Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 112: Loạn thế mẹ con




Trong trạch viện Cảnh vương phủ đề phòng sâm nghiêm, trên hành lang mười mấy binh lính mặc khôi giáp tuần tra qua lại, từ một gian trong sương phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở gấp cùng tiếng gầm nhẹ của nam nhân.
Nam Cung Đồng năm tuổi thân thủ lưu loát, lặng yên không một tiếng động từ trên mái hiên thật cao dừng ở một phía khác trên mái hiên, từ từ cạy mảnh ngói ra, thân thể nho nhỏ cúi xuống, đang tò mò nhìn nam nữ ở trên giường vận động, một cái đuôi màu trắng như lông tơ từ trong làn váy treo lên, không ngừng đung đưa, cặp con ngươi trong suốt linh hoạt kia dâng lên một tia nước sáng bóng.
"Oa ——phương thức vận động đặc biệt tốt a! Đợi ngày nào đó Đồng Đồng cũng cùng Ngưng muội muội làm loại vận động này, hắc hắc." Nghe tựa như lời nói ngây thơ không biết gì, nhưng nụ cười kia một chút cũng không thuần khiết.
"Đồng Nhi, ngươi vừa mới nói cái gì?" Đột nhiên từ phía sau truyền đến một đạo âm thanh cực kỳ dịu dàng, lại trộn lẫn một cỗ âm trầm.
Con ngươi của Nam Cung Đồng run rẩy, một con hồ ly trắng như tuyết từ trong đêm tối nhảy trên bả vai hắn, cái đuôi nhỏ ở giữa không trung lay động trong nháy mắt dựng lên, đây là âm thanh của mẫu thân hắn, làm sao hắn không sợ hãi cho được?
"Mẫu thân, người đã đến rồi." Mắt Nam Cung Đồng lóe sáng nhìn về nữ tử áo đỏ đứng ở một phía khác trên mái hiên, non nớt trên mặt lộ ra nụ cười hết sức khả ái, giả bộ rất thuần khiết, rất thật, nhưng chỉ duy trì ba giây, ngay sau đó lộ ra khuôn mặt ta sai lầm rồi, cúi đầu, đâm ngón trỏ: "Mẫu thân, Đồng Đồng biết sai rồi."
"Người nào?" Đột nhiên binh lính tuần tra trên hành lang nghe được âm thanh rất nhỏ, dừng bước lại nhìn chung quanh, cố ý chờ phân phó.
Cảnh vương bên trong phòng đang cố gắng vận động nghe được âm thanh binh lính ngoài phòng, lập tức trút xuống, cực kì tức giận xách quần, phủ thêm mũ che màu đỏ thật dài, ‘kẽo kẹt  một tiếng thanh thúy vang lên, đón gió đêm giá rét đi ra, rống giận: "Ầm ỹ cái gì thế? Không biết Bổn vương đang làm chuyện đứng đắn sao?"
Chánh sự? Quân sự sao?
Cùng quân kỹ này nọ cũng mệt hắn nói là làm chuyện đứng đắn, nếu để cho Vương phi biết, còn không rút da Vương gia. Binh lính dẫn đầu than một tiếng, tầm mắt trong lúc lơ đãng rơi vào sắc hồng trên đỉnh mái hiên.
"Bảo vệ Vương gia, có thích khách."
"Vút vút" hơn mười thanh bảo kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, bảo hộ quanh thân Cảnh vương.
Cảnh vương nổi danh háo sắc, trong phủ có một vị phu nhân xinh đẹp như hoa, hậu viện giai lệ so với hoàng cung ba nghìn mỹ nữ càng không thể ít, hắn theo kiếm phong của binh lính nhìn lại, mắt nhất thời sáng lên, chỉ thấy trên mái hiên một nữ tử mặc màu đỏ đang đứng, tóc đen như mực, dùng một cái trâm khảm đá quý màu đỏ cài đầu, trước ngực hai lọn tóc theo gió phiêu dật. Lông mày của nàng giống như lá liễu trong gió, hàng mi dài thon mảnh nồng đậm như cánh chim che đi ánh sáng lộng lẫy trong tròng mắt đen, môi đỏ mọng đầy đặn phác họa một nụ cười ngạo mạn nhưng không mất ưu nhã, còn trộn lẫn một tia âm trầm.
Mà phía sau nàng đứng là một nữ đồng thẹn thùng, mặc một bộ váy màu trắng đỏ điểm xuyết hoa nhỏ, búi tóc công chúa, ngoan ngoãn cầm tay nữ tử, núp ở phía sau nàng, vậy mà trong con ngươi long lanh linh hoạt lại không có vẻ sợ hãi, ngược lại là đang mong đợi cái gì.
Cảnh vương lập tức hồn cũng bị giai nhân tuyệt sắc trước mắt này câu đi, hai mắt lóe ra ánh sáng xấu xa, trong miệng không khỏi nói thầm: "A, thật là tiểu nương tử xinh đẹp, nếu có được giai nhân như thế, chết ở dưới váy màu thạch lựu của nàng, thành quỷ cũng phong lưu a!" Nói xong, cười gian làm người ta nổi da gà, cười rất là bỉ ổi. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Người tới là ai, lại dám đêm khuya xông vào Cảnh vương phủ, người đâu! Đem nàng giết cho ta." Binh lính kia vung lên bảo kiếm trong tay, hướng về phía binh lính sau lưng phát hiệu lệnh nói.
Cảnh vương vừa nghe muốn giết mỹ nhân này, đừng nói tới trong lòng có bao nhiêu không muốn, hắn còn chưa có hưởng qua, giết rất đáng tiếc? Cuộn tay áo lên: "Ba" một tiếng, cây quạt trong tay hung hăng vỗ xuống mũ giáp của binh lính: "Giết? Bổn vương còn phải nạp nàng làm tiểu thiếp, sao có thể giết nàng?"
"Phải . . . . . Phải . . . . . Thuộc hạ biết sai rồi."
"Còn đứng lỳ ở đây làm cái gì? Còn không mau bắt giữ mỹ nhân này cho Bổn vương."
Cảnh vương phát hiệu lệnh một tiếng, mười mấy tên binh lính không dám chậm trễ, vào lúc bọn hắn xông lên thì nữ tử trên mái hiên giống như quỷ mị không thấy bóng dáng, chỉ nghe tiếng cầu xin tha thứ của Vương gia truyền đến từ sau lưng: "Đại hiệp tha mạng, ngươi muốn cái gì Bổn vương đều tùy ngươi, chỉ cầu tha cho Bổn vương một mạng."
Binh lính theo bản năng quay đầu lại, khóe miệng ngay lập tử khẽ co quắp, chỉ thấy một đứa bé lớn tầm năm tuổi cầm một con dao gọt trái cây, đặt ở sau lưng Cảnh vương, lại khiến Cảnh vương sợ đến mức tiểu trong quần, cái này nếu truyền ra ngoài, khụ khụ. . . . . .
"Này, ta hỏi ngươi, ngươi mới vừa nói muốn nạp mẫu thân của ta làm thiếp, nói như vậy ngươi là muốn làm phụ thân Đồng Đồng?" Nam Cung Đồng rất là nghiêm túc nghiêng đầu, hỏi.
Cảnh vương nghĩ thầm đứa bé này nhất định là từ nhỏ không có cha, nghĩ muốn cha đến điên rồi, bụng mừng rỡ, trái lại rất sảng khoái lên tiếng: "Đó là tự nhiên, cưới mẫu thân ngươi, Bổn vương chính là cha ngươi."
Con ngươi Nam Cung Đồng run rẩy, cha, cái từ này đối với hắn mà nói có bao nhiêu khát vọng a! Ngây thơ ngẩng đầu nhìn về nữ tử đứng ở trên mái hiên, hỏi "Mẫu thân, cái lão đầu háo sắc này nói hắn muốn cưới người, làm cha ta! Phải làm sao đây?"
Nam Cung Tự trực tiếp liếc mắt xem thường nhi tử, một bộ cực kỳ bất đắc dĩ, tiểu tử này. . . . . . Lại đang vì nàng tìm phu gia rồi, môi đỏ mọng phác họa nụ cười, dịu dàng hướng về phía nhi tử nói: "Nhi tử, nếu hắn muốn làm cha ngươi như vậy, vậy thì thành toàn cho hắn."
Cảnh vương nghe nói như thế, lúc này mở cờ trong bụng, trong lòng kêu lên vui mừng a! Cười đùa hí hửng nói: "Tiểu nương tử, ngươi yên tâm, ngươi chịu theo Bổn vương, Bổn vương bảo đảm để cho mẹ con ba người các ngươi áo cơm không cần lo."
"Ngươi thật muốn làm cha ta?" Nam Cung Đồng nghẹo cái đầu nhỏ, cau mày nói.
"Thật, thật." Cảnh vương dùng lực gật đầu, không ngờ tiểu tử này dễ lừa thế, chờ hắn ôm được mỹ nhân về, hai đứa trẻ này một cũng đừng nghĩ sống đi ra ngoài. Chính vài lúc trong lòng hắn tỉ mỉ tính toán thì đột nhiên con ngươi phóng đại, từ phía sau lưng truyền đến một hồi đau nhói, máu theo khóe miệng từng giọt từng giọt chảy xuôi ra ngoài, co quắp mà ngã trên mặt đất .
"Tại sao. . . . . . ."
"Đó là bởi vì ngươi là cha Đồng Đồng a! Mẫu thân nói rồi, là cha Đồng Đồng đều phải chết!" Nam Cung Đồng nhún vai, ‘leng keng’ một tiếng chủy thủ dính đầy máu trong tay rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Vương gia ——"
Mười mấy tên binh lính cầm kiếm đánh tới hướng Nam Cung Đồng, Nam Cung Tự đứng trên mái hiên chợt ngước mắt, trong nháy mắt hàn quang văng khắp nơi, đột nhiên tay phải bị nữ nhi kéo một chút, hai mắt trong nháy mắt bình tĩnh lại, thấp tầm mắt xuống nhìn Ngưng nhi: "Ngưng nhi?"
Nam Cung Ngưng thẹn thùng cúi đầu, ấp úng nín nửa ngày, nắm tay Nam Cung Tự căng thẳng, chợt nâng cặp mắt lên, rất là chăm chú nhìn Nam Cung Tự: "Ngưng nhi không muốn mẫu thân tức giận, lại càng không muốn tay mẫu thân bị bẩn, ca ca hắn không có việc gì." Khuôn mặt béo mập nhỏ bé lộ ra nụ cười ngây thơ.
Sau đó, nàng buông lỏng tay Nam Cung Tự ra, ngón trỏ chẳng biết lúc nào nhiều thêm mười miếng thép, miếng thép ở dưới ánh trăng phản xạ dâng lên sáng bóng, giống như dây leo quấn chặt lấy tay cùng cổ chân mười mấy tên binh lính, khiến cho bọn họ không thể động đậy, cặp con ngươi kia vốn trong suốt thuần khiết trong nháy mắt lạnh xuống, mười ngón tay nhẹ nhàng xé ra, chỉ thấy đầy trời đều là cánh tay cùng chân bị cắt đứt, kêu một cái nhìn thấy mà ghê!
Nam Cung Ngưng thu hồi mười miếng thép, dắt tay Nam Cung Tự, vẫn là gương mặt ngây thở, giống như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Ngưng nhi. . . . . ." Nam Cung Tự rủ thấp tầm mắt xuống, đáy mắt dâng lên một chút ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, tay ngọc thon thon rơi vào trên đỉnh đầu nữ nhi, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười vui mừng, đều nói nữ nhi là con cừu nhỏ của mẫu thân, những lời này thật đúng là không sai chút nào.
Nam Cung Đồng thấy Nam Cung Tự cười dịu dàng với Ngưng muội muội như vậy, ghen phồng cả tiểu quai hàm lên, khoanh tay, dùng sức đá thi thể Cảnh vương: "Mẫu thân, nữ nhân bên trong làm thế nào?" Nói xong, mắt nguy hiểm liếc về phía nữ nhân núp ở trong chăn.
Nam Cung Tự nheo con ngươi, dắt tay nhỏ bé của nữ nhi, xoay người lạnh nhạt nói: "Giết." Bỏ xuống chữ này, liền biến mất khỏi mái hiên.
"Mẫu thân, không mang theo ta người thiên vị." Nam Cung Đồng không khỏi hướng lên mái hiên oán trách một tiếng, thật hoài nghi hắn không phải là con ruột Nam Cung Tự nàng, lần nào cũng để cho hắn tới thu dọn.
Cảnh vương phủ luôn ở Ký Châu diễu võ dương oai, trong một đêm chịu họa diệt môn, đầu Cảnh vương tung tích không rõ, hơn tám mươi tiểu thiếp Cảnh vương đều chết oan chết uổng, còn có binh sĩ đi theo Cảnh vương không phải gãy tay chính là gãy chân.
Trong một ngày oanh động cả Ký Châu, dân chúng nghị luận ầm ĩ, cũng không thiếu người ở trong sân nhà mình đốt pháo, Cảnh vương vừa chết, không biết có bao nhiêu gia đình có thể an ổn kê cao gối ngủ.
Bức họa dán ở trên bức tường bị gió thổi nhấc lên một góc, khẽ tung bay, dân chúng rối rít xông lên, chỉ vào bức họa trên Hoàng bảng, chụm đầu nghị luận.
Một nam đồng năm tuổi cắn mứt quả tràn vào trong đám người, tò mò nhìn bức tranh dán ở trên tường thành, là hán tử trên mặt có vết ba đao chém, phía trên rõ ràng viết ba thổ phỉ này là đầu sỏ trong một đêm cướp sạch Cảnh vương phủ, mí mắt xinh đẹp chớp chớp, người giết Cảnh vương rõ ràng chính là ba mẹ con nhìn như tay trói gà không chặt, thế nào lại là đại hán tử trong bức họa?
Lại đem mẫu than đại mỹ nhân của hắn vẽ thành nam tử, hơn nữa còn xấu như vậy, hắn không vui, tiến lên muốn tháo bức họa xuống, lại bị binh lính cản lại: "Này, con cái nhà ai ăn gan hùm mật gấu, dám xé Hoàng bảng? Đi đi đi, ăn kẹo hồ lô của ngươi đi, đừng ở chỗ này quấy rối."
Nam Cung Đồng chợt bỏ mứt quả trong tay xuống: "Ta không có quấy rối! Ta đã thấy hung thủ, căn bản cũng không phải là ba cái người xấu xí trong bức họa này."
Nghe vậy, binh lính canh giữ đang bực bội hoảng hốt, thấy tiểu hài này rất thú vị, liền trêu chọc nói: "Ngươi nói trong bức họa không phải hung thủ, hung thủ kia lớn lên như thế nào?"
Nam Cung Đồng nghiêm trang hướng về phía binh lính phất phất, để hắn lại gần, người binh lính kia quả thật cúi người đưa tới, hắn che miệng lại gần bên tai binh lính thần bí nói: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi không cần nói cho người khác biết! Hung thủ là một nữ nhân xinh đẹp và một cô bé, quan trọng nhất là người giết Cảnh vương là một bé trai vô cùng đẹp trai, tựa như ta vậy."
Người binh lính kia nghe lời này, nhất thời nhịn không được cười ra tiếng, hướng về phía đồng liêu bên cạnh lớn tiếng nói: "Tiểu hài này rất có ý tứ, dám nói hắn là hung thủ sát hại Cảnh vương, ha ha! Thú vị, thật thú vị."
Theo đó rước lấy tiếng cười nhạo của mọi người, hắn nghe xong vốn không xem lời này là thật. Quả nhiên, Nam Cung Đồng tức giận vứt bỏ mứt quả, thẳng dậm chân, phồng má không vui nói: "Ta là nói thật, Đồng Đồng không nói láo."
"Đồng nhi ~" một giọng nói dịu dàng như nước truyền đến từ trong đám người. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Chỉ thấy Nam Cung Tự dắt nữ nhi đi vào trong đám người, nụ cười trên mặt rất dịu dàng, điển hình của hiền thê lương mẫu, thế nào cũng sẽ không khiến người liên tưởng đến nữ ma đầu giết người không chớp mắt: "Làm sao ngươi lại chạy tới nơi này chơi? Làm cho mẫu thân không dễ tìm!"
Nam Cung Đồng vừa thấy mẫu thân đến rồi, hướng người binh lính kia hừ một tiếng, chạy về phía trước mặt Nam Cung Tự: "Mẫu thân, bọn họ không tin Đồng Đồng, Đồng Đồng không nói láo!"
"Ca ca, ngươi có phải đang bị bệnh hay không?" Nam Cung Ngưng chớp con ngươi to trong veo như nước, tiến lên một bộ quan tâm, lôi kéo tay Nam Cung Đồng, như đang ám chỉ hắn cái gì.
Nhưng mà tiểu tử này khen ngược, tức tối hò hét: "Ta không có bệnh, ta nói đều là thật."
Sau khi Nam Cung Tự cười, khóe miệng co quắp, thật không biết tiểu tử này giống ai, thế nào giống một bộ đầu heo, thế nhưng ngốc đến mức đi tự thú? Nhìn lại một chút những binh lính bị chọc cười kia, thở phào nhẹ nhõm, cũng may bọn họ chỉ đem lời này trở thành trò đùa, không thì ở Ký Châu này chỉ sợ là trụ không được lâu.
Nam Cung Ngưng trực tiếp lật cái liếc mắt xem thường ca, trong mắt viết đầy hai chữ ‘ngu ngốc’ trắng trợn khinh dễ, ngẩng đầu nhướng mày lên nhìn về phía Nam Cung Tự, lo lắng nói: "Mẫu thân, làm thế nào? Ca ca bệnh cũng không nhẹ đấy."
"Ngưng nhi, đem ca của ngươi đánh ngất xỉu khiêng đi y quán chữa bệnh."
------ lời ngoài mặt ------
Hắc hắc, mọi người thấy có phải cảm thấy Đồng Nhi có điểm giống một Vương gia nào đó hay không?
Mọi người, đầu tiên Tố Tố cúi người nói tiếng xin lỗi với mọi người, bởi vì năm mới sắp tới, gần đây Tố Tố luân phiên làm từ bảy giờ đến bốn giờ, sau khi trở về lại mệt ngã ở trên giường, căn bản là không đủ tỉnh táo để gõ chữ, chỉ là Tố Tố có thể bảo đảm sẽ viết được kết thúc cho truyện này.
Lần nữa cúi người nói tiếng xin lỗi, bởi vì văn này Tố Tố từng nói là cưng chiều văn, kết quả bất đắc dĩ nam nữ chủ tách ra, chỉ là làm như vậy cũng là để viết nhiều chuyện thú vị hơn, không biết Đồng Đồng cùng Hiên Viên Dật gặp nhau sẽ xảy ra chuyện thú vị gì đây?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.