Mạc Sầu bất đắc dĩ lắc đầu nói: "A, sư tỷ quả thực vô tình!"
Vừa dứt lời không bao lâu, chỉ thấy quản gia từ ngoài phòng khom người đi vào, cung kính đứng trước mặt Nam Cung Tự, nghiêm mặt nín thở nói: "Vương phi, có vị tự xưng là quản sự của sòng bạc Tuyệt Sắc nói là có việc gấp muốn nói với ngài, hiện tại người đang chờ ở ngoài phòng."
Nghe vậy, Nam Cung Tự âm thầm nghĩ ngợi, chẳng lẽ sòng bạc Tuyệt Sắc đã xảy ra chuyện? Nàng nhíu mày nói: "Mau truyền hắn vào."
"Dạ!" Quản gia đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Như Nguyệt không khỏi nhíu mày, người này sao có thể biết Vương phi chính là Trang chủ của sòng bạc Tuyệt Sắc? Chẳng lẽ thân phận của Vương phi đã sớm bị lộ, nghĩ tới đây, nàng lo lắng không yên.
Rất nhanh, chỉ thấy quản gia dẫn Vương quản sự đi vào: "Vương phi, đã mang người tới." Thấy Nam Cung Tự gật đầu khoát tay áo, quản gia liền lui lại một bên.
"Vương quản sự, ngươi không hảo hảo chăm sóc sòng bạc, chạy tới đây làm cái gì? Còn nữa, làm sao ngươi biết Vương phi chính là Trang chủ, chẳng lẽ ngươi ăn gan hùm mật gấu tìm người tra lai lịch của Trang chủ?" Như Nguyệt đứng dậy nhìn về phía Vương quản sự, lớn tiếng dò hỏi.
Da đầu Vương quản sự căng thẳng, liền vội vàng giải thích: "A, Như Nguyệt cô nương, lão nô ở nơi này cũng được vài chục năm, không được phép tự mình tra lai lịch chủ tử, điểm này ta vẫn biết. Ta cũng là nghe Dư Bộ đầu nói Trang chủ là Tà Vương phi, nên liểu lĩnh đi cầu gặp Trang chủ."
Nam Cung Tự nhíu mày nhìn về phía Vương quản sự, trầm giọng nói: "Vương quản sự, sòng bạc có phải đã xảy ra chuyện hay không?"
"Trang chủ, có người ở sòng bạc chơi bẩn, bị lão nô bắt được tại chỗ, người nọ tự xưng là tâm phúc của Lục hoàng tử Tống Giang, tuyên bố nếu không giao bạc ra đây, liền dùng một cây đuốc đốt sòng bạc. Trang chủ, chuyện này người xem phải làm như thế nào cho tốt?"
Nghe vậy, Nam Cung Tự nhíu mày, nha! Lại dám ở trên địa bàn của lão nương chơi bẩn, tốt! Rất tốt. Nàng đảo mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, dò hỏi: "Thiên Vấn, Lục hoàng tử có phải từng có quan hệ với Vương gia hay không?"
Suy nghĩ một chút, Mộ Thiên Vấn mở miệng nói: "Hồi Vương phi, Lục hoàng tử từng cướp quân lương của Vương gia."
"Nói cách khác từng có quan hệ với Vương Gia, vậy mà từng có quan hệ với Vương gia, chính là cản trở Bổn cung." Nam Cung Tự ôm tiểu hồ ly từ trên đầu gối nàng, đưa cho Như Nguyệt, lạnh nhạt đứng dậy, nhìn về phía Vương quản sự: "Vương quản sự, ngươi đi trước chăm sóc một chút, Bổn cung sẽ tới sau."
"Vâng"
Nhìn bóng lưng Vương quản sự rời đi, Như Nguyệt liếc nhìn tiểu hồ ly ngủ như heo trong ngực, thấy Nam Cung Tự đi ra ngoài phòng: "Vương phi. . . . . ."
Nam Cung Tự quay lại nhìn, thấy Như Nguyệt chỉ chỉ tiểu hồ ly, cười nói: "Ngươi không phải là rất thích Tiểu Hồ sao? Đưa cho ngươi nuôi." Dứt lời, đi ra ngoài phòng.
Lỗ tai tiểu hồ ly dựng lên, chợt mở ra tròng mắt long lanh, trong mắt chỉ còn lại bóng lưng thon dài của Nam Cung Tự càng ngày càng xa, kêu rên một tiếng: "Ô ~" cứ như vậy bị vứt bỏ sao? Ngẩng đầu trừng mắt Như Nguyệt, ánh mắt kia lộ ra ánh sáng nguy hiểm, không chút khách khí cắn cánh tay nàng.
Như Nguyệt cau mày, bị đau luôn miệng nói: "Đau quá đau." Buông lỏng tay ra.
Tiểu hồ ly nhanh chóng nhảy xuống từ trong ngực nàng, uốn éo đầu, cằm ngẩng cao, cái đuôi vểnh cong lên, vênh váo hống hách đi ra ngoài phòng.
Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống giữa mái ngói đỏ, chim sậu đột ngột bay vút qua mái cong, lá cờ trên tấm bảng hiệu tung bay thật cao, xe ngựa từ từ chạy tới, người đi đường qua lại không ngớt, một vài khuôn mặt tươi cười nhạt nhẽo, không có làm nổi bật lên dân chúng thoải mái vui vẻ trong thời kỳ hưng thịnh.
(diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Kiệu ngọc được khảm ngọc màu vàng kim trên đỉnh đầu do bốn người khiêng, mành được buông xuống bên kiệu ngọc, gió nhẹ từ từ phất qua, chuỗi chuông bạc trên mành phát ra tiếng linh động êm tai. Hơi thở trầm ổn bước đi trên ngã tư đường, chậm rãi dừng trước cửa sòng bạc Tuyệt Sắc, hấp dẫn không ít ánh mắt người khác.
"Trang chủ, đến."
Hồi lâu, chỉ thấy một cánh tay trắng nõn như ngó sen vén mành ngọc lên, dân chúng đi ngang qua đều dừng bước lại, ánh mắt tập trung vào cô gái che mặt đang đi ra từ cỗ kiệu.
Chỉ nghe từ bên trong sòng bạc truyền đến âm thanh hỗn loạn cùng tiếng cãi vã, Nam Cung Tự nhíu mày một cái, trên mặt lộ ra vẻ không vui, nâng bụng bự đi vào, chỉ thấy một mảnh hỗn loạn bên trong sòng bạc, xúc xắc cùng mảnh vụn rơi lả tả đầy đất, trong đó có năm tên đại hán đang vung mạnh cánh tay rắn chắc, cầm cây gậy gõ bàn, nàng lạnh lùng nói: "Dừng tay!"
Tiếng cãi vã theo đó ngừng lại, trong nháy mắt bên trong sòng bạc yên tĩnh lại.
Vương quản sự nâng tay áo lên xoa xoa mồ hôi tràn ra trên trán, vội vàng hướng Nam Cung Tự đi tới: "Trang chủ, cuối cùng ngài đã tới, nếu còn không tới thân cũng sớm bị người ta đập."
"Mau tránh ra!" Một nam nhân mặc Cẩm y vệ đẩy người đang cản đường ra, đứng trước mặt Nam Cung Tự, ánh mắt trên dưới đánh giá nàng, tầm mắt bình tĩnh dừng ở cái bụng đang nhô lên của nàng, thoải mái cười to nói: "Ha ha ha, thì ra là Trang chủ của sòng bạc Tuyệt Sắc là một nữ nhân, hơn nữa còn là phụ nữ có thai." Năm tên đại hán đi theo sau lưng không chút kiêng kỵ nở nụ cười.
Tiếng cười kia nghe cực kỳ chói tai, nhưng mà trên mặt Nam Cung Tự lại bình tĩnh thật giống như hồ nước không có một tia gợn sóng, nhìn nam tử trước mắt này, đáy mắt lập tức nổi lên một chút rét lạnh, nhanh chóng đưa tay đem tay phải nam tử đè trên bàn, nhíu mày: "Nghe nói Tống gia chơi bẩn, bị thủ hạ ta bắt được tại chỗ, lại tuyên bố không lấy bạc ra liền đập đất của bổn Trang chủ?" Nói xong, lực độ trong tay nặng them mấy phần.
Tống Giang đau đến cắn răng nghiến lợi, tròng mắt bị đau hé mở, năm tên nam tử sau lưng thấy thế, muốn tới giải vây, lại bị người của sòng bạc ngăn cản. Không ngờ sức lực của nữ nhân này lớn như vậy, lực độ nặng hơn một chút, chỉ sợ tay hắn liền bị phế đi. Hung tợn trừng mắt về phía Nam Cung Tự, giọng điệu lại mềm nhũn xuống: "Ngươi muốn thế nào?"
Nam Cung Tự buồn cười nói: "Phải là ta hỏi Tống gia muốn thế nào!"
Nghe nàng đang có ý tứ gây hấn với hắn, Tống Ngọc cắn răng nói: "Đúng lúc ngươi là Trang chủ sòng bạc này, đại gia ta liền cùng ngươi đánh bạc."
Nghe vậy, Nam Cung Tự rất có hứng thú nâng đuôi lông mày lên, buông lỏng tay ra, đặt mông ngồi ở trên ghế, khinh miệt cười nói: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn cùng ta đánh cuộc? Ngươi còn không có tư cách này." Trong âm thanh lộ ra nồng đậm khinh bỉ cùng khinh thường đối với Tống Ngọc.
Tống Giang vuốt vuốt cổ tay, hung tợn trừng mắt về phía nàng, Trang chủ sòng bạc Tuyệt Sắc nổi danh là lòng dạ độc ác, nếu động thủ, dù là Lục hoàng tử ra mặt, cái mạng nhỏ này của hắn sợ là cũng không giữ được, hắn giận đến mức mặt cũng nghẹn thành màu đỏ: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Đánh cuộc là tự nhiên muốn đánh cuộc, chỉ là Tống gia không phải đánh cuộc cùng ta, mà là đánh cuộc cùng hắn!" Nam Cung Tự đưa ngón tay chỉ về một hướng trong đám người, mọi người rối rít tự giác lui sang một bên, chỉ thấy Vương quản sự đi tới, nàng cười nhìn về phía Vương quản sự nói: " Vương quản sự, ngươi muốn đánh cuộc gì cùng Tống gia?"
Vương quản sự hiểu ý cười nói: "Nếu Tống gia cho Trang chủ mặt mũi như vậy, lão nô tự nhiên theo hầu đến cùng, một ván định thắng thua, đánh cuộc gì chứ?" Dừng một chút, tầm mắt dừng ở hai tay Tống Giang, cười nói: "Lão nô liền đánh cuộc hai cánh tay Tống gia."
Nụ cười trên khóe miệng Nam Cung Tự sâu thêm mấy phần, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía vẻ mặt tình thế ép buộc của Tống Giang, cười nói: "Tống gia, ý của ngươi như thế nào?"
Nghe vậy, Tống Giang nhấc chân phải lên giẫm trên ghế dài, khinh thường liếc nhìn Vương quản sự, vênh váo tự đắc nói: "Được, đại gia ta sẽ đánh cuộc cùng ngươi, nếu là ta thua liền chặt xuống hai cánh tay, nếu như là ngươi thua, vậy thì tính như thế nào?"
Nam Cung Tự vỗ tay một cái, nụ cười nồng hậu: "Tống gia không hổ là Lục hoàng tử, có dũng khí! Vương quản sự, ngươi lấy cái gì đánh cuộc đây?" Cái nhìn đầy thâm ý hướng về phía Vương quản sự.
Vương quản sự cười nói: "Lão nô liền lấy cái mạng này đánh cuộc!"
"Bổn Trang chủ lại cộng thêm sòng bạc Tuyệt Sắc nữa, ý Tống gia như thế nào?"
"Được, đây chính là ngươi nói, đến lúc đó nếu lấp liếm, đừng trách đại gia ta hạ thủ không lưu tình!" Tống Giang vỗ bắp đùi uy hiếp nói, đánh cuộc này hắn thắng là cái chắc.
Nam Cung Tự bưng nước trà người làm đưa tới lên, khinh thường liếc nhìn Tống Giang, cười lạnh nói: "Tự nhiên tự nhiên, tất cả mọi người ở đây làm chứng."
Trong lúc nhất thời người tới sòng bạc đều không chơi, cũng vây quanh một cái bàn dài nhìn náo nhiệt nổi lên.
Nam Cung Tự ngồi ở vị trí phía trước bàn, gấp chân không chút để ý uống nước trà, còn lại là Vương quản sự cùng Tống Giang ngồi ở hai bên trái phải, trước mặt mỗi người bầy một bộ xúc xắc.
Tống Giang đưa tay đánh mặt bàn, nhíu mày: "Tốc" một tiếng, vứt ba viên xúc xắc màu xám tro lên trên không trung, mọi người rối rít hít vào một hơi, hắn nhanh chóng dùng ống trúc tiếp được xúc xắc, ống trúc hạ xuống bàn, không nhịn được hướng về phía Vương quản sự nói: "Nhanh lên một chút đi, đại gia ta còn có việc."
Ván này là đánh cuộc lớn nhỏ, đối với Vương quản sự mà nói, hắn ở trong sòng bạc hỗn tạp hai mươi mấy năm, đánh cuộc xúc xắc đối với hắn mà nói chỉ như một bữa ăn sáng.
Vương quản sự thấy Nam Cung Tự gật đầu một cái, kiễng người, cầm ống trúc lên nhẹ nhàng lay động ba cái: "Ba ba" hai tiếng, ống trúc rơi xuống bàn, giơ tay lên hướng về phía Tống Giang ý bảo: "Tống gia, xin mời!"
Khóe miệng Tống Giang ngay lập tức gợi lên một nụ cười khinh thường: "Hừ!" một tiếng, một tay lấy ống trúc ra, khoanh tay dương dương đắc ý nói: "Ba tứ, mười hai giờ, ngươi thua chắc rồi." Thứ này chính là dựa vào vận số, cho dù hắn không phải ông trời, cũng có thể thắng, hắn cũng không tin Vương quản sự có thể lớn hơn so với hắn.
Không chờ Vương quản sự vén ống trúc lên, Nam Cung Tự buông chung trà xuống, âm thanh đụng sứ thanh thúy ở trong phòng yên tĩnh vang lên, khiến cho không khí vốn có chút đè nén liền thêm mấy phần khẩn trương, khinh thường lạnh lùng nói: "Tống gia, ngươi thua!" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Tống Giang nhíu nhíu mày, đập lên bàn, đứng lên nói: "Ống trúc còn chưa nhấc lên, làm sao ngươi biết ta thua?"
Vương quản sự nhìn thấy ánh mắt Nam Cung Tự quăng tới, hiểu ý gật đầu một cái, cười nói: "Vận khí của Tống gia thật là tốt, đáng tiếc còn kém một bậc a!" Nói xong cũng mở ống trúc của mình ra.
Mọi người kinh hô: "Oa, lục lục sáu, 18 điểm, lợi hại!" Này làm sao mà chỉ thua một bậc a!
Nghe vậy, sắc mặt Tống Giang lúc muốn đen bao nhiêu có bấy nhiêu, không dám tin nhìn ba viên xúc xắc trong ống trúc, nếu không phải là người có kỹ năng đổ thuật tinh sảo, căn bản là không làm được điểm này, mới vừa rồi hắn chỉ nhẹ nhàng lắc ba cái, là có thể lắc ra xúc xắc tốt như vậy, xem ra Vương quản sự không phải là dựa vào vận số, mà là thực lực a!
Nam Cung Tự hướng về phía Vương quản sự lạnh lùng nói: " Chém tay của hắn cho bổn Trang chủ." Âm thanh lạnh nhạt không có một tia tình cảm nào, rét lạnh giống như là Tu La địa ngục.
Vương quản sự cười híp mắt nói: "Dạ, Trang chủ!" Sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía Tống Giang, nhanh chóng thu liễm lại nụ cười trên mặt, hướng về phía người làm bên cạnh trầm ngâm nói: "Chém!"
Khóe miệng Tống Giang co giật, liền vội vàng lùi về phía sau một bước, núp ở phía sau năm tên nam tử: "Nhanh, mau cản bọn họ lại." Quẳng lại những lời này, đẩy đám người hướng bên ngoài sòng bạc chạy đi.
"Tống gia, ngươi cho rằng ngươi thoát được sao?" Nam Cung Tự không hoảng hốt cũng không đi ngăn cản hắn, mà là lẳng lặng ngồi tại chỗ, lạnh nhạt nói.
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy gã sai vặt canh giữ ở bên ngoài sòng bạc nâng trường kiếm lên: "Rắc rắc" một tiếng, đúng lúc mọi người kêu lên, hai cánh tay máu chảy đầm đìa bị quẳng lên giữa không trung, một chút máu tươi văng lên trên mặt của mọi người, theo sát đó là một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng truyền đến: "A ——" chỉ thấy trên người Tống Giang máu chảy đầm đìa đang lăn lộn trên mặt đất, lăn lộn tới lui.
Khóe miệng Nam Cung Tự nhếch lên một tia khát máu cười lạnh, cầm một túi bạc lên vứt cho Vương quản sự: "Vương quản sự, lần này ngươi làm tốt lắm, thưởng cho ngươi."
Vương quản sự cười đùa hí hửng nói: "Tạ Trang chủ ban thưởng."
Tống Giang được năm tên nam tử nâng đỡ đứng dậy, hắn căm tức nhìn Nam Cung Tự, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi chờ, ta sẽ không để yên cho người." Bỏ lại câu này uy hiếp, liền ảo não rời đi.
Nam Cung Tự lạnh nhạt rướn người đứng dậy, nhìn mọi người đang đánh bạc trong sòng bạc nói: "Thật xin lỗi, làm mất nhã hứng của mọi người, hôm nay ai cược thua tiền ở sòng bạc, thì không cần lấy tiền." Nói xong, nhấc váy đi tới hướng lầu các.
Vương quản sự theo sát phía sau, nhìn bóng lưng của nàng, trên mặt ngay lập tức lộ ra vẻ lo lắng, thận trọng nói: "Trang chủ, hôm nay người đắc tội Lục hoàng tử, chẳng lẽ người không sợ Lục hoàng tử sẽ gây phiền phức cho người sao?"
Nam Cung Tự dừng bước chân lại, quay đầu liếc nhìn Vương quản sự, lạnh lùng nói: "Khi nào thì Vương quản sự lại trở nên nhát gan như vậy? Nếu ngươi sợ, cửa chính ở đó, xin cứ tự nhiên!" Ở trong từ điển của nàng không có cái từ sợ này, hơn nữa, nàng chém cánh tay Tống Giang, đơn giản là muốn dẫn Lục hoàng tử ra, có mục đích cả thôi! Lấy đầu của hắn, ai bảo Lục hoàng tử đắc tội Vương Gia chứ?
"Lão nô không dám." Vương quản sự rùng mình một cái, vội vàng nói.