Bóng đêm đen như mực, nặng nề lan ra không lối thoát, hai bên ngã tư đường phố đông đúc, hai bên trái phải treo một hàng dài trường long nhỏ trên dây thừng không thấy đuôi, phía trên treo đầy đèn lồng màu đỏ chập chờn theo gió, ánh nến nhấp nháy chợt sáng, phố xá phồn hoa, dòng người không ngừng ỷ sủng mà kiêu: độc chiếm phòng phu quân.
Không ít thanh lâu đều đã đứng mười mấy cô gái trước cửa, các nàng người người trang điểm son phấn thật dầy, chuẩn bị tư thế lẳng lơ mặt cười vung khăn lụa với công tử đi ngang qua, có người lớn mật tiến lên kéo nam tử đi ngang qua vào trong nhà.
Vậy mà Dục Xuân Lâu lại hoàn toàn khác biệt, cô nương nơi này cũng không tùy ý ra ngoài tiếp khách, họ đều là mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, cũng không phải là gái lầu xanh nông cạn thấp kém. Họ còn có một thân phận không muốn người biết, là thám tử của Nam Cung Tự, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Bình thường quan lại quyền quý tới nơi này ăn chơi đàng điếm, ngày hôm sau liền phơi thây đầu đường, buôn bán lại mang theo náo nhiệt.
Không phải có một câu tục ngữ như này sao, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Phía trong Dục Xuân Lâu đình Nhược Thị cực kỳ náo nhiệt, màn cửa bốn phía cuồn cuộn nổi lên thật cao, không có tiếng nàng kia khẽ rên mềm mại, nam nhân gầm nhẹ, chỉ có tiếng đàn tuyệt vời sâu kín vang vọng trong điện, tăng thêm mấy phần tao nhã.
Hành lang lầu các tĩnh mịch đèn lồng chập chờn, tiếng sáo thanh thúy dễ nghe truyền đến từ trong sương phòng tương đối vắng vẻ.
Trong sương phòng
Một cô gái mặc la quần màu tím ngồi một bên trên băng ghế, nhắm mắt thổi sáo ngọc.
Chỉ thấy Nam Cung Tự lười biếng tựa tại dựa lên gối gần cửa sổ, hoa mai từ ngoài cửa sổ lan ra chập chờn theo gió, cánh hoa mai trắng nõn theo gió bay xuống rơi trên áo ngủ bằng gấm, nàng nhắm hai mắt nghiêng tai lắng nghe tiếng sáo, đột nhiên tiếng sáo ngừng lại, giọng nói cung kính của Tần Mụ Mụ truyền tới bên tai: "Trang chủ, đây là sổ sách thu nhập tháng này, mời người xem qua."
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nam Cung Tự từ từ mở mắt, quét mắt dừng lại chỗ sổ sách trước mặt, ngước mắt nhìn về phía tú bà Dục Xuân Lâu Tần Mụ Mụ, cười như không cười nói: " Tần Mụ Mụ làm việc ta yên tâm."
Trên mặt Tần Mụ Mụ ngay sau đó lộ ra tươi cười đắc ý, vội vàng chắp tay nói: "Tạ Trang chủ tin tưởng lão nô!" Nói xong thu hồi sổ sách.
"Tần Mụ Mụ, gần đây có động tĩnh gì không?" Đột nhiên Nam Cung Tự nghiêm mặt nói.
Tần Mụ Mụ thu lại nụ cười trên mặt, cúi đầu nói: "Lão nô đang có một chuyện muốn nói với Trang chủ, đương nhiệm Tri Phủ Tống Quan Ngọc phái rất nhiều quan binh đến, nói là cho chúng ta ba ngày chuyển khỏi Dục Xuân Lâu, ba ngày sau sẽ niêm phong Dục Xuân Lâu, vì vậy mệnh quan triều đình trong danh sách của Trang chủ kia không thấy xuất hiện."
Có người dùng số tiền lớn tới sòng bạc Tuyệt Sắc thuê Nam Cung Tự giết mệnh quan triều đình, mà trong danh sách của Nam Cung Tự đại đa số mệnh quan triều đình bị phán tử hình đều sẽ tới thăm Dục Xuân Lâu, cho nên hắn mua Dục Xuân Lâu, cùng sòng bạc Tuyệt Sắc trong ứng ngoài hợp.
Nghe vậy, Nam Cung Tự cười nói: "Tần Mụ Mụ thật sự là người hay quên, những người đó ăn thuốc của ta, không đến một ngày nhất định sẽ chủ động đưa tới cửa."
** Thuốc cũng không phải là thuốc làm người ta mê hoặc choáng váng, mà là một loại thuốc ăn một lần liền muốn ăn lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, là dùng hoa anh túc chế thành, một khi ăn loại thuốc này nhiều, cả người sẽ co quắp, dằn vặt đến chết.
Mệnh quan triều đình chết oan chết uổng nhất định sẽ kinh động Hoàng Thượng, đến lúc đó chắc chắn sẽ điều tra Dục Xuân Lâu, vì không để người khác nghi ngờ, người trong danh sách của nàng đều ăn loại thuốc so với độc dược còn độc hơn này, người ăn loại thuốc đến lúc chết cũng không rõ mình chết như thế nào!
Nhìn nụ cười âm trầm trên mặt Nam Cung Tự, Tần Mụ Mụ không khỏi nâng tay áo lên lau mồ hôi trên trán, may mà mục tiêu của Trang chủ không phải nàng, không thì đến lúc đó nàng cũng không biết chết như thế nào.
Một cỗ kiệu tám người khiêng dừng sát ở cửa Dục Xuân Lâu, Mộ Thiên Vấn đến gần bên kiệu, cách cửa sổ kiệu nhỏ giọng kêu: "Vương Gia, tới rồi."
Hiên Viên Dật từ từ mở con ngươi màu hổ phách ra, di chuyển thân thể từ bên trong kiệu đi ra.
Một bộ trường bào màu vàng óng dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm nổi bật, trên đường phố người đi ngang qua rối rít dừng bước lại, hơn mười đạo ánh mắt kinh ngạc nhìn Hiên Viên Dật đi về hướng Dục Xuân Lâu.
"Trời ạ! Ta không nhìn nhầm chứ, Tà U vương luôn luôn không gần nữ sắc vậy mà lại đến thanh lâu?" Một người trong đó không khỏi kêu lên nói.
Bên cạnh lại có một người nói: "Không phải là Tà Vương phi thất sủng rồi chứ?"
"Hôm qua Tà U vương mới cưới Tà Vương phi, hôm nay lại tới thanh lâu, chắc là chán ghét Tà Vương phi, tới thanh lâu nếm thử một chút."
Trong lúc nhất thời, nghị luận nổi lên đủ loại suy đoán trong miệng dân chúng thao thao bất tuyệt.
Các cô nương vừa nhìn thấy mặt đúng là Tà U vương tiếng tăm lừng lẫy, quả thực là trăm năm khó gặp! Tuy nói người nào cũng sợ hãi hắn, nhưng mỹ nam tuấn tú như vậy cô gái nào cũng sẽ động lòng. Các cô nương tràn ngập ánh mắt địch ý nhìn đối phương, ai cũng không rõ muốn bỏ qua nam nhân tốt như vậy, rối rít bỏ lại khách bên cạnh, chuẩn bị tư thế lẳng lơ vây quanh Hiên Viên Dật,
"Vương gia. . . . . . ." Vài tiếng nũng nịu, âm đuôi quấn chân hắn mà đến.
"Vương gia, Tiểu Cúc nguyện ý làm ấm giường cho ngài miễn phí, người đến sương phòng ta thôi~"
"Vương gia người đừng nghe nàng, tới phòng của Mân Nhi."
Sắc mặt Hiên Viên Dật trầm xuống, trong mắt ngầm toát ra âm u lạnh lẽo, môi mỏng mím thành một đường, một răng nanh màu bạc trắng trên miệng ở dưới ánh sáng có vẻ càng âm u tĩnh mịch, mang theo thị huyết phẫn nộ: "Cút ngay!" Không chút nào thương hương tiếc ngọc đem nữ nhân xoay quanh bên cạnh đẩy ra, hướng về phía trong điện gầm nhẹ nói: "Nam Cung Tự, nàng đi ra cho ta!"
Trong điện nháy mắt yên tĩnh lại, ánh mắt Hiên Viên Dật quét qua mọi người trong đại điện, chỉ riêng Nam Cung Tự không thấy bóng người, hắn nóng nảy: "Nếu nàng không ra, Bổn vương dùng một cây đuốc đốt Dục Xuân Lâu!"
"Tà Vương gia, nếu như ngươi tới tầm hoa vấn liễu, ta có cô nương cho ngươi chọn lựa, nếu như ngươi tới tìm người, Dục Xuân Lâu không có người ngươi muốn tìm, mời trở về đi!" Đột nhiên từ trên lầu truyền đến một giọng nói dịu dàng dễ nghe.
Mọi người đồng thời đưa ánh mắt lên phía hành lang lầu hai, ngay lập tức đập vào tầm mắt là một nữ tử che mặt dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Một thân quần áo màu xanh lá khiến làn da bị bại lộ bên ngoài nổi bật lên càng thêm trắng nõn, cách nói chuyện không khỏi lộ ra khí chất tao nhã.
Hiên Viên Dật ngước mắt nhìn lại, xuyên qua cặp mắt thanh tịnh đẹp đẽ kia, mày rậm khẽ nhíu, liếc mắt liền nhận ra là Vương phi của hắn, Nam Cung Tự! Dù nàng hóa thành tro, hắn cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra nàng.
"Người Bổn vương tìm chính là nàng, Nam Cung Tự!"
Vừa nói lời này ra, một tràng tiếng hô kinh ngạc, không phải chứ! Chủ nhân của Dục Xuân Lâu lại là Tà Vương phi, bọn họ không dám tin nhìn về phía nữ tử che mặt trên lầu các, hận không được gỡ khăn che mặt của nàng xuống để nhìn kết quả.
Đối mặt ánh mắt chất vấn của mọi người, sắc mặt Nam Cung Tự tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, ngước mắt lên nhìn Hiên Viên Dật, ánh mắt kia thật giống như đang nói..., ngươi giả bộ, giả bộ? Nàng dời bước đi xuống, đứng trước mặt hắn, cười nói: "Vương gia quả nhiên không khiến thần thiếp thất vọng!" Lời này rõ ràng đã thừa nhận nàng chính là Nam Cung Tự.
Lông mày Hiên Viên Dật nhăn lại thật chặt, nhìn qua từng đạo ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm Nam Cung Tự, trong lòng cũng rất không thoải mái, trợn mắt một cái: "Theo ta trở về, về sau không cho nàng tới chỗ như thế này nữa."
Nam Cung Tự không phản kháng cũng không phản bác hắn, mặc cho tay của hắn dắt nàng đi ra ngoài phòng.
Cỗ kiệu chậm rãi đi tới hướng đường cái, Hiên Viên Dật nâng cằm lên, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, trên mặt viết đầy không vui.
Thật lâu sau, hắn đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, hí mắt nói: "Nàng thiếu tiền sao? Muốn bao nhiêu tiền Bổn vương đều có thể cho nàng, về sau không cho nàng đến sòng bạc cùng thanh lâu nữa, hiểu chưa?"
Lời vừa nói ra này, Nam Cung Tự không vui, lông mày mảnh kẻ đen: "Không hiểu! Dựa vào nam nhân đòi tiền không đáng tin cậy."
"Nàng đang lo lắng Bổn vương sẽ ghét bỏ nàng?"
"Dĩ nhiên không phải!" Nam Cung Tự ngẹo đầu tựa vào vai hắn, lông mi hơi khép, kia liền che lại vẻ mặt trong con ngươi, không nhìn ra vẻ mặt nàng lúc này, ngón tay ngọc thon dài vẽ một vòng tròn trên ngực nam nhân, đốt lên từng ngọn lửa: "Thần thiếp tin tưởng Vương gia thật lòng không đổi, chỉ là. . . . . . ."
Nam nhân nhíu mày, rủ thấp tầm mắt xuống nhìn về phía người trong ngực: "Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là ngày nào đó Vương gia không may gặp chuyện bỏ mình, thần thiếp tính toán giữ lại khoản tiền cho sau này." Nam Cung Tự ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ trước mắt, mỉm cười yếu ớt nói.
Hiên Viên Dật hơi ngẩn ra: "Khụ khụ ——" hắn che miệng ho nhẹ mấy tiếng, không tức giận, không phản bác, trên mặt chỉ có nụ cười chua sót, chậm rãi nhắm mắt lại, lời của nàng tựa hồ đang nhắc nhở hắn không còn bao nhiêu thời gian có thể ở bên nàng rồi.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Trở lại vương phủ, lúc đó đêm đã khuya, trăng tròn ở chân trời bị mây đen che đi nửa dưới.