Mùa xuân trăm hoa rực rỡ, oanh hót yến kêu, gió nhẹ nhàng thổi qua.
Phố xá rộn ràng đầy người vây xem, bên cạnh quán rượu thực khách tụm năm tụm ba thì thầm với nhau, âm thanh tiểu thương la hét buôn bán, người đi đường cũng chậm bước chân lại, dừng chân ngắm nhìn.
Một đội nhân mã chậm rãi đi giữa đường, kiệu vàng đi theo, Mộ Thiên Vấn cùng Linh Xảo Nhi, Quỷ y cưỡi ngựa đi theo sau, sau lưng còn có 18 hộ vệ đi theo, ở trong mắt dân chúng 18 tên này cũng chỉ là tùy tùng bình thường, thật ra thì cũng không phải như vậy, bọn họ chính là thập bát chiến ưng đem hoàng cung bình định trong một ngày.
Để cho bọn họ làm tùy tùng, là bởi vì đường đi núi Hiên Viên xa xôi, Hiên Viên Dật ở bên ngoài có không ít kẻ thù, thám tử báo lại trải dài mười tám dặm có người bày mai phục, cho nên thập bát chiến ưng cải trang thành tùy tùng, để trong thời khắc nguy hiểm còn hộ giá.
Tâm tư của Hiên Viên Dật luôn luôn khó dò, hắn lựa chọn Hiên Viên Tuyệt lên ngôi, càng khiến cho không ít văn võ bá quan nghị luận, làm việc cẩn thận hắn càng không cho phép xảy ra bất kì sai lầm nào trên đường, nhưng hắn ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới con trai, con gái bảo bối của hắn thế mà lại núp ở trong buồng xe ngựa, thật sự là. . . . Hắn ngước mắt nhìn hai tiểu tử ở trong ngực Nam Cung Tự "Ngô nha nha" kia, thở dài một cái, thật sự là thất sách!
Phải biết đi núi Hiên Viên cũng không phải là đi du sơn ngoạn thủy, nơi đó không cẩn thận sẽ mất mạng, ngay cả chính hắn cũng không dám bảo đảm toàn thân trở ra, hận không thể đem hai tiểu tử kia xách trở về phủ.
Ngón tay ngọc thon dài của Nam Cung Tự sờ lên trên bàn cờ màu trắng, ngẩng đầu thấy Hiên Viên Dật rầu rĩ không vui chống cằm, nhìn cảnh sắc xẹt qua ngoài cửa sổ, nói: "Dật, tới lượt chàng."
"Oh." Hiên Viên Dật không nghe thấy đáp một tiếng, không chút để ý cầm cờ màu đen đặt lên trên bàn cờ.
Nam Cung Tự cười khẽ một tiếng, hạ xuống một con cờ cuối cùng, lúc này trên bàn cờ quân đen toàn quân bị diệt, nói: "Dật chàng là đang nhường ta? Đang có tâm sự?"
Hiên Viên Dật ngẩng đầu nhìn về phía nàng, tầm mắt rơi vào hai tiểu tử đang hút ngón út của nàng, ngay lập tức gật đầu một cái nói: "Ừ, có tâm sự."
Nam Cung Tự theo ánh mắt của hắn rơi vào nãi oa trong ngực, khẽ cười nói: "Là lo lắng bọn chúng sao?" Đột nhiên rất nghiêm túc nói: "Dật, chàng cứ thoải mái đi! Đồng nhi, Ngưng nhi bọn chúng không sao, tin tưởng tiên đan của ta." Nói xong, nàng đưa tay phủ trên mu bàn tay của hắn an ủi, ánh mắt lóe lên một cái.
Yên tâm? Như thế nào khiến cho hắn yên tâm được, núi Hiên Viên khắp nơi đều là khí độc, chỉ cần hít một hơi chắc chắn sẽ thất khiếu chảy máu mà chết, đây cũng là lý do tại sao Phụ hoàng hắn đem bảo vật trọng yếu đặt ở nơi như vậy.
"Tự nhi, mặc kệ như thế nào bọn chúng vẫn là hài tử, ta lo lắng một khi chúng nó đến núi Hiên Viên sẽ gặp chuyện không may, không bằng ta phái người đua hai đứa trở về phủ, ngươi nghĩ thế nào?"
Nam Cung Tự rủ thấp tầm mắt xuống nhìn hai oa tử đang uể oải, chân mày cau lại, như đang ngẫm nghĩ cái gì, hồi lâu, nàng ngẩng đầu cười khẽ lắc đầu một cái: "Không được, đưa bọn hắn trở về phủ ta càng không yên lòng."
Hiên Viên Dật khẽ nhíu mày: "Nàng là lo lắng chúng nó ở vương phủ không an toàn? Nàng yên tâm, ta sẽ phái chiến ưng bảo vệ bọn họ hai mươi bốn canh giờ." Dù sao cũng tốt hơn so với đi núi Hiên Viên cùng bọn họ.
Nam Cung Tự nghiêm túc lần nữa lắc đầu một cái, ánh mắt lóe lên một cái, nói: "Ta không phải lo lắng chúng nó, mà là lo lắng cho người trong phủ."
Nghe được lời này khiến Hiên Viên Dật lại càng không hiểu, động tác thu hồi con cờ trên bàn cờ dừng lại, hỏi: "Có ý tứ gì?"
Nam Cung Tự cau mày nói: "Dật, chàng đừng quên, một khi ta không có ở bên cạnh chúng nó một ngày, hai đứa đói bụng thì sẽ không chút kiêng kỵ hút máu, đến lúc đó ai tới chăm sóc chúng nó?" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nghe vậy, lúc này Hiên Viên Dật mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra nàng lo lắng chính là cái này, chỉ là cũng không phải là không có đạo lý, dù sao hai oa tử này không phải là đứa bé nhà bình thường, không thể làm gì khác hơn là than thở: "Cũng được, liền nghe theo nàng."
Ngựa Mộ Thiên Vấn theo sát xe ngựa, cách rèm cửa, hắn rủ thấp con ngươi hẹp dài xuống, trầm giọng nói: "Vương gia, có sát khí."
Hồi lâu, hắn mở miệng đáp một tiếng: "Ừ, đã biết."
Mộ Thiên Vấn nâng roi lên, con ngựa dẫn ở trước xe ngựa, tay trái lôi kéo cương ngựa, tay phải cầm chuôi kiếm, ánh mắt nhìn bốn phía chung quanh, cố ý chờ phân phó.
Mặt Nam Cung Tự bình tĩnh thong dong nâng chung nước trà lên, nhấp một hớp nhỏ: "Xem ra Vương gia đắc tội không ít người!"
Hiên Viên Dật vùi mặt vào trong cổ nàng, trong miệng phát ra tiếng cười lạnh lùng: "Một đám tiểu lâu la cũng muốn lấy mạng Bổn vương, cũng không khỏi quá coi thường Bổn vương."
"Nếu như là ta muốn lấy mạng chàng?" Nam Cung Tự đột nhiên nói.
Hiên Viên Dật nhướng mày, ngẩng mắt nhìn Nam Cung Tự, khóe miệng cười hình cung từ từ sâu hơn, đưa tay đem lấy tay phải nàng đặt lên trái tim: "Mạng Bổn vương là của nàng, nàng tùy thời có thể lấy đi."
"Giá!" Đột nhiên từ sau xe ngựa truyền tới tiếng vó ngựa, thập bát chiến ưng cùng Mộ Thiên Vấn đều đề cao cảnh giác, chỉ thấy đá vụn trên sơn đạo quanh co khúc chiết một con bảo mã chạy như bay ra, Mộ Thiên Vấn liếc mắt nhận ra người cưỡi trên lưng ngựa là Hổ Phách.
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Hổ Phách lưu loát lật người, gót sen nhẹ điểm nhẹ qua đầu ngựa, tóc dài như thác nước tung bay theo gió, dây cột tóc màu xanh nhạt chuyển động ở giữa tóc đen, ở một khắc nàng rơi xuống đất kia, lại một lần nữa rủ ở thắt lưng.
Mộ Thiên Vấn nhảy xuống lưng ngựa, nhìn Hổ Phách đi tới, cau mày nói: "Ngươi không ở vương phủ dưỡng thương cho thật tốt, chạy tới nơi này làm cái gì?" Âm thanh tựa như rất lạnh nhạt, lại lộ ra mấy phần quan tâm.
Dĩ nhiên, Hổ Phách nghe không hiểu hắn đang quan tâm mình, nàng cầm kiếm lướt qua Mộ Thiên Vấn, hướng về phía xe ngựa ôm quyền nói: "Thuộc hạ gặp qua Vương gia, Vương phi."
Rèm cửa sổ theo một trận gió nhẹ thổi lên, lộ ra gò má như tượng tạc của Hiên Viên Dật, trong con ngươi hẹp dài màu hổ phách xẹt qua một tia sáng, nổi lên một chút ánh sao, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Vương phủ xảy ra chuyện sao?"
Hổ phách vội vàng lắc đầu một cái, nhấc một góc rèm cửa sổ lên, yếu ớt liếc nhìn gương mặt bí ẩn của Hiên Viên Dật, hít một hơi lãnh khí, lúc này mới nói: "Vương phủ tất cả bình an, xin Vương gia yên tâm."
Ánh mắt Hiên Viên Dật lạnh nhạt quét mắt nhìn Hổ Phách, xoay nhẫn trên ngón cái: "Vậy ngươi tới làm gì?"
"Thuộc hạ nghe nói Vương gia cùng Vương phi muốn đi núi Hiên Viên, chủ mẫu nhà thuộc hạ đang ở trong một tòa sơn trang ở núi Hiên Viên Nhất, ta có thể dẫn Vương gia cùng Vương phi đi núi Hiên Viên."
Nghe vậy, Hiên Viên Dật dừng động tác xoay nhẫn lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Hổ Phách, khẽ nhíu mày: "Bổn vương chưa từng nghe nói ngươi còn có người thân."
"Thuở nhỏ phụ mẫu thuộc hạ đều mất, trước khi đi theo Vương gia, là đi theo chủ mẫu ở núi Hiên Viên sinh hoạt, sau khi đi theo Vương gia được hai năm thì chủ mẫu liền qua đời, cho nên đối với núi Hiên Viên thuộc hạ là rõ ràng nhất."
"Là như vậy sao! Được, vậy ngươi liền dẫn đường đi."
"Dạ!"
Chạng vạng tối bầu trời cũng không âm u, mà có một màu xanh dương rực rỡ, dãy núi ở dưới nắng chiều chiếu xuống, dính vào một tầng đỏ ửng thật mỏng.
Ở địa phương vắng vẻ này, xung quanh trăm dặm cơ hồ không tìm được một địa phương để nghỉ chân, xe ngựa dừng tại một miếu nhỏ hoang phế, lúc này trời đã sớm tối đen như mực.
Hiên Viên Dật nhảy xuống xe ngựa, đỡ lấy tay nhỏ dài trắng nõn của Nam Cung Tự, thận trọng đỡ nàng xuống xe ngựa: "Cẩn thận một chút."
Nam Cung Tự xuống xe ngựa, ngước mắt lên nhìn qua tòa miếu hoang phế, hít một hơi khí lạnh, đi vào, khẽ nhíu mày, trong không khí ngửi thấy một mùi khói, hiển nhiên là có người đã tới, nàng không nói ra, chỉ sử dụng ánh mắt ám hiệu cho Hiên Viên Dật cẩn thận.
Con ngươi Hiên Viên Dật giống như một thanh gương sáng nhìn thấu ánh mắt nàng truyền tới, gật đầu một cái, tỏ vẻ hắn sẽ cẩn thận, sau đó cầm rơm rạ lên trải trên mặt đất, thận trọng dìu nàng ngồi xuống.
Thập bát chiến ưng còn lại canh giữ ở bên ngoài miếu nhỏ, Mộ Thiên Vấn nhặt được một chút củi nhóm lửa, ngọn lửa ở trong gió nhẹ lay động.
Linh Xảo Nhi kéo cánh tay Quỷ y, nũng nịu dựa trên người của hắn cọ tới cọ lui, thấy thế nào đều không cảm thấy bọn họ là cha con, người không biết ngược lại sẽ lầm tưởng bọn họ là vợ chồng.
Quỷ y thật ra cũng không kiêng kỵ, từ trong bọc lấy ra một túi bánh nướng cùng bình nước, đưa cho Xảo Nhi, bàn tay rơi trên trán nàng cười híp mắt nói: "Đói bụng lắm hả?" Ánh mắt kia muốn bao nhiêu mập mờ có bấy nhiêu mập mờ.
Khóe miệng Hiên Viên Dật không tự giác rút một cái, hí mắt nhìn chằm chằm Quỷ y: "Sao ngươi cũng đi theo?"
Đôi tay Quỷ y ôm cái ót, thân thể nhẹ nhàng dựa vào cây cột phía sau, trên mặt vẫn mang vẻ mặt tươi cười như cũ: "Thứ nhất là không yên lòng Xảo Nhi, thứ hai sao ~" lời nói dừng lại, ánh mắt ý vị sâu xa nhìn mắt Nam Cung Tự đang uống nước: "Ta nghĩ trong lúc này Vương phi nàng sẽ thay đổi chủ ý."
Động tác uống nước của Nam Cung Tự dừng lại: "Khụ khụ ——" sặc nước ở cổ họng, ho khan mấy tiếng, ánh mắt như đinh chặt sắt nhìn chằm chằm Quỷ y: "Ta nói rồi, ta sẽ không đồng ý ngươi."
Chân mày Hiên Viên Dật cau lại, hỏi "Đồng ý cái gì?"
Quỷ y nhàn nhã tự tại cắn cây rơm rạ, ngâm nga tiểu khúc, trực tiếp đem vấn đề của Hiên Viên Dật coi như không thấy.
Sắc mặt Hiên Viên Dật tối sầm lại, trong hồ lô của Quỷ y này rốt cuộc bán thuốc gì? Muốn Nam Cung Tự đồng ý cái gì? Hắn đột nhiên nhớ ra chuyện Quỷ y tính toán muốn bắt một đôi nam nữ của hắn để chế thuốc, ánh mắt hung ác vô cùng căm tức nhìn Quỷ y: "Quỷ y, ngươi có phải chán sống hay không? Đã quên lời Bản vương nói lúc trước rồi sao?"
Quỷ y phun cây rơm rạ đang cắn ra, đối mặt với ánh mắt hung thần ác sát của Hiên Viên Dật, không sợ hãi chút nào, có thể nói đã thành thói quen, cười híp mắt nói: "Sao dám quên lời Vương gia nói chứ? Chẳng qua ta dám cam đoan coi như ngươi không đồng ý, Vương phi cũng sẽ đồng ý." Nói xong, hắn thuận mắt nhìn về phía bên ngoài miếu nhỏ tối đen như mực sơn, đáy mắt dâng lên một tia sáng nguy hiểm.
Sắc mặt Nam Cung Tự trầm xuống, nàng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại mơ hồ sợ hãi.
Linh Xảo Nhi đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, từ trong phòng đi ra ngoài, hồi lâu, mới trở lại, chẳng biết từ lúc nào trong tay nhiều thêm một mảnh lá cây, nàng cười tựa vào sau lưng Quỷ y: "Phụ thân, thật nhàm chán! Ta thổi cho ngươi nghe một bài có được hay không?" Nhìn thấy nụ cười của Quỷ y liên tục gật đầu một cái, liền đem lá cây ngậm tại khóe miệng.
Một trận gió thổi rơm rạ cạnh cửa lên, tiếng sáo lá thanh thúy dễ nghe vang lên bên trong miếu, nghe cực kỳ êm tai.
Chân mày Hiên Viên Dật đột nhiên nhíu lại thật chặt, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Xảo Nhi đang thổi sáo lá, bài hát này. . . . giống như từng nghe qua ở nơi nào.
Nam Cung Tự nhận thấy được dao động rất nhỏ trên mặt Hiên Viên Dật, theo ánh mắt của hắn tò mò nhìn về phía Xảo Nhi, cau mày nói: "Dật, thế nào?"
Hiên Viên Dật ngẩn người, liếc nhìn Xảo Nhi, ánh mắt trong lúc lơ đãng chạm vào ánh mắt ý vị sâu xa Quỷ y quăng tới, đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, lắc đầu nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy bài hát này giống như từn nghe qua."
Bài hát này? (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Loại bài hát này hình như là một loại ca dao danh tộc tự sáng tạo, nhưng mà vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được.
Linh Xảo Nhi dừng tiếng sáo lá lại, chớp mắt to nhìn về phía Hiên Viên Dật: "Ngươi từng nghe qua bài hát này?" Nhìn qua còn rất kích động.
Hiên Viên Dật hơi ngẩn người một chút, thế nào cảm giác đã gặp qua nha đầu này ở nơi nào? "Giống như. . . . . ." Đang muốn nói gì, đột nhiên một mũi tên mang theo ngọn lửa bá một tiếng đánh tới hướng Xảo Nhi.
Quỷ y hai mắt nhắm nghiền, bắt được mũi tên trí mạng kia, từ từ mở mắt ra, ôn hòa nhìn về phía Xảo Nhi: "Xảo Nhi, ngươi không sao chớ?"
Xảo Nhi sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu một cái: "Uh, ta không sao."
Nam Cung Tự nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chằng chịt tên từ ngoài phòng lả tả đánh úp lại, phản ứng đầu tiên của nàng chính là đem hai oa tử bảo hộ ở trong ngực, chân mày cau lại: "Vương gia cẩn thận, có mai phục."
Hiên Viên Dật vén áo choàn màu đen lên, ngăn ở trước mặt Nam Cung Tự, chặn lại mấy chục tên trí mạng: "Tự nhi, đi mau!"
"Ân."
"Đi? Ha ha, để ta xem hôm nay các ngươi một người cũng không đi được." Chỉ thấy một thiếu niên người mặc áo trắng đi ra từ trong mười mấy tên áo đen cầm cung tên, từ trong lòng ngực móc ra một bức họa, dò xét cẩn thận Hiên Viên Dật một phen, không sai! Chính là hắn, hướng về phía người áo đen nói: "Các huynh đệ, hắn chính là Tà U vương, giết hắn rồi có thể đạt được 30 vạn lượng tiền thưởng, giết cho ta!"