Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 109: Cứu hắn, Quỷ Cơ nguyện ý hồn bay phách tán




Nam Cung Tự thở phào nhẹ nhõm, một hồi gió lất phất thổi mái tóc đen nhánh lên, con ngươi đen nhánh ở dưới ánh nắng dâng lên một tia óng ánh sáng bóng, nàng đưa tay nâng mái tóc rủ xuống ở cạnh quai hàm lên, ngồi xổm người xuống, thận trọng đỡ cả người nhuốn máu của Hiên Viên Dật lên, đau lòng đem mặt nạ lạnh lẽo che trên mặt hắn từ từ lấy xuống, ánh mắt run rẩy, đầu ngón tay lạnh lẽo trên khuôn mặt lồi lõm phất qua, một cỗ chua xót từ đầu quả tim lan tràn ra, nghẹn trong lồng ngực.
Dáng vẻ tuấn mỹ không dính khói lửa nhân gian hoàn toàn không thấy, có thể nhìn ra, ba đạo vết sẹo xấu xí quanh co uốn lượn trên mặt Hiên Viên Dật, nhìn rất dọa người, có thể nói gương mặt này hoàn toàn bị phá hủy.
Đây chính là lý do hắn vẫn không để cho nàng gở mặt nạ xuống? Sợ nàng sẽ ghét bỏ hắn?
Nam Cung Tự tâm tình mới vừa kinh ngạc, ngược lại biến thành tức giận, tại sao hắn lại như vậy? Đem khổ sở lưu để chính mình chịu đựng, đại ngốc ngếch.
Chạm lên da thịt lạnh lẽo trên người hắn, tâm có chút rung động một chút, Nam Cung Tự ý thức được coi như Hắc Bạch vô thường không câu đi ba hồn bảy vía của hắn, nhưng hắn đã chết, tiếp tục như vậy nữa, cho dù có tiên đan diệu dược của Thái Thượng Lão Quân chỉ sợ cũng không cứu được hắn.
Thân thể gầy yếu của Nam Cung Tự cố gắng nâng thân thể cường tráng kia lên, chân một sâu một nông, nhiều lần trật chân té xuống tảng đá dưới đất, một đường kéo tới hướng một cái sơn động cách đó không xa, cật lực từ trong kẽ răng nặn ra một câu nói: "Hiên Viên Dật. . . . Chàng đã nói đời này cũng sẽ không buông tay của ta ra, cho nên chàng phải sống thật tốt cho ta . . . ."
‘Bùm’ một tiếng, để hắn trong sơn động, miệng đỏ thắm thỉnh thoảng thở hổn hển, nàng nâng tay phải lên, dùng tay áo thận trọng lau tia máu trên trán cho hắn, đặt hắn ngồi xong, liền đi gác chân vận công, không khí xung quanh nàng dấy lên một đoàn sương trắng, một chưởng đánh sau lưng Hiên Viên Dật.
Hiên Viên Dật hai mắt khép chặt, mày kiếm khẽ nhíu nhẹ, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi trong suốt, một bãi máu đen từ trong miệng chợt phun ra, cả người giống như quả cầu da bị xì hơi mềm nhũn trong ngực Nam Cung Tự, không có ý tứ tỉnh lại.
Trong mắt Nam Cung Tự, trong long gấp gáp, theo lý thuyết độc trên vết thương sẽ bị bức đi ra, sẽ không có chuyện gì mới đúng, tại sao hắn lại một chút phản ứng cũng không có? Thân thể một tí ti nhiệt độ còn sống cũng dần dần lạnh như băng, khiến cho nàng sợ phát khóc.
"Dật, không phải là chàng từng nói chờ đến núi Hiên Viên, lấy bảo vật liền muốn từ quan, chúng ta một nhà bốn người đến thế ngoại đào nguyên tiêu dao khoái hoạt sao? Cái người này là tên lừa gạt, ta không chết, làm sao chàng có thể chết trước ta chứ? Chẳng lẽ chàng không sợ ta. . . . . . . không sợ ta vui vẻ với người mới sao?"
Không có phản ứng?
Nam Cung Tự hận không thể dùng một cái tát tát tỉnh hắn, nhưng khi nàng giơ tay nhìn khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, đau lòng, thật sự là xuống tay không được. Nàng khóc ôm lấy thân thể lạnh lẽo của hắn, đầu tóc dài đen mượt theo gió phất qua trong nháy mắt biến thành màu bạc, con ngươi màu đen cũng trong khoảnh khắc nước mắt rơi xuống kia biến thành con mắt màu hồng, mười ngón tay giữ thật chặt ngón tay xương cốt rõ ràng kia: "Chàng mở mắt ra nhìn ta, nói cho ta biết, chàng không chết, sẽ không bỏ lại ta một mình, nói chuyện với ta a. . . ." Trong âm thanh khàn khàn nghẹn ngào trộn lẫn cảm giác thê lương.
Loại tịch mịch này, nàng thật sợ hãi, thật sợ hãi, sợ trở lại cái thế giới chỉ có giết người đó, người thân của nàng từng người một rời bỏ nàng đi, trừ một đôi trai gái của bọn họ, nàng chỉ có hắn, chỉ có hắn. . . . . .
Một hồi gió thổi từ bên ngoài sơn động đánh tới, một thiếu niên mặc quan phục màu đen lơ lửng trong không trung, sau lưng còn đứng đầu trâu mặt ngựa, còn có một phán quan cầm trong tay bút bằng da cùng sổ sách, nhìn Nam Cung Tự khóc không thành tiếng ôm nam tử thoi thóp một hơi, con ngươi yêu trị hẹp dài dâng lên một tia ánh sáng: "Coi như ngươi đem tinh khí tất cả đều hao hết, cũng không cứu được hắn!" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Hắn từng nói, sẽ không bỏ lại một mình ta." Ánh mắt Nam Cung Tự trống rỗng vô hồn, giống như con rối, hai giọt lệ màu đỏ theo khóe mắt chảy xuôi trên gò má trắng nõn, môi anh đào đỏ tươi mím chặt thành một đường thẳng, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt, tay phải khẽ xoa từng vết đao, lòng như đao cắt, trong đầu không ngừng thoáng qua một khắc rơi xuống vách đá kia, hắn từng nói, đời này hắn sẽ không buông tay nàng ra, cho dù chết.
"Nhưng sự thật chính là như thế, hắn đã chết." Âm thanh thiếu niên lạnh lùng không có một tia nhiệt độ.
Hàng mi thon dài của Nam Cung Tự run rẩy, nàng chợt nâng cặp con ngươi ứ máu kia lên, nhìn về phía Diêm Vương lơ lửng trong không trung, con ngươi chớp chớp một cái: "Ngươi không phải là Diêm Vương gia sao? Ngươi không phải là trông coi sinh linh tam giới lục đạo sao? Ngươi nhất định có biện pháp cứu hắn, chính là vậy đi."
Thiếu niên nhìn nàng kích động như thế, theo bản năng gật đầu một cái: "Uh, là như thế không sai, chẳng qua ta chắc chắn sẽ không. . . . . . ." Lời đến khóe miệng liền cứng rắn giữ trong cổ họng, sững sờ nhìn hai đầu gối Nam Cung Tự nặng nề quỳ xuống trước mặt hắn, trong lòng không khỏi kinh hãi, tuy nói hắn là Diêm Vương gia, người quỳ trước mặt hắn không ít, nhưng vị trước mặt này chính là nữ tử không bao giờ quỳ, ánh mắt không khỏi rơi vào trên người Hiên Viên Dật, quan sát tỉ mỉ một lần, chân mày trong nháy mắt nhíu lại, thật đúng là không phải xấu xí bình thường, ngay cả nữ tử tầm thường cũng sẽ không coi trọng nam nhân xấu xí này, thế nhưng lại khiến Quỷ Cơ không tiếc cùng hắn đối nghịch. "Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy, Bổn vương sẽ cứu hắn sao?" Nên cười nàng quá ngây thơ, hay là ngu xuẩn.
Trên mặt đất Nam Cung Tự nặng nề dập đầu vang dội, ánh mắt kiên định nhìn Diêm Vương: "Chỉ cần Diêm Vương gia ngươi chịu ra tay cứu Dật, Quỷ Cơ nguyện ý hồn bay phách tán."
"Ngươi. . . . . ." Diêm Vương sững sờ, không dám tin lời này là từ trong miệng Quỷ Cơ nói ra, lần trước vì cứu một người phàm, nàng là đem Diêm Vương điện náo long trời lở đất như vậy, nhưng nàng chưa từng quỳ hắn, cầu xin hắn như vậy, thậm chí ngay cả lấy mạng đổi mạng lời này cũng nói ra được. Chỉ là dù là như vậy, thân là Diêm Vương gia hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hiểu luật mà cố tình phạm luật như vậy, ngộ nhỡ phía trên biết chuyện này, Diêm Vương gia này chỉ sợ hắn cũng ngồi không vững, trên mặt lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Mạng của ngươi sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay Bổn vương, lần trước ngươi tự mình nới lỏng hồn phách Trần Tử Hiên, lần này ngươi lại ngăn trở quỷ sai ban sai, ngươi hiện tại dựa vào cái gì cò kè mặc cả với Bổn vương? Sinh mệnh người phàm ngắn ngủn hơn mười năm, sống chết là thiên định, coi như hôm nay Bổn vương cứu hắn một mạng, đến sau trăm năm, hắn cũng khó thoát khỏi cái chết, ngươi tội gì phải như vậy? Người yêu khác đường, ngươi thân là cửu vĩ hồ được trưởng lão tuyển làm Câu Hồn Sứ Giả, nhiều lần phạm Thiên quy, bản thân cùng người phàm tư định cả đời, sinh hạ một nam một nữ, ngươi bị tội gì?"
"Tại sao? Tại sao người phàm có thể có thất tình lục dục, mà yêu giới chúng ta lại không được? Cái gì Thiên quy? Cái gì cửu vĩ hồ Câu Hồn Sứ Giả, ta không phải, ta không phải! Huống chi, mười sáu năm trước cửu vĩ hồ Câu Hồn Sứ Giả cũng đã hồn phi phách tán. Hiện tại ta, chỉ là thê tử của người nam nhân này." Ánh mắt Nam Cung Tự không thối lui chút nào đón nhận ánh mắt nghiêm túc của Diêm Vương, nàng không lạ gì Câu Hồn Sứ Giả, lại càng không hiếm gì hồ tiên, nàng chỉ là muốn làm một người bình thường, chỉ là muốn được người nam nhân này yêu, không hơn.
Hai chân Diêm Vương mang theo một trận gió chậm rãi rơi trên mặt đất, một bước hai bước đi về phía nàng, móng tay điểm vào cái tráng sáng bóng của nàng, con ngươi hẹp dài lo lắng nhìn thẳng nàng: "Bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội, là muốn trở lại Yêu Giới làm Câu Hồn Sứ Giả của ngươi, hay là bị đánh vào 18 tầng địa ngục không bao giờ siêu sinh?"
"Quỷ Cơ, ngươi đừng được voi đòi tiên, Diêm Vương gia đối với ngươi coi như là hết tình hết nghĩa, còn không mau nhận sai?" Phán quan ở một bên hướng nàng nháy mắt ra dấu, dùng giọng điệu nghiêm nghị khuyên.
"Ta không sai, yêu một người, có lỗi gì?" Nam Cung Tự như đinh chặt sắt nói, chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hiên Viên Dật, một giọt lệ màu đỏ từ trên gương mặt nhỏ xuống đất, tay gắt gao nắm lấy hắn, miệng nhếch lên nụ cười, hắn nhất định phải sống, tốt hơn bất cứ điều gì khác. "Cứu hắn, ta van cầu ngươi cứu hắn, hắn nhất định phải sống, ngươi muốn Quỷ Cơ như thế nào, Quỷ Cơ không một câu oán hận."
"Ngươi. . . . ngươi thật là không có thuốc nào cứu được, chung tình không cạn."
Con ngươi Diêm Vương dâng lên một tia sáng nguy hiểm, xem ra hắn khuyên tiếp nữa cũng không làm nên chuyện gì, đáng tiếc mầm non tốt như vậy: "Nếu ngươi khăng khăng một mực, Bổn vương cũng đành phải theo luật xử trí ngươi."
Lời này vừa rơi xuống, ngón trỏ Diêm Vương điểm vào trên trán nàng tràn ra một đạo kim sắc, ánh sáng kim sắc trong nháy mắt văng khắp nơi, khiến cho phán quan cùng đầu trâu mặt ngựa một bên đau nhói.
"A ——" một tiếng tê tâm liệt phế từ trong miệng Nam Cung Tự tràn ra, cảm giác mỗi tấc da thịt trên người giống như bị kim đâm.
Hiên Viên Dật đứng ở trong bóng tối, không ngừng xoay người nhìn bốn phương tám hướng bao vây hắn, hắn liều mạng chạy, liều mạng chạy, nhưng chạy thế nào đều không thể đi ra khỏi thế giới trong gương, hắn thở hổn hển sõng xoài trên mặt đất, tay phải nắm mái tóc trên trán: "Nơi này là sao?" Hồi lâu, hắn sững sờ ngẩng đầu, nhìn gương mặt xấu xí không chịu nổi trong gương, chuyện này. . . . . . đây là hắn sao?
Đột nhiên, đồng tử của hắn co lên, nhớ tới một khắc cùng Tự nhi rơi xuống vách đá ở Lang Nhai Cốc kia, Tự nhi . . . . . .
"Tự nhi, nàng ở đâu?" Hắn đứng lên, liều mạng chạy, chạy, tìm kiếm bóng dáng Tự nhi. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Trong gương thoáng qua khuôn mặt hắn chung sống lâu ngày, chân của hắn giống như bị dây leo quấn chặt lấy, nhìn gương khắp nơi chung quanh đều là Tự nhi, nàng cười, nàng khóc, nàng khổ sở, bọn họ ở bên nhau từng chút từng chút đều xuất hiện trong gương.
Mười ngón tay Hiên Viên Dật xuyên qua gương, giống như sờ tới gương mặt ngọc, con ngươi yêu trị hẹp dài dâng lên một chút ánh sáng lộng lẫy nhu hòa: "Tự nhi . . . . . ."
"Cứu Dật. . . . Van ngươi cứu Dật. . . . . . Quỷ Cơ chết không có gì đáng tiếc. . . . van cầu ngươi cứu hắn. . . . . ."
Con ngươi Hiên Viên Dật từ từ phóng đại, chỉ thấy một thiếu niên lạnh lùng trong gương, ngón trỏ rơi vào trên trán Tự nhi, giống như làm yêu pháp gì, hơn mười đạo tia sáng chói mắt xuyên qua dáng người nhỏ nhắn của nàng, nét mặt của nàng khổ sở không chịu nổi, lại không ngừng nói câu nói kia: "Van cầu ngươi cứu Dật, cứu hắn."
"Tự nhi . . . . Tự nhi, không cần! Mau dừng tay, mau dừng tay ——" hai tay hắn dùng sức nện lên trên gương, hận không thể đánh vỡ gương, hận không thể đem nam nhân kia chặt làm trăm mảnh, nhưng hiện tại hắn bị vây ở cái địa phương quỷ quái này, vô luận hắn làm sao, mặc cho hắn đụng thế nào, gương giống như tảng đá cứng rắn, hắn chậm rãi sõng xoài trên mặt đất, vô lực nện gương: "Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài ——" gầm nhẹ một tiếng ở trong bóng tối loanh quanh một chỗ, một đạo tia sáng chói mắt từ trên gương đối diện tràn ra, bao vây quanh hắn.
Đuôi lông mày lạnh như băng của nam tử nằm bên hơi nhíu lên, mười ngón tay cứng ngắc bỗng nhúc nhích, chợt mở cặp con ngươi ứ máu kia ra, đập vào mắt chính là hình ảnh hắn thấy trong kính, ngọn lửa ngùn ngụt nhất thời từ trong lòng dâng trào ra ngoài, lại dám đả thương Tự nhi của hắn, hắn đứng phắt dậy, một chưởng hướng trên người thiếu niên, kỳ quái? Tay lại xuyên thấu qua thân thể nam nhân. . . .
Diêm Vương nhìn nam tử đằng đằng sát khí trước mắt, bất tri bất giác thu tay về, con ngươi đen nhánh tò mò quan sát Hiên Viên Dật: "Ngươi lại không có chết.".
||||| Truyện đề cử: Thẳng Nam Đáng Khinh Sa Đoạ Thành Đồ Chơi Của Kí Túc Xá |||||
Trong miệng Nam Cung Tự chợt phun ra máu, mềm trong ngực Hiên Viên Dật, nhìn vẻ mặt khẩn trương của nam nhân, trên mặt khổ sở tan thành mây khói, thay thế là nụ cười: "Dật, chàng còn sống, chàng không có chết, ô ô. . . . thật tốt quá." Nàng khóc, như đứa bé không hơn không kém, khóc đến mức khiên tim của nam nhân co rút đau đớn.
------ lời ngoài mặt ------
Được rồi, nội dung rất cẩu huyết, được rồi, Tố Tố thừa nhận là ngược, có lẽ mọi người xem chương này xong không có cảm giác gì, nhưng Tố Tố viết xong là khóc, nói thật, rất hâm mộ nam nữ chính, mặc kệ gặp bao nhiêu ngăn trở, bọn họ cũng sẽ yêu nhau sâu đậm, không biết khi nào mới có thể gặp loại tình yêu oanh oanh liệt liệt này đây? Khụ khụ, đi ngủ nằm mộng thôi, hắc hắc, mọi người ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.