau khi điều chỉnh cảm xúc: "Khụ khụ." Hắng giọng một cái, xoay người nhìn về phía Hiên Viên Dật: "Nếu Vương huynh không muốn lên ngôi làm Hoàng thượng, thần đệ liền không cưỡng cầu nữa, chẳng qua ta có lời muốn nói, ta chỉ là tạm thời lên ngôi Hoàng đế, chờ sau khi Đồng Nhi lớn lên, liền đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hắn, thế nào?"
Hoàng đế cái gì, cũng chỉ là một người bị điều khiển, Hoàng thượng vô năng, nhưng hiện tại Vương huynh không chịu làm Hoàng thượng, hắn chỉ có thể nhận.
"Đúng rồi, hoàng huynh, người tìm được một khối ngọc bội còn lại?" Hiên Viên Tuyệt đột nhiên hỏi.
Sau khi hắn hỏi như vậy, Hiên Viên Dật đột nhiên nghĩ tới cái gì, từ trong lòng ngực móc ra khối ngọc bội phượng hoàng kia đưa cho Hiên Viên Tuyệt, cau mày nói: "Ngươi từng thấy qua khối ngọc bội kia trên người Phụ hoàng, ngươi xem một chút có phải khối ngọc bội này hay không."
Tầm mắt Nam Cung Tự rơi vào khối ngọc bội điêu khắc phượng hoàng trên tay Hiên Viên Tuyệt kia, khẽ cau mày, là ngọc bội nàng trộm được từ trong tay Trần Tử Hiên, từng bởi vì khối ngọc bội này mà suýt mất mạng nhỏ, có thể thấy được khối ngọc bội này huynh đệ Hiên Viên Dật hai người khẩn trương như vậy, chắc hẳn khối ngọc bội này lai lịch không nhỏ.
"Uh, là khối ngọc bội này không sai!" Hiên Viên Tuyệt liếc mắt liền nhận ra khối ngọc bội này, nghiêm trang gật đầu nói.
"Vậy thì tốt, ngươi lập tức phái người đến lăng mộ ở núi Hiên Viên đoạt bảo vật." Hiên Viên Dật gật đầu một cái, lại móc ra một khối ngọc bội từ trong lòng ngực, trên khối ngọc bội kia có khắc một con rồng, đưa cho Hiên Viên Tuyệt.
Trên mặt Hiên Viên Tuyệt không khỏi lộ ra vẻ khó xử: "Vương huynh, mặc dù hai khối ngọc này là chìa khóa mở ra lăng mộ, nhưng núi Hiên Viên không phải là nơi người nào cũng có thể đi vào, nơi đó ngươi càng rõ rang hơn so với ta, cả tòa núi bị khói độc bao phủ, đừng nói có thể đi vào lăng mộ, chỉ sợ liền núi Hiên Viên cũng không vào được."
"Chuyện này. . . . . . ." Hiên Viên Dật dĩ nhiên biết nơi đó không phải dễ dàng đi vào như vậy, chỉ là cửa lăng mộ có nhiều thế hệ Hiên Viên nhất tộc bọn họ bảo vệ bảo vật, nghe nói có được bảo vật có thể hiệu lệnh đại quân thiên hạ, mặc dù đã lấy được tất cả những gì hắn muốn, nhưng ngộ nhỡ vật này rơi vào tay người khác, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Năm đó, thì ra là vì bảo vật, mới làm hại Hiên Viên Quốc chịu khổ diệt vong, vì lấy được bảo vậy này, không biết chết bao nhiêu người a!
"Tiểu Vương gia nói phải, nhưng có một người có thể giúp ngươi lấy được bảo vậy này." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Đột nhiên từ ngoài phòng truyền đến âm thanh Quỷ y, theo tiếng chuông giòn vang, chỉ thấy Linh Xảo Nhi kéo cánh tay Quỷ y đi vào.
Hiên Viên Dật lập tức ngồi dậy, ánh mắt không thế nào thân thiện nhìn về phía Linh Xảo Nhi, nhớ tới ngày hôm trước trước mặt mọi người để cho hắn mất hết mặt mũi, khẩu khí này nghẹn đến bây giờ còn chưa tiêu, hừ lạnh nói: "Quỷ y, ngươi nói người này sẽ không phải là con nhóc này chứ?"
Linh Xảo Nhi tức giận dậm chân: "Hừ" một tiếng, cằm giơ lên cao: "Đúng thì thế nào? Ta chính là bách độc bất xâm." Nói xong, tầm mắt nàng rơi vào trên người Nam Cung Tự, buông lỏng tay Quỷ y ra, không chút khách khí đem Hiên Viên Dật kéo ra, đưa tay quấn lấy tay áo Nam Cung Tự, vì nàng chẩn mạch hồi lâu, cười nói: "Vương phi quả nhiên là cửu vĩ hồ ngàn năm! Thân thể khôi phục nhanh như vậy, lại điều dưỡng thêm ba ngày là khỏi bệnh rồi."
Ánh mắt Nam Cung Tự run rẩy, giả ngu nói: "Cửu vĩ hồ? Bổn cung tự dưng trở thành cửu vĩ hồ, ta thế nào không biết?" Nói xong, cười ha hả, cười có chút cứng ngắc, xem ra nha đầu thật có phân lượng, chẩn đoán bệnh cũng biết thân phận của nàng, không hỗ là. . . . . . Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Quỷ y đang cười híp mắt mắt, sợ run cả người, nhận thấy được ánh mắt của hắn đang không có hảo ý liếc hai oa tử trong ngực nàng.
Hiên Viên Dật cũng đã nhận ra, sắc mặt hắn trầm xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm Quỷ y, từng câu từng chữ, chọc thẳng đáy lòng Quỷ y: "Không nên đánh chủ ý lên đứa bé của Bổn vương, nếu không ta sẽ giết chết ngươi."
Lời của hắn lạnh lẽo lộ ra sát ý, Quỷ y hiểu, ánh mắt hắn tối xuống, than thở: "Vốn đang tính toán lấy một trong hai đứa thử thuốc, xem ra là không có hi vọng rồi." Sau đó cười híp mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, ý vị sâu xa nói: " Tà Vương phi, ngươi yên tâm, một ngày nào đó ngươi sẽ xin ta lấy máu của bọn chúng để chế thuốc."
Nam Cung Tự bỗng nheo lại tròng mắt, người này quả thật là phúc hắc đến mức tận cùng, nói chuyện cũng mang ý châm biếm, hừ lạnh một tiếng: "Thật xin lỗi, khiến ngươi thất vọng."
"Không, ngươi sẽ." Nhất định sẽ, ha ha. . . . . .