Một luồng dưỡng khí cuồn cuộn không ngừng đi vào trong miệng hắn, nam tử nhíu mày một cái: "Khụ khụ. . ." Kèm theo ho khan, trong miệng tràn ra chút nước lạnh, làm ướt cổ của hắn.
Chân mày nhíu chặt của Nam Cung Tự từ từ dãn ra, ôm đầu Hiên Viên Dật đặt lên đầu gối, thở dài một cái: "Cũng may, may mà chàng không có chuyện gì."
Hiên Viên Dật ngước mắt nhìn biểu cảm may mắn trên mặt Nam Cung Tự, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, giơ tay phải lên, ngón cái chạm vào đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve, mấp máy môi mỏng: "Tự nhi, đồng ý một việc với ta được không?"
Nam Cung Tự rủ thấp tầm mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ưu buồn kia, một giọt nước trên ngọn tóc nhỏ lên trên gương mặt hắn, nàng biết hắn muốn nói gì, vì vậy lắc đầu một cái: "Vừa bắt đầu ta đã lựa chọn con đường này, cũng không thể quay lại được. Chàng nên biết năm đó cửu vĩ hồ bị diệt tộc như thế nào, ta cùng Trần quốc có huyết hải thâm cừu, thù này ta nhất định phải báo. Dật, để ta tùy hứng thêm một lần nữa, được không?"
"Không được, ta không thể để cho nàng mạo hiểm như vậy." Hiên Viên Dật ngồi dậy, hai tay nắm thật chặt bả vai của nàng, hắn đã mất quá nhiều, hắn không thể mất đi nữ nhân hắn coi trọng, còn có đứa bé chưa ra đời trong bụng nàng, trên mặt là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tự nhi, ta cũng căm hận Trần quốc giống nàng vậy, cũng có thù không đội trời chung với Trần quốc như nàng, cho nên, thù này ta báo thay nàng, nàng muốn máu nhuộm Trần quốc, nàng muốn lấy đầu tên cẩu Hoàng Đế Trần quốc kia, nàng muốn làm cái gì ta cũng có thể làm cho nàng, chỉ có một điều duy nhất là ta không thể để cho nàng mạo hiểm. Đồng ý ta, sáng sớm ngày mai liền lên đường trở về phủ, vì ta và đứa nhỏ nàng phải trở về, hiểu không?" Dứt lời, há miệng ngậm vành tai của nàng cắn một chút, không nặng không nhẹ, vừa vặn để lại một dấu răng nhàn nhạt, giống như dấu ấn, dường như vĩnh viễn cũng không thể nào lau đi.
Ánh mắt Nam Cung Tự run rẩy, tay ôm sau lưng hắn thật chặt, tâm vốn kiên định muốn báo thù bởi vì hắn mà dao động, có lẽ thỉnh thoảng nàng phải học yếu đuối một chút, học dựa vào người nam nhân này, dù sao nàng cũng sắp làm mẹ. Cằm để trên bả vai hắn, miệng thở ra một đoàn sương mù, phun trên cổ hắn: "Được, ta đồng ý chàng, chỉ là ta cũng muốn chàng đồng ý với ta, phải còn sống trở về gặp ta."
"Được, nàng yên tâm, ta sẽ xách theo đầu cẩu Hoàng đế Trần quốc, trở về gặp nàng." Hiên Viên Dật cười, tảng đá lớn treo trong tim hắn cuối cùng cũng rơi xuống, bàn tay dịu dàng giữ ót nàng, con ngươi hắn dao động, ai cũng có thể nhìn thấy vui vẻ trong tròng mắt, cuối cùng chỉ còn lại tràn đầy nhu tình.
Chỉ cần nàng sống bình an, hơn bất cứ điều gì khác, dù đánh cược một cái mạng của ta đây, cũng sẽ không tiếc .
Đột nhiên, Nam Cung Tự nhíu mày một cái, đôi tay ôm bụng, sắc mặt thừ ra một chút.
Hiên Viên Dật thấy sắc mặt nàng không đúng, dáng vẻ nóng nảy nói: "Tự nhi, nàng làm sao vậy, có phải động thai khí hay không?" Thấy đôi tay nàng ôm bụng thật lâu không lên tiếng, làm hắn lo lắng, lòng như lửa đốt bế Nam Cung Tự lên: "Nàng đừng sợ, ta dẫn nàng đi tìm quân y, nàng cố gắng nhịn thêm chút nữa."
Nam Cung Tự chậm rãi hoàn hồn, thấy hắn lòng như lửa đốt ôm nàng chạy về hướng quân doanh, ngượng ngùng cúi đầu kéo kéo y phục của hắn, hốt hoảng nói: "Ta không sao, chỉ là. . . ." Nàng ngẩng đầu lên, cánh môi mềm mại áp vào bên tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Vương gia, con của chàng đang đá ta!"
Nghe vậy, theo bản năng Hiên Viên Dật dừng bước chân lại, có chút không dám tin liếc nhìn Nam Cung Tự, nhìn lại cái bụng mới nhô lên một chút của nàng, nửa tháng không thấy, quả thật bụng lớn hơn rất nhiều, nhưng. . . . . . Dường như mới một tháng từ lúc hắn cùng nàng viên phòng cho tới nay, theo lý thuyết, đứa nhỏ bên trong vẫn còn đang lớn, làm sao có thể đá được? Quả nhiên là quái thai, hắn nhíu mày một cái, không chừng ngày nào đó đứa nhỏ này lại đột nhiên muốn sinh, ngộ nhỡ nàng náo loạn muốn sinh con ở quân doanh, nơi này đều là nam nhân, làm sao biết đỡ đẻ được? (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Suy nghĩ một chút, Hiên Viên Dật dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Tự nhi, ngày mai nàng phải trở về, ta sẽ phái người hộ tống nàng trở về thành Lạc Dương, được không?"
Nam Cung Tự cau mày, không hiểu nói: "Tại sao chàng lại vội vã đuổi ta đi vậy?"
"Ta không có ý đó, chỉ là bụng của nàng càng ngày càng lớn, ta lo lắng nàng sẽ sinh trước thời gian, càng trở về sớm càng tốt." Hiên Viên Dật liền vội vàng giải thích.
Nam Cung Tự giựt giựt khóe miệng, lời này nghe giống như nghi ngờ nàng mang quái thai, có chút không tình nguyện nói: "A, nghe lời chàng cũng được."
Hiên Viên Dật hài lòng gật đầu một cái, thỏa mãn hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng, bước chân thon dài trở về quân doanh.
Ngày hôm sau
Hiên Viên Dật nói được làm được, phái Mộc Thương Li hộ tống Nam Cung Tự trở về, trước khi đi ngàn căn vạn dặn nàng phải nhớ lúc nào cũng phải dùng bồ câu đưa tin, báo bình an, kết quả lương thực trên đường đều ăn cạn sạch, Nam Cung Tự đói bụng đến mức hốt hoảng nhìn chằm chằm bồ câu bên trong lồng chim, tiểu hồ ly nằm trên bàn, đói bụng hướng móng vuốt về phía lồng chim cào mấy cái, sau đó làm bộ đáng thương nhìn về phía nàng, mặc dù cách thành Lạc Dương chỉ gần ngàn thước, nhưng nàng đói bụng không chịu nổi, cuối cùng quyết định nướng con bồ câu này.
"Tạch tạch tạch"
Xe ngựa rất nhanh xuyên qua cửa thành, chạy về hướng đường phố náo nhiệt.
Lúc đó, cửa hàng hai bên đường phố san sát, ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu lên ngói đá đỏ xanh hoặc lên trên mái cong của lầu các, đường phố vẫn giống như xưa, cực kỳ náo nhiệt.
Miệng Nam Cung Tự cắn đốt chân chim bồ câu, ngưng mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn đám đông qua lại trên đường phố, thở dài một cái, nửa tháng trước nàng còn phong quang vô hạn suất lĩnh thiên quân vạn mã xuất chinh, hiện tại nàng lại một thân một mình trở về, không biết những đại thẩm bát quái kia sẽ nói nàng như thế nào, cũng không quan tâm người khác nói chuyện vô căn cứ, chẳng qua là ngày trước nàng khoe khoang khoác lác với Hoàng thượng, ắt phải diệt Trần quốc, Hoàng thượng sẽ không nói gì, chỉ sợ bị Hoàng hậu chê cười.
Nàng hung dữ thở dài một tiếng, làm người thật đúng là khó khăn, sớm biết vậy thì ban đầu không nên đồng ý làm sứ giả câu hồn với trưởng lão.
Chỉ là, khi nàng nhớ tới Hiên Viên Dật, nàng hoàn toàn bỏ ý nghĩ này đi, chỉ cần có Dật như vậy là đủ rồi, cần gì quan tâm người khác nghĩ thế nào?
Đường mình mình đi, kệ cho người khác châm chọc đi!
Đột nhiên nàng nhíu mày một cái, bụng rung rung một chút, có thể cảm giác đứa nhỏ đang đá nàng! Nhịp tim liền nhanh chóng tăng nhanh hơn một chút, loại cảm giác này, rất kỳ quái, rất quỷ dị, trái tim dâng lên một cỗ ấm áp.
Không ngờ Quỷ Cơ nàng cũng sẽ mang thai, nghĩ đến mình sắp làm mẹ, nàng liền ngây ngô cười.
Tiếng cười kia truyền ra ngoài xe ngựa, cười đến mức khiến Mộc Thương Li nổi da gà, vén rèm xe lên, liếc nhìn Nam Cung Tự, vui vẻ trên mặt nàng thu hết vào trong mắt hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Vương phi, ngài cười khúc khích cái gì vậy?"
Nam Cung Tự rất nhanh dừng cười, liếc nhìn Mộc Thương Li, sóng mắt lưu chuyển nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng không trả lời vấn đề của hắn, bởi vì nói với một người chưa cưới vợ sinh con, hơn nữa còn là một người khác phái, căn bản cũng không hiểu trong lòng nàng hưng phấn như thế nào.
Mộc Thương Li cũng không hỏi nữa, xoay người tiếp tục đánh xe.
Rất nhanh xe ngựa dừng trước đại môn Tà Vương phủ, Nam Cung Tự được Mộc Thương Li cẩn thận đỡ xuống, xuống xe ngựa, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Thương Li không có ý định xuống: "Không có ý định đi vào uống ly trà rồi mới lên đường sao?"
Mộc Thương Li gật đầu một cái, đảo mắt nhìn về phía mặt trời chiều phía chân trời, sắc mặt thoải mái khẩn trương lên: "Không cần, phải trở về trước khi khai chiến, vì vậy vi thần cáo từ!"
"Mộc tướng quân, thay Bổn cung chăm sóc Vương Gia thật tốt." Nam Cung Tự thấy hắn nâng roi lên muốn đi thì vội vàng nói.
"Được, xin Tà Vương phi yên tâm, vi thần chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Vương gia." Mộc Thương Li dứt lời, liền nâng roi lên đánh ngựa, xe ngựa chạy thẳng tới hướng cửa thành, nhìn bụng Vương phi càng ngày càng lớn, tâm tình của hắn rất phức tạp, đang lo lắng cho muội muội ngốc Mộc Thương Nguyệt kia.
Nói đến cô muội muội này của hắn, hắn liền nhức đầu.
Cô nương nhà người ta nhìn thấy Tà U vương trốn còn không kịp, mà Mộc Thương Nguyệt từ lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Dật, liền thỉnh thoảng kiếm cớ đến quân doanh nhìn hắn, còn có một lần, thiếu chút nữa khiến cho người ca ca như hắn tức chết, một cô nương như nàng vậy mà lại giáp mặt cầu hôn Tà U vương, kết quả chẳng những bị cự tuyệt, cũng bởi vì chuyện này mà hắn bị người trong quân doanh chê cười tròn một tháng.
Vốn cho là nha đầu kia sẽ chết tâm, nào biết nàng giống như người không có việc gì, thường chạy tới quân doanh, chọc cho người làm đại ca là hắn không ít phiền toái.
Mộc thương Li thở dài một tiếng, hiện tại Vương Gia cùng Vương phi gạo sống đã nấu thành cơm, nếu để cho Mộc Thương Nguyệt biết chuyện Tà Vương phi mang thai, hắn thật không dám tưởng tượng nha đầu này có thể làm ra chuyện điên rồ hay không, tóm lại hai chữ: lo lắng!
Tà Vương phủ
Nam Cung Tự chân trước mới vừa bước vào đại sảnh, đã thấy Như Nguyệt vội vã cuống cuồng chạy vào từ ngoài hành lang, kích động nói: "Vương phi, người trở lại rồi, ta nghe tiểu Vương Gia nói ngươi thay Vương Gia xuất chinh, làm ta lo lắng. Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, người nhanh ngồi, chắc là đói bụng lắm hả? Ta sẽ đi chuẩn bị cơm."
Nam Cung Tự nhìn sắc mặt Như Nguyệt rõ ràng hồng hào hơn rất nhiều, an tâm phần nào, đưa tay kéo Như Nguyệt, cứng rắn lôi nàng ngồi ở một bên ghế."Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, đừng đi lại lung tung, những việc này để cho hạ nhân làm là được rồi."
Như Nguyệt thấy Vương phi đối với nàng tốt như vậy, mũi cay xè, nước mắt liền dâng lên: "Vương phi. . . . . ."
"Vương phi, ngài đừng… tốt với Như Nguyệt như vậy, sẽ dạy hư nàng." Mộ Thiên Vấn từ ngoài phòng đi vào, nhẹ nhàng liếc nhìn Như Nguyệt rưng rưng, nhíu mày một cái, ánh mắt kia rõ ràng là đau lòng, đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, ôm quyền cung kính nói: "Thỉnh an Vương phi."
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nam Cung Tự bưng chung trà nha hoàn đưa tới lên, dùng nắp bình trà phất phất lá trà xanh biếc lơ lửng trên mặt nước, khẽ nhấp một ngụm, nâng mắt ý vị sâu xa nhìn Mộ Thiên Vấn, bình thường hắn cũng không kêu tên Như Nguyệt, mà là lớn tiếng kêu bà cô bà cô, mặc dù giọng điệu cũng không tốt lắm, nhưng nàng nhìn ra được, tiểu tử Mộ Thiên Vấn này thật tâm đối với Như Nguyệt. Hồi lâu, nàng cười nói: "Như Nguyệt cũng sắp lập gia đình, nếu hiện tại không tốt với nàng một chút, sợ rằng sau này cũng không có cơ hội."
Mặt Như Nguyệt liền đỏ lên, liếc nhìn Mộ Thiên Vấn, cúi đầu xoắn khăn tay, thẹn thùng nói: "Vương phi, ngài sao lại đùa nô tỳ như vậy, ai nói ta muốn lập gia đình?"
Mộ Thiên Vấn thấy lời Vương phi nói đã đến tận chỗ này rồi, hạ quyết tâm, quỳ trên mặt đất thành khẩn nói: "Vương phi, xin ngài yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với Như Nguyệt, tuyệt không làm cho nàng chịu nửa điểm uất ức."
Nam Cung Tự nhíu mày nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, khóe miệng cười càng sâu hơn mấy phần: "Hả? Bổn cung nói sẽ gả Như Nguyệt cho ngươi bao giờ?"
Lời này vừa nói ra, không chỉ Mộ Thiên Vấn giật mình, ngay cả bản thân Như Nguyệt cũng sửng sốt, hai người cuống cuồng vội vã nhìn Nam Cung Tự, chẳng lẽ Vương phi thay đổi ý định?
"Vương phi, lời này của người là có ý gì?"
Ngón tay Nam Cung Tự vuốt ve tiểu hồ ly đang nằm trên đầu gối, liếc nhìn sắc mặt thật là khó coi của Mộ Thiên Vấn, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía Như Nguyệt cười nói: "Như Nguyệt, Bổn cung giúp ngươi tìm một người trong sạch, nhà trai có tiền có thế, quan trọng hơn hắn là một người có lòng hiếu tử, đối đãi với người khác ôn hòa. Bổn cung cảm thấy không tệ, liền thay ngươi làm chủ, nhận sính lễ, hôn kỳ liền định vào đầu tháng năm."
"Vương phi, ban đầu là tự người nói sẽ ban Như Nguyệt cho ta, nói chờ Như Nguyệt lành vết thương, liền cưới nàng qua cửa, làm sao người có thể lật lọng, tự mình làm chủ đem Như Nguyệt hứa gả cho người khác? Ta không đồng ý, ta kiên quyết không đồng ý." Mộ Thiên Vấn nóng nảy, hoàn toàn là bộ dạng hắn lo lắng, hắn hạ quyết tâm, đứng lên kháng nghị nói.
Nam Cung Tự liếc mắt về phía hắn, đem Như Nguyệt gả cho tiểu tử này, không đáng tin cậy, chỉ sợ sau khi Như Nguyệt gả cho hắn sẽ chịu khổ, tiếng sứ đụng nhau thanh thúy vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khiến cho không khí vốn có chút đè nén liền thêm mấy phần khẩn trương: "Không đồng ý thì ngươi có thể làm gì Bổn cung?"
Nghe vậy, Mộ Thiên Vấn kéo tay Như Nguyệt, cắn răng nói: "Nếu như Vương phi cố ý muốn đem Như Nguyệt gả cho người khác, vậy thì ta sẽ mang nàng bỏ trốn!" Nét mặt kia hoàn toàn là đang uy hiếp.
Có ý tứ, lại dám bỏ trốn dưới mí mắt nàng.
Nam Cung Tự nhìn về phía Như Nguyệt, nhíu mày: "Như Nguyệt, ta muốn nghe một chút ý kiến của ngươi, là bỏ trốn? Hay là ở lại nghe theo sắp xếp của Bổn cung?"
Trong long Như Nguyệt thật khó xử! Bỏ trốn cùng Mộ Thiên Vấn, chính là bất trung với Vương phi, nếu lưu lại, chính là muốn gả cho một nam nhân mình không yêu, mày nàng nhíu lại thật chặt, vốn không nghĩ tới Vương phi sẽ làm như vậy, càng không nghĩ đến Mộ Thiên Vấn vậy mà lại nói ra lời nói này.
Từ thái độ của Như Nguyệt, Nam Cung Tự nhìn ra manh mối, nụ cười từ từ mở rộng, "Như Nguyệt, ngươi thật đúng là không phối hợp chút nào."
Như Nguyệt ngẩn ra, không hiểu nhìn nàng: "Vương phi?"
"Sư tỷ là đang chọc các ngươi!" Từ ngoài phòng truyền đến giọng nói thanh thúy dễ nghe của Mạc Sầu, hắn cười đi vào, liếc nhìn vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của hai người, đảo mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, thân mật nói: "Sư tỷ, nhớ ngươi muốn chết, còn tưởng rằng ngươi vừa đi là phải ba năm năm năm mới trở về !"
Hai người Như Nguyệt cùng Mộ Thiên Vấn nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là một phen hú vía! Trên mặt hai người đều ửng đỏ, một người thẹn thùng cúi đầu, một người còn lại là cười khúc khích gãi cái ót.
"Sư đệ, nói đến hôn sự, ngươi cũng lớn rồi, qua năm nay cũng đến tuổi nói chuyện cưới xin, đừng cứ mãi như đứa bé chưa trưởng thành, cả ngày dính lấy sư tỷ ta, sư tỷ phu của ngươi sẽ ghen đó!" Làm sư tỷ nàng, bất tri bất giác càm ràm mấy câu.
Mạc Sầu móc móc lỗ tai, có chút chán ghét nói: "Sư tỷ, tại sao gần đây ngươi càng ngày càng càm ràm, chẳng lẽ là phụ nữ có thai đều thích lải nhải?"
"Tiểu tử thúi, nói ngươi mấy câu cũng không được phải không? Nếu ngươi không tìm em dâu ta trở về, ngươi cũng đừng trở về." Nam Cung Tự cắn răng nói, nàng không phải thích càu nhàu, chỉ là sau khi sư phụ đi, Mạc Sầu liền theo nàng, thân là sư tỷ của hắn, đương nhiên là có quyền lực can thiệp cuộc sống riêng tư của hắn rồi.