Sinh nhật Tà U vương, khắp chốn mừng vui!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hôm nay chính là ngày Tà U vương hai mươi sáu tuổi, những năm trước ngày sinh của hắn đều trôi qua bình thường như nhau, nhưng mà năm nay lại phô trương bốn phía, chẳng những mời văn võ bá quan trong triều, ngay cả đương kim Thánh Thượng cùng Hoàng Hậu cũng tự mình đến chúc mừng.
Yêu Nguyệt Các
Nam Cung Tự lười biếng tựa vào trong ngực ấm áp của nam nhân, từ trong lòng ngực lấy ra một sợi dây đỏ, thắt trên cổ tay hắn.
Hiên Viên Dật giơ tay lên nhìn cái dây đỏ kia, rủ thấp tầm mắt xuống, nhìn Nam Cung Tự thật sâu: "Tự nhi, đây chính là lễ vật nàng đưa cho Bổn vương?"
"Đời này đều không được lấy xuống, nếu ngày nào đó lấy xuống, chính là lúc ta rời khỏi chàng." Nam Cung Tự gật đầu cười, ngón trỏ đánh vài cái trên lồng ngực của hắn.
Hiên Viên Dật nâng gương mặt của nàng, cúi đầu xuống, một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước in trên cái trán sáng bóng của nàng: "Được, Bổn vương đồng ý với nàng, đời này cũng sẽ không lấy xuống, dù là đến ngày chết."
Nam Cung Tự cổ quái nhìn hắn, nói: "Dật, chàng biết không, ta phát hiện có lúc chàng rất xa lạ, xa lạ đến mức khiến cho ta cảm giác không có chỗ dựa vào."
Động tác đưa tay chỉnh sửa tóc rơi trên trán cho nàng của Hiên Viên Dật ngưng lại, nhìn nàng thật sâu, đáy mắt một mảnh thâm thúy: "Thật sao? Thì ra là ta khiến cho nàng cảm giác không có nơi để dựa vào, xem ra ta cần phải hảo hảo xem xét lại." Bàn tay rơi xuống bụng của nàng.
Đầu Nam Cung Tự nhẹ nhàng nghiêng dựa vào trên bả vai của hắn, trong lòng tràn ra một cỗ ấm áp, người nam nhân này dù mất trí nhớ, nhưng vẫn đối với nàng nhu tình như vậy, một dạng giống như trước khi mất trí nhớ, phần yêu thương đối với đối phương kia không hề thiếu một chút nào.
Thật lâu sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn: "Dật, chàng quên ta, có thể vì vậy mà cưới nữ nhân khác hay không? Nam nhân không sạch sẽ, ta không muốn."
Hiên Viên Dật thấy trong ánh mắt nàng đều là kìm nén, tay trái cùng tay phải của nàng xương cốt rõ ràng gắt gao nắm thật chặt cùng một chỗ, cười như không cười nhìn nàng, lên tiếng: "Đời này trừ Nam Cung Tự, ai Bổn vương cũng sẽ không lấy."
Có những lời này của hắn, liền đủ rồi.
"Vương gia, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu giá lâm, ngài vẫn là nhanh ra đại sảnh nghênh đón Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đi thôi!" Từ ngoài phòng truyền tới âm thanh của quản gia.
Chân mày Hiên Viên Dật cau lại, vẻ mặt rõ ràng bất mãn, nếu không phải phải phối hợp với Nam Cung Tự, hắn mới không làm cái gì thọ yến, than một tiếng, nhìn Nam Cung Tự thật sâu: "Tự nhi, chuẩn bị xong chưa?" Thấy nàng gật đầu một cái, miệng nam nhân nhếch lên nụ cười có chưa một tia âm mưu, đứng dậy đẩy cửa, đi theo quản gia.
"Kẽo kẹt" một tiếng thanh thúy vang lên, cửa bị đẩy vào, Như Nguyệt bưng một chén thuốc đi vào phòng, thấy Nam Cung Tự muốn ngồi dậy, vội vàng hạ cái chén trong tay, tiến lên dìu nàng, ngồi trước bàn trang điểm: "Vương phi, nên uống thuốc rồi." Nói xong, bưng thuốc lên đưa cho Nam Cung Tự.
Nam Cung Tự bưng chén, nhìn chén thuốc màu nâu sẫm kia, liếc nhìn bóng đen lóe lên ngoài song cửa sổ, miệng nhếch lên một tia cười không dễ dàng phát giác, nàng ngẩng đầu liền cau mày khổ sở uống nước thuốc, ho nhẹ mấy tiếng, sắc mặt chợt tái nhợt, có chút yếu ớt nói: "Như Nguyệt, không biết vì sao, mấy ngày nay ngực ta giống như là bị một cỗ khí tức chặn lại, rất khó chịu, đêm qua thiếu chút nữa thì sinh non. Lúc nữa ngươi để Ngự y bắt mạch giúp ta, xem một chút là bị bệnh ở nơi nào." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Nghe vậy, động tác chải tóc cho nàng của Như Nguyệt ngưng lại, lộ ra gương mặt tái nhợt không có tia máu, trong lòng xẹt qua một tia áy náy, cúi đầu thật thấp, môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, ở trong lòng không ngừng lặp lại ba chữ tràn đầy áy náy. Nhưng vừa nghĩ tới đệ đệ của nàng vẫn còn ở trong lao chịu khổ, thuốc này nàng phải hạ, tất cả là vì cứu đệ đệ của nàng.
"Như Nguyệt?" Nam Cung Tự nhìn thấy vẻ dữ tợn trên mặt nàng, nhíu mày nhẹ giọng kêu.
Như Nguyệt từ từ hoàn hồn lại, thấy Nam Cung Tự đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, da đầu không khỏi căng thẳng, vội vàng nói: "Dạ, một chút nữa nô tỳ sẽ đi tìm Ngự y."
Nam Cung Tự gật đầu một cái, từ bên trong hộp trang điểm lấy ra một cái vòng ngọc trong suốt, đeo lên tay Như Nguyệt, cười nói: "Như Nguyệt, thích vòng tay ngọc này không?"
Như Nguyệt sững sờ, nhìn cái vòng ngọc khảm bảo thạch trên tay kia, vội vàng muốn lấy xuống, lại thấy Nam Cung Tự lắc đầu một cái, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm nàng: "Vương phi, nô tỳ không thể nhận chiếc vòng tay này được, đây là tín vật đính ước Vương gia tặng cho ngài a."
Trên mặt Nam Cung Tự cười như không cười nói: "Như Nguyệt, hai ngày nữa ngươi sẽ phải gả cho Mộ Thiên Vấn rồi, chiếc vòng ngọc này coi như là một chút tâm ý của Bổn cung, chờ ngày ngươi xuất giá, Bổn cung sẽ cho ngươi một ‘kinh hỉ’ không tưởng tượng được." Hai chữ cuối cùng rõ ràng rất nặng.
Ánh mắt Như Nguyệt khẽ run, rất nhanh rủ thấp tầm mắt xuống, nhớ tới một năm qua Vương phi coi nàng như tỷ muội, chưa bao giờ coi nàng như nô tỳ để sai bảo, nàng lại vì tư lợi của bản thân muốn hại Vương phi, trong lòng cảm giác áy náy càng tăng thêm, siết chặt hai tay, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, hồi lâu sau, mới nói: "Tạ Vương phi ban thưởng."
"Vương phi, người ngài muốn đã dẫn tới." Đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến âm thanh của gã sai vặt, chỉ thấy gã sai vặt dẫn một nữ tử che mặt đi vào.
Nam Cung Tự xuyên qua gương nhìn về phía nữ tử đứng ở phía sau, nhìn cặp con ngươi đen nhánh trống rỗng vô hồn kia, miệng nhếch lên một chút ý cười, hướng về phía Như Nguyệt nói: "Như Nguyệt, để cho nàng chải đầu cho Bản cung."
Động tác trong tay Như Nguyệt ngưng lại, đảo mắt nhìn về phía nữ tử che mặt đứng ở phía sau, cau mày, nàng là người nào? Thật lâu sau, mới đáp một tiếng: "Dạ" đem lược đưa cho cô gái kia, lui ở một bên trải ga giường.
Nam Cung Tự thấy nàng cầm lược run lẩy bẩy, trong lòng lúc này cười lạnh, giơ tay lên vuốt ve búi tóc bên quai hàm, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Nam Cung Ngọc, dịu dàng nói: "Ngọc nhi, tới đây!"
"Dạ" Nam Cung Ngọc hung hăng cắn môi dưới, tiến lên vài bước, sờ lên mái tóc dài đen nhánh tỏa sáng sau lưng Nam Cung Tự, nhẹ nhàng chải vuốt, xuyên qua gương nhìn gương mặt trắng nõn như ngọc, tim giống như là bị dao găm xẹt qua không biết bao nhiêu lần, nàng cũng đã từng có gương mặt nghiêng nước nghiêng thành như này, lại bị một tay nữ nhân này làm hỏng, nếu không phải Không Tịnh Đại Sư cứu nàng một mạng, sợ rằng đến hiện giờ nàng vẫn còn đang tê liệt ở trên giường. Đợi khi nàng tỉnh lại, nhà Nam Cung đã sớm cửa nát nhà tan, huyết hải thâm cừu này, cơn tức này, nàng làm sao có thể nuốt nổi?
Nhưng hôm nay nàng đã không nơi nương tựa, hủy dung, cửa nát nhà tan, lưu lạc đến mức làm nha hoàn thiếp thân cho nữ nhân này, nàng lấy cái gì để báo thù?
Đôi tay Nam Cung Tự vuốt ve bụng, cười như không cười nhìn sắc mặt chợt tái nhợt của Nam Cung Ngọc, nói: " Ngọc nhi, ngươi cam tâm thật sao? Muốn giết Bổn cung trả thù sao? Hôm nay ngươi không có gì cả, chỉ là một con chó bên cạnh Bổn cung, chó nếu không nghe lời, hoặc là làm sai chuyện mà chủ tử bảo, kết quả chỉ có một con đường chết. Cho nên, đem không cam tâm cùng thù hận của ngươi nuốt ở trong bụng cho Bổn cung, nghe rõ chưa?"
Nam Cung Ngọc hung hăng cắn môi dưới, đầu lưỡi nếm được một mùi máu tươi, nàng không trả lời, chỉ là lẳng lặng chải tóc cho nàng.
Nhưng lời nói này lại làm cho Như Nguyệt kinh hồn bạt vía, mặc dù người Vương phi nhắc nhở là Nam Cung Ngọc, nhưng lại giống như một cái kim đâm vào trong tâm khảm nàng, vốn đang chột dạ, lúc này lại càng thêm nhấp nhô lo lắng.
"Vương phi, bữa tiệc đã bắt đầu rồi."
Nghe thấy quản gia tới thúc giục, Nam Cung Tự lạnh nhạt đứng dậy, mặc một cái áo lông tuyết, tay đặt trên mu bàn tay Nam Cung Ngọc, nâng cao bụng bự, kéo làn váy thật dài, đón gió ấm đi ra ngoài.
Trên hành lang quanh co khúc khuỷu, nha hoàn, ma ma bận rộn bưng nước trà một đường đi tới hướng đại sảnh.