Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 84: Thiếu cái mạng này trước




Hậu viện phủ Hoàng tử.
Trong phủ Hoàng tử lầu các san sát, hơi thở tráng lệ, trong vườn hoa quỳnh trang nghiêm đan xen hợp lí, trên hành lang quanh co khúc khuỷu phủ kín đá cuội, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên trên đá cuội, nổi lên một tia sáng óng ánh.
Cuối hành lang, là một cái đình bát giác cột hồng ngói xanh, bao quanh đình bát giác là ao nước xanh thẳm trong suốt, màn cửa bốn phía được cuộn lên thật cao, tiếng đàn yếu ớt.
Đường Uyên mặc một cái cẩm bào bó sát người màu vàng kim, tung người lên không vung trường kiếm trong tay, xẹt qua từng đạo đường cong duyên dáng, bên cạnh gã sai vặt ném ba đồng tiền lên không trung, khóe mắt khẽ giơ lên, lật người, lưỡi kiếm trong tay hơi nghiêng, ở dưới ánh trăng nhu hòa dâng lên một tia kiếm quang lạnh lùng: "Soạt soạt soạt" ba tiếng vang thanh thúy, ba đồng tiền nhìn như lông tóc không tổn hao gì, nhưng trong nháy mắt lúc rơi xuống đất ba đồng tiền phân chia thành sáu nửa.
Mỹ nhân ngồi ở một bên trên ghế đá mặc một kiện váy màu tím vẽ hoa phù dung ở đuôi, tóc kéo xuống như mây, trước ngực vài lọn tóc đen lay động ở chỗ xương quai xanh trắng nõn hoàn mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi say. Mười ngón tay phủ ở trên dây đàn dừng lại, vỗ tay nói: "Lục hoàng tử thật là lợi hại! Không hỗ là đệ nhất kiếm khách, mau chuẩn ngoan!"
Đường Uyên đem kiếm cầm trong tay vứt cho gã sai vặt, cầm khăn thơm mỹ nhân đưa tới lên lau mồ hôi, nhanh chóng đưa tay nắm lấy chiếc cằm thon thả, cúi đầu xuống hôn lên cái cổ có đường cong đẹp đẽ, ngón trỏ nhẹ cuốn mái tóc trước ngực nàng, cười tà nói: "Mỹ nhân! Để bản Hoàng tử hôn một cái."
"Lục hoàng tử không xong, xảy ra chuyện lớn." Quản gia vội vã xông vào, phá vỡ không khí mập mờ.
Trên mặt Đường Uyên đều là nét mặt mất hứng, liếc nhìn vẻ mặt hốt hoảng cuả quản gia, đáy mắt lộ ra một chút thần sắc không vui, như đang trách cứ quản gia lỗ mãng, nhíu mày dò hỏi: "Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp?"
Quản gia nhắm mắt nói: "Khởi bẩm Lục hoàng tử, Tống gia bị người ta chém đứt hai cánh tay, lúc được người khiêng trở lại đã hôn mê bất tỉnh, ngài qua xem một chút đi!"
"Cái gì?" Đường Uyên một tay đẩy tiểu mỹ nhân trong ngực ra, đứng dậy, phất tay áo đằng đằng sát khí từ bát giác đình đi ra ngoài.
Quản gia theo sát phía sau, nâng ống tay áo lên lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Nghe nói hình như người chém cánh tay Tống gia là Trang chủ của sòng bạc Tuyệt Sắc, Quỷ La Sát."
Nghe vậy, Đường Uyên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía quản gia, nhíu mày: "Quỷ La Sát? Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Nô tài cũng không biết, chỉ nghe nói Tống gia ở sòng bạc Tuyệt Sắc thắng cuộc không ít tiền, vì vậy đắc tội Quỷ La Sát." Quản gia nhỏ giọng trả lời.
Đường Uyên mấp máy môi mỏng, phải biết Quỷ La Sát ở thành Lạc Dương là một đại nhân vật, nghe nói người này lòng dạ độc ác, giết người chưa bao giờ cần lý do, chỉ cần là con mồi bị nàng để mắt tới, nhất định sống không quá ngày thứ hai. Chỉ là hắn không hiểu, Tống Giang làm sao có thể đắc tội Quỷ La Sát?
Quản gia thấy hắn trầm mặc không nói, liền thận trọng nói: "Lục hoàng tử, Quỷ La sát chém đứt cánh tay Tống gia, đồng nghĩa với đánh mặt ngài, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, trong mắt Quỷ La Sát không có người, rõ ràng không đem Lục hoàng tử ngài để ở trong mắt, nếu chuyện này truyền đến tai những hoàng tử khác, sợ rằng danh dự của ngài sẽ bị hỏng a!"
Đường Uyên vốn là một người vô cùng thích thể diện, hôm nay tâm phúc của mình bị Quỷ La Sát chém đứt hai cánh tay, lại thêm quản gia sau lưng nói chuyện, hỏa khí trong lòng hắn liền vọt lên bắt đầu cháy rừng rực, trong mắt ngầm toát ra một tia âm lãnh: " Quỷ La Sát này cũng quá tự cho là đúng, nếu không phá hủy song bạc Tuyệt Sắc, mặt mũi của bản Hoàng tử còn đặt chỗ nào được?" Một ít răng nanh màu bạc trắng lộ ra ở nơi ánh sáng yếu có vẻ trắng hếu, mang theo sự phẫn nộ khát máu. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Ý của Lục hoàng tử là muốn. . . . . ."
"Bản hoàng tử muốn giết nàng!" Từ trong kẽ răng nặn ra câu này, Đường Uyên phất tay áo đằng đằng sát khí đi về hướng ngoài phủ.
Bên ngoài sòng bạc Tuyệt Sắc ánh đèn như đậu, nhiều điểm sáng giống như đóm lửa ở âm ty.
"Đại đại đại đại!"
"Tiểu tiểu tiểu tiểu!"
Cỗ kiệu của Lục hoàng tử dừng sát bên ngoài sòng bạc Tuyệt Sắc, mười mấy tên Cẩm y vệ theo tới, chân trước vừa bước vào cửa liền nghe được tiếng thét đinh tai nhức óc này, chỉ thấy ở trong không khí ngột ngạt của sòng bạc, tụ tập không ít quan lại gia đình công tử, có người đang đánh cuộc, có cả người đang tiêu dao khoái hoạt với mỹ nhân.
Không hổ là sòng bạc lớn nhất thành, người ở bên trong biển người, đông như trẩy hội.
Vương quản sự đang đi qua đi lại bên trong sòng bạc, vừa thấy Lục hoàng tử dẫn mười mấy tên Cẩm y vệ tràn vào trong sòng bạc, trong lòng lo lắng đánh trống, nhưng vẫn chưng ra khuôn mặt cợt nhã nghênh đón: "Ơ, đây không phải là Lục hoàng tử sao? Là cơn gió nào thổi người tới nơi này, nhanh, mời vào bên trong!"
Đường Uyên sầm mặt, chán ghét nhìn Vương quản sự đang cười đùa hí hửng, Cẩm y vệ bên cạnh không chút khách khí một cước đạp tới phía bụng hắn, cả người Vương quản sự tựa như một quả cầu da bị xì hơi đụng vào góc bàn, mềm nhũn ra.
"Người ở bên trong toàn bộ cút ra ngoài cho Bản hoàng tử, gọi Quỷ La Sát lăn ra đây cho Bản hoàng tử!" Đường Uyên ánh mắt lạnh lùng quét toàn bộ người bên trong sòng bạc, lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt, mọi người rối rít từ bên trong sòng bạc mạnh mẽ chạy ra ngoài, bên trong sòng bạc chỉ còn lại một vài gã sai vặt cùng Vương quản sự.
Vương quản sự bị đau được gã sai vặt nâng dậy, lau tia máu trên khóe miệng: "Phi!" một tiếng, phun ra một bãi máu, một cước bị đá này thật đúng là hung ác a! Suýt chút nữa thì đi cái mạng nhỏ này của hắn. Xem ra Lục hoàng tử là tới khởi binh vấn tội, hướng về phía gã sai vặt bên cạnh nhỏ giọng nói: "Đi mời Trang chủ xuống."
Gã sai vặt hiểu ý gật đầu một cái, vội vàng chạy lên trên lầu các.
Nam Cung Tự lười biếng dựa lên gối gần cửa sổ, cánh tay trắng nõn như ngó sen đang lật xem sổ sách, nhàn nhã tự tại lật xem, giống như không hề nghe thấy tiếng cãi vã ở dưới lầu, đột nhiên từ trên hành lang truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ cùng tiếng quần áo va chạm xột xoạt, theo sát đó là gã sai vặt thở hổn hển một tay đẩy cửa ra: "Trang chủ không xong rồi, xảy ra chuyện lớn. Lục hoàng tử hắn. . . . . . ."
"Biết, ngươi lui ra trước đi! Ta sẽ đến sau." Thân thể Nam Cung Tự hơi hơi động đậy một chút, giống như thở dài một cái, như đang than phiền gã sai vặt lỗ mãng.
"Vâng"
Đường Uyên chậm chạp không thấy bóng dáng của Quỷ La Sát, hỏa khí lại vọt lên, hướng về phía Cẩm y vệ bên cạnh lạnh lùng nói: "Ai có thể gở đầu của Quỷ La sát xuống, tiền thưởng vạn lượng."
Cẩm y vệ vừa nghe có một vạn lượng tiền thưởng, liền rối rít xông lên lầu các.
Hồi lâu, chỉ nghe thấy trên gác truyền đến âm thanh đùng đùng, mấy tên Cẩm y vệ lên trước tiên đều đang lăn xuống từ trên cầu thang của lầu các, vốn là mấy tên Cẩm y vệ khác còn định lên lầu bèn rối rít dừng bước lại, ai cũng không dám đi lên.
"Người nào to gan như vậy, lại dám giương oai trên địa bàn của Bổn trang chủ?" Giọng nói thanh thúy dễ nghe truyền đến từ trên lầu, theo sát là tiếng bước chân trên cầu thang truyền đến.
Tầm mắt của Đường Uyên nhìn qua phía cầu thang của lầu các, chỉ thấy một cô gái che lụa trắng đang nâng cao bụng bự đi xuống, trên mặt lúc này lộ ra thần sắc khinh miệt, nhíu mày: "Ngươi chính là Quỷ La Sát?"
Nam Cung Tự theo hướng Cẩm y vệ, tầm mắt rơi vào một nam tử đang ngồi trên ghế, miệng nhếch lên nụ cười, ung dung ưu nhã cất bước, lạnh lùng hướng cầu thang đi xuống, ngồi trên ghế gã sai vặt đưa tới, tay phải nâng cằm lên, miễn cưỡng mở miệng: "Chính là Bổn trang chủ!"
Thấy vẻ mặt nàng một bộ hồn nhiên không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, Đường Uyên đập bàn, đứng dậy, cắn răng chất vấn: "Là ngươi chém hai cánh tay thủ hạ của Bản hoàng tử?"
"Lục hoàng tử, chắc hẳn ngươi không phải chỉ đơn giản là tới hưng sư vấn tội như vậy chứ?" Nam Cung Tự đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt, con ngươi đen nhánh giống như mã não, tóc đen như tơ lụa mang ánh sáng lộng lẫy, lạnh nhạt trong mắt rõ ràng tựa như hồ sâu không thấy đáy: "Tống gia chơi bẩn trên địa bàn của Bổn trang chủ, chém của hắn một đôi tay đã coi là hết tình hết nghĩa."
"Hừ! Vậy thì như thế nào, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, ngươi như thế chính là không coi ai ra gì, hôm nay Bản hoàng tử không thể không giết ngươi!" Mặt Đường Uyên đen lại ai cũng nhìn ra, kêu lên một tiếng, hướng về phía Cẩm y vệ lớn tiếng ra lệnh: "Người tới, đem nàng loạn côn đánh chết cho Bản hoàng tử!"
"Ta dám đắc tội Lục hoàng tử, như thế nào lại có thể dễ dàng bị ngươi giết chết được?" Nam Cung Tự không sợ hãi, hơi thở trầm ổn, không chút hoang mang cười nói, nàng từ trước tới nay không phải là loại nữ nhân làm gì cũng sợ hãi, gặp chuyện trầm tĩnh là thế mạnh của nàng.
Nghe vậy, Đường Uyên hướng Cẩm y vệ phất phất tay, ý bảo Cẩm y vệ lui lại một bên, ánh mắt thâm thúy trầm thấp quan sát Nam Cung Tự, nàng nói không sai, nhưng nếu nàng không có niềm tin tuyệt đối, chắc là sẽ không ngu đến mức cùng hắn đối nghịch, cau mày: "Ngươi chém người của Bản hoàng tử, hôm nay phải đưa cho ta một cái giá thỏa mãn, không thì đừng trách Bản hoàng tử đại khai sát giới!"
Nam Cung Tự cười lạnh nói: "Lục hoàng tử giết người vẫn còn chê ít sao?"
Lời vừa nói ra này, Đường Uyên lần nữa bị chọc giận, cả giận nói: "Ít nói nhảm, hôm nay ngươi phải cho Bản hoàng tử một câu trả lời hài lòng."
"Lục hoàng tử muốn công đạo phải không?" Nam Cung Tự nhíu mày, cười nói: "Vậy thì mời Lục hoàng tử theo quy củ của bản sòng bạc, cùng Bổn trang chủ tới trường sinh tử đánh cuộc, thế nào?"
Mặt Đường Uyên âm trầm, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Nam Cung Tự, kêu lên một tiếng: "Hôm nay Bản hoàng tử không phải tới để đánh bạc, mà là đến đòi mạng của ngươi!" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nghe vậy, miệng Nam Cung Tự nhếch lên một nụ cười trào phúng, cười lạnh: "Chẳng lẽ Lục hoàng tử sợ? Căn bản không dám đánh cuộc cùng bản Trang chủ. Ha ha, xem ra Lục hoàng tử chẳng qua cũng chỉ như thế." Trong âm thanh xen lẫn khinh miệt cùng khinh thường với Lục hoàng tử.
Đường Uyên hoàn toàn bị chọc giận, vô cùng nổi giận, giận đến đỏ mặt tía tai, hắn đường đường là Hoàng tử, há sẽ sợ một nữ nhân như nàng? Hơn nữa còn là một phụ nữ có thai, nếu không đánh cuộc, bị truyền đi thì danh dự của hắn liền hỏng, nghĩ tới đây, hắn sát khí đằng đằng nói: "Càn rỡ, Bản hoàng tử há sẽ sợ ngươi? Chuyện cười, đánh cuộc thì đánh cuộc, ai sợ ai?"
"Hả?" Nam Cung Tự nâng đuôi lông mày lên, kéo dài âm cuối, xem ra Lục hoàng tử đã trúng bẫy của nàng, nụ cười nồng hậu, hướng về phía Vương quản sự đang bảo vệ ở một bên trầm ngâm nói: "Vương quản sự, lấy bút, mực, giấy, nghiên đến, bổn trang chủ sẽ cùng Lục hoàng tử lập khế ước sinh tử!"
Vương quản sự hiểu ý cười nói: "Dạ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.