Đèn lồng treo trên hành lang chập chờn theo gió, ngoài cửa sổ mưa phùn nghiêng nghiêng, giọt nước theo mái hiên lặng lẽ nhỏ xuống, tạo nên một vòng gợn sóng trên mặt đất, tựa như thở dài tựa như giữ lại.
Bên giường rộng rãi bằng gỗ trầm hương treo la trướng trong bảo khố, trên trướng thêu hạt châu cùng hoa hải đường màu bạc, nhẹ nhàng đong đưa theo gió.
Cây nến bên cạnh bàn bị gió bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đánh tới chợt nhấp nháy, đèn cầy nhỏ xuống, khắc họa trên giường một bóng dáng nhỏ nhắn dưới ánh nến toát ra.
Nàng rủ thấp tầm mắt xuống, nhìn nhi tử đang ngủ say, đảo mắt nhìn ánh trăng mờ dưới mưa phùn phía ngoài cửa sổ, khẽ ưỡn eo một chút, như đang than thở, theo bản năng đứng dậy muốn đi đóng chặt cửa sổ, đột nhiên trong đầu thoáng qua đêm đó, trong đêm mưa giá rét, người nam nhân kia từng ở ngoài động đội mưa, bảo vệ nàng — Bổn cung chỉ cướp tiền. Tay dừng lại ở giữa không trung, trong mắt không cách nào bình tĩnh lại, ngưng mắt nhìn mưa bụi mù mịt ngoài phòng.
"Lại đang nhớ hắn sao?" Một đạo giọng nói trầm thấp dịu dàng từ ngoài cửa sổ truyền đến.
Chỉ thấy Mộc Tuyệt Trần người mặc một bộ áo ngủ màu trắng, thân thể thon dài tự nhiên nghiêng dựa vào bên cửa sổ, đôi tay bao bọc, nghiêng đầu nhìn người đang ngẩn ngơ thật sâu, nhất thời trong tim sáng tỏ, hắn luôn xuất hiện vào lúc này, luôn vào lúc nàng ngẩn người, hỏi một chút lời mà ngay cả bản thân đều cảm thấy thừa thãi, chẳng lẽ trong lòng nàng, trừ người nam nhân kia, thì thật không dung được Mộc Tuyệt Trần hắn sao?
Nam Cung Tự từ từ hoàn hồn, nhìn ánh mắt của sư huynh, nàng không tự chủ né tránh, xoay người tựa vào bên cửa sổ, dẩu môi đỏ mọng: "Sư huynh, đã là giờ tý nửa đêm, sao ngươi không trở về nhà nghỉ ngơi?"
Nghe vậy, Mộc Tuyệt Trần dĩ nhiên biết nàng đây là đang trốn tránh, trốn tránh chuyện có liên quan tới ‘hắn’, rõ ràng trong lòng còn có hắn, rõ ràng còn yêu hắn, tại sao năm năm trước nàng lại lựa chọn rời khỏi Hiên Viên Dật? Giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Một loạt vấn đề khiến cho hắn hoang mang, cũng làm cho hắn mệt mỏi.
"Tự nhi, giống như những gì Đồng nhi nói, trong lòng ngươi còn có hắn, vẫn thích hắn, là như vậy đi!" Hắn không tiếp tục để nàng có bất kỳ cơ hội nào trốn tránh chuyện này, dứt khoát hỏi: "Năm năm trước, ngươi và hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhất định phải rời khỏi hắn?"
Ánh mắt Nam Cung Tự khẽ phát run, ngay cả hai tay che giấu trong tay áo cũng không nhịn được run rẩy, vấn đề này, sư huynh đã hỏi nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng thật sự không ngờ sư huynh sẽ hỏi thẳng nàng như vậy.
Nội tâm của nàng giãy giụa, nên trả lời như thế nào?
Chẳng lẽ nói mình là bị nam nhân không có lương tâm bạc tình Hiên Viên Dật đó vứt bỏ?
Môi đỏ mọng khẽ mở: "Sư huynh, lời ngươi hỏi có phải quá nhiều rồi hay không?"
Mộc Tuyệt Trần miệng nhếch lên một chút ý cười, trộn lẫn cười nhạo với chính mình, đúng a! Hắn tuy là thanh mai trúc mã với nàng, tuy là sư huynh của nàng, nhưng bàn về địa vị trong lòng nàng, bất quá là một người ngoài cuộc thôi.
Ngẫm lại vì sư muội hắn tình nguyện đem Chưởng môn Võ Đang truyền lại cho Mạc Sầu, ròng rã bảo vệ nàng năm năm, đổi lấy thân phận người ngoài vĩnh viễn không có địa vị nào trong lòng của nàng.
"Xin lỗi, ta chỉ hỏi, nếu ngươi không muốn nói vậy coi như xong." Mộc Tuyệt Trần khổ sở cười nói, nụ cười rất là gượng ép, bàn tay ấm áp muốn sờ đầu của nàng, cũng ngưng lại giữa không trung, nàng đã không phải tiểu sư muội đi theo sau lưng hắn ban đầu. Suy nghĩ một chút, hắn thu tay về: "Thời gian đã không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi!" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Một khắc sư huynh quay người đi kia, Nam Cung Tự nhìn thấu trong mắt hắn một ít khổ sở cùng tự giễu, hung hăng cắn môi dưới, muốn nói ra sự thật, lại sợ khiến sư huynh đối với nàng quyến luyến không quên, không thể làm gì khác hơn là không nói một lời đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Trên giường, chân mày thanh tú của Nam Cung Đồng hơi nhíu lại, cách mí mắt, con ngươi chuyển động, hắn mở mắt, trong mắt không hề buồn ngủ. Nhìn mẫu thân lại đang ngẩn người, hai tay trong chăn nắm thật chặt.
Mẫu thân lại đang nhớ cha. . . . . .
Lời nói phân hai đầu, Tà Vương phủ giống như thường ngày, yên lặng, yên lặng đến mức âm thanh lá rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Mưa phùn che chắn, bao phủ đình viện to lớn, gió nhẹ phất qua, hồ nước tạo nên từng vòng gợn sóng.
Yêu Nguyệt đình
"Chủ tử, thuộc hạ làm việc bất lợi, mất đi tất cả đầu mối về Vương phi, nàng đã không còn tung tích." Một nữ tử thân mặc áo đỏ cung kính nói, nhìn như rất bình tĩnh, chỉ là từ thân thể khẽ run của nàng có thể nhìn ra được, giờ phút này nàng đang sợ.
Phía trước nữ tử một nam tử mặc áo bào bằng tơ vàng đang đứng, hắn gác tay sau lưng mà đứng, mặt bởi vì nghe báo cáo của thủ hạ, thoáng qua vẻ nổi giận lôi đình, mái tóc đen nhánh trên đầu xốc xếch theo gió phấp phới lên, ánh mắt nhìn mưa phùn chằng chịt rậm rạp, trong mắt toát ra mũi nhọn âm lãnh, môi lạnh lẽo mím thành một đường thẳng, một ít hàm răng màu bạc trắng trong miệng dưới ánh sáng có vẻ trắng hếu, mang theo sự phẫn nộ khát máu.
"Chủ tử bớt giận, thuộc hạ đã điều động nhân mã các nơi, tin tưởng có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được Vương phi!" Nữ tử áo đỏ nhấp nhô lo lắng nhìn vẻ mặt chủ tử âm trầm, cực kỳ giống quỷ sứ tu la trong đêm tối, trong lòng không khỏi phát run.
"Phế vật!" Hiên Viên Dật đột nhiên xoay người, ‘rầm rầm rầm’ ba tiếng nổ, trên bầu trời xẹt qua một đạo tia chớp màu bạc, gương mặt tuấn mỹ khác thường thật giống như giông bão sắp tới.
Hắn từng bước từng bước ép sát đến, nhìn mỗi bước như nhẹ nhàng, nhưng mà lại tựa như giẫm trên đầu quả tim của nữ tử áo đỏ, đè ép nhịp tim, khiến cho cả trái tim nàng giống như đột nhiên bị hắn giữ lại đếb không thở nổi. Hắn nhẹ giơ tay phải lên, nâng cằm nữ tử áo đỏ, con ngươi đen nhánh chậm rãi chuyển động, lực độ trong tay từ từ tăng thêm, tay không giữ nàng lơ lửng giữa không trung: "Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng rồi."
Ở dưới ánh mắt khinh bỉ của hắn, ánh mắt của nữ tử áo đỏ giống như nai con kinh hoảng, toát ra hoảng sợ cùng sợ hãi: "Chủ tử. . . . . . Tha mạng. . . . Khụ khụ." Âm thanh run rẩy kèm theo mãnh liệt ho khan.
Mặt Hiên Viên Dật âm trầm đen lại, con ngươi sắc bén giống như một cây đao, môi mỏng mím chặt, lộ ra sự phẫn nộ trong lòng của hắn: "Ta nói rồi, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi."
Lối vào đình viện, Mộ Thiên Vấn dừng bước chân lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn một màn giữa đình Yêu Nguyệt, sửa lại một chút tâm tình lo lắng, cung kính đi tới, quỳ một chân trên đất khởi bẩm nói: "Vương gia bớt giận, Hổ Phách tuy có tội, nhưng tội không đáng chết, huống chi Vương phi nàng cũng không phải là người phàm, tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện, xin Vương gia cho Hổ Phách thêm một cơ hội cuối cùng!"
Nghe vậy, trong mắt bí hiểm của hắn dần dần tích tụ vẻ lo lắng, chậm rãi buông lỏng tay ra, Hổ Phách chậm rãi ngã trên mặt đất, che cổ bị ghìm đau đột nhiên ho khan, vội vàng quỳ trên mặt đất nói: "Đa tạ chủ tử không giết."
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!" Ánh mắt Hiên Viên Dật lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống đe dọa nhìn Hổ Phách, chậm rãi xoay người đưa lưng về phía nàng: "Đi xuống chính mình tự đi nhận 200 hèo, nếu có thể may mắn sống sót, chuyện này liền thôi!"
"Chủ tử. . . . . . ." Sống lưng Hổ Phách run lẩy bẩy, hung hăng cắn chặt môi: "Dạ!" Xoay người cảm kích liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, liền bị dẫn xuống.
Hiên Viên Dật than một tiếng, lạnh nhạt nói: "Thiên Vấn, nàng rời khỏi vương phủ bao lâu rồi?"
Mộ Thiên Vấn bấm đốt ngón tay, lộ ra năm đầu ngón tay: "Hồi Vương gia, Vương phi rời khỏi vương phủ đã hơn bốn năm rồi."
"Bốn năm?" Ánh mắt Hiên Viên Dật mờ đi, biểu tình trên mặt dữ tợn giống như mưa to gió lớn, quả đấm che giấu trong tay áo nắm chặt rồi lại buông lỏng, lại nắm chặt, rất khó hình dung tâm tình của hắn vào lúc này.
"Dạ, Vương gia."
"Sai, là 1825 ngày, 43800 canh giờ." Hiên Viên Dật nhàn nhạt mở miệng nói, âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng, lại có thể nghe được trong năm năm này, mỗi một phút mỗi một giây, hắn nhớ nàng đến thế nào, nàng trôi qua có khỏe không?
Mộ Thiên Vấn liền giật mình, không ngờ Vương gia chắc chắn như thế, thậm chí ngay cả canh giờ cũng tính toán chính xác không sai, làm thủ hạ cho người thông minh, thật đúng là mệt mỏi a! Mỗi một ngày mỗi một giây trôi qua đều nhấp nhô, rất sợ sơ ý một chút là rớt đầu.
"Vương gia, Vương phi nói sao cũng là cửu vĩ hồ, bên ngoài cũng sẽ không chịu khổ. Đêm đã khuya, ngài nên trở về phòng ngủ rồi." Hắn nói xong, trường bào trên tay run lên, khoác lên trên người Hiên Viên Dật.
Hiên Viên Dật ngước mắt nhìn về phía mưa phùn mịt mờ, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Hiện tại Tự nhi sẽ không ở trong ngực nam nhân khác chứ?"
Mộ Thiên Vấn rất muốn gật đầu nói đúng, nhưng nếu hắn nói thật, hậu quả rất nghiêm trọng, sợ rằng người bị bóp chết chính là hắn. Than một tiếng, Vương gia sao phải khổ vậy chứ? Ban đầu bức Vương phi đi, lấy tính tình cương liệt của Vương phi, có thể ngoan ngoãn trở lại sao?
Hiên Viên Dật xoay người, đối mặt với ánh mắt của Mộ Thiên Vấn, nhìn thấu ý nghĩ lúc này của hắn, khẽ nheo mắt: "Ngươi là muốn nói Bổn vương tự làm tự chịu?"
Nghe vậy, Mộ Thiên Vấn theo bản năng kịch liệt lắc đầu: "Không dám không dám, thuộc hạ tuyệt đối không có ý tứ như vậy."
Hiên Viên Dật hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lần nữa rơi vào mưa phùn phương xa, theo một tiếng thở dài, nhớ nhung nàng cũng dần dần thường xuyên.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được nữ tử từng mấy lần chống đối hắn, từng không tiếc vì hắn đưa ra mạng sống, cho hắn biết yêu là gì, từng cử động của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười cũng in dấu trong đầu thật sâu, xua đi không được.
Nữ nhân từng khiến cho hắn vừa yêu vừa hận, nàng bây giờ đang ở phương nào?
Suy nghĩ một chút, ánh mắt Hiên Viên Dật đột nhiên run rẩy, giống như trong lúc mờ mịt nhất thời tỉnh ngộ, mở miệng nói: "Thiên Vấn."
"Có thuộc hạ."
"Đi, lập tức lập tức phái người đem tin Bổn vương qua đời truyền khắp Đường triều."
"A?" Mộ Thiên Vấn hơi sững sờ, theo bản năng nhìn từ trên xuống dưới Hiên Viên Dật một phen, thân thể cường tráng không giống dáng vẻ phải chết, có chút nhất thời hóa đá, nhớ tới Vương gia từng dùng qua chiêu này, Vương phi còn có thể bị lừa sao? (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"A cái gì mà a? Theo lời bản vương nói đi làm." Hiên Viên Dật có chút phiền não nói.
"Nhưng. . . . . . Chiêu này có lẽ, có lẽ Vương phi sẽ không mắc lừa nữa. . . . . . ."
"Muốn cá mắc câu, phải có mồi, đi! Ngày mai tìm cổ thi thể dùng thân phận của Bổn vương, hạ táng rầm rộ, náo càng lớn càng tốt, tốt nhất là Hoàng thượng có thể tự mình đưa đi."
Khóe miệng Mộ Thiên Vấn co giật có chút ê ẩm, ngộ nhỡ thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a! Liền loại chiêu này cũng dùng được, sống cùng Vương gia thời gian dài, thật đúng là mở mang kiến thức.
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm."
Tự nhi . . . . . . Nàng sẽ xuất hiện, ta tin tưởng trong lòng nàng nhất định còn có ta, nhất định sẽ xuất hiện. . . . . . .
Mặc dù không biết chiêu này hữu dụng hay không, thế nhưng hắn lại ôm hi vọng rất lớn, đây cũng là lợi thế duy nhất của hắn.
------ lời ngoài mặt ------
Khụ khụ, khẳng định mọi người rất muốn biết tại sao ban đầu nam chính lại lựa chọn buông tha nữ chính, hiện tại lại muốn đoạt nữ chính về!
Hắc hắc, không vội a, cập nhật một tháng 28 số, gần đây Tố Tố thật sự là rất bận a! Mọi người tha thứ cho Tố Tố một chút, sao sao.