Hoàng thành
Sáng sớm ánh nắng trải dài trong hoàng cung rực rỡ, trên hành lang quanh co uốn lượn treo một hàng đèn lồng màu trắng thật dài, cả hoàng cung đều treo vải lua màu trắng, bị gió nhẹ đầu tháng chạp thổi một cái, lụa trắng theo gió phấp phới.
Cung nữ, thái giám khoác một cái áo choàng màu trắng, cái mũ trên đầu cũng dùng màu trắng thay thế.
Hoàng hậu băng hà, sau đó Hoàng thượng lại bị bệnh, khiến không khí hoàng cung vốn trầm lặng càng lộ vẻ thê lương.
Ngự Hoa Viên, vài cọng liễu rủ mới vừa nhú ra mầm mới, cành liễu rũ xuống ỉu xìu, thỉnh thoảng gió thổi, liền dưới ánh nắng cực nóng nhẹ nhàng lay động, hồ nước dâng lên từng vòng gợn sóng.
Thái hậu ngồi ở trên ghế bên trong lầu các hình bát giác, ống tay áo hướng nước hồ nhẹ nhàng phất qua, thức ăn như đất cát loại thật nhỏ rơi xuống mặt hồ, mấy ngàn con cá vàng chen chúc mà đến, chen lấn cướp thức ăn lơ lửng trên mặt nước, vảy cá vàng dưới ánh nắng phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Từ phía tây hành lang gấp khúc tiểu Công chúa Đường Diễm ung dung bước vào, nàng ước chừng mười lăm tuổi, là con gái út Hoàng hậu, cũng là hòn ngọc quý trên tay Hoàng thượng, năm ngoái hòa thân gả cho Thổ Phiền làm Hoàng tử phi. Biết được Hoàng hậu băng hà, nàng ngựa không ngừng vó chạy về, lại không kịp đến đưa tang Hoàng hậu. Từ trong miệng cung nữ bên cạnh Hoàng hậu biết được, Hoàng hậu là trúng cổ độc mà chết, sau khi hỏi thăm chung quanh, mới biết Thái tử cùng Đại công chúa đều chịu độc thủ của Tà U vương cùng Tà Vương phi, tối hôm qua lại mơ giấc mộng kỳ quái, trong mộng thấy mẫu hậu máu me khắp người đứng ở trước mặt nàng: "Hoàng nhi, mẫu hậu chết oan a! Mẫu hậu là bị tiểu tiện nhân Nam Cung Tự hại chết, ngươi phải vì mẫu hậu cùng hoàng huynh, hoàng tỷ ngươi báo thù rửa hận a!"
Nàng kéo làn váy thật dài, đi vào trong lầu các, thân mật hướng về phía Thái hậu kêu một tiếng: "Hoàng nãi nãi!"
Thái hậu chậm rãi hoàn hồn, đảo mắt nhìn về phía Đường Diễm ung dung bước vào, khuôn mặt già nua căng thẳng rõ ràng hòa hoãn lại, hướng nàng vẫy vẫy tay: "Diễm nhi tới đây, đến bên cạnh Hoàng nãi nãi."
Đường Diễm Công chúa theo lời đi tới, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Thái hậu, đáy mắt nổi lên nước mắt, nức nở nói: "Hoàng nãi nãi, tối hôm qua ta mơ thấy mẫu hậu, mẫu hậu nói nàng là bị Tà Vương phi hại chết, ngài nhất định phải đem Tà vương phi ra công lý, thay mẫu hậu giải oan a!" Nói xong, nước mắt không cầm được chảy xuống, trên mặt đầy nước mắt.
Thái hậu cầm khăn thêu trên cổ áo lên, đau lòng vì Đường Diễm xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, ngay lập tức thở dài một tiếng, chần chờ nói: "Ai gia biết mẫu hậu ngươi chết oan, cũng biết mẫu hậu ngươi là bị Tà Vương phi hại chết, nhưng vậy thì có thể làm gì? Tà Vương phi là sủng phi của Tà U vương, nếu giết nàng, chỉ sợ Tà U vương sẽ nổi binh tạo phản, đến lúc đó chẳng những không thể thay mẫu hậu ngươi giải oan, sợ rằng. . . . . ."
"Không thể trị tội của nàng, mẫu hậu cùng hoàng huynh, hoàng tỷ chẳng phải là chết không nhắm mắt?" Đường Diễm dừng nước mắt trên khóe mắt, mắt cũng nhuốm máu đầy thù hận, không cam lòng nhìn Thái hậu.
Thấy trên mặt Thái hậu lộ ra vẻ làm khó, Trần công công cúi đầu đi tới, vái chào, nhỏ giọng nói: "Thái hậu, nô tài có một biện pháp chẳng những có thể đem Tà vương phi trị tử tội, còn có thể khiến Tà U vương không khởi binh tạo phản. Không biết có nên nói hay không?"
Mắt Thái hậu trong nháy mắt sáng lên, vội vàng nói: "Nói, chỉ cần ngươi có thể trị Tà Vương phi tội chết, ai gia liền thưởng ngươi hoàng kim vạn lượng."
Trần công công vừa nghe có hoàng kim vạn lượng, trên mặt ngay lập tức lộ ra một nụ cười gian khiến cho người khác nổi da gà, tiến đến gần Thái hậu, thận trọng cúi đầu, bàn luận xôn xao cái gì. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Đúng vậy! Ai gia làm sao lại không nghĩ tới cái này đây?" Thái hậu lập tức tinh thần tỉnh táo, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười khó gặp.
Đường Diễm không hiểu nhìn nụ cười âm hiểm trên mặt Hoàng nãi nãi, cau mày, dáng vẻ nóng nảy nói: "Hoàng nãi nãi, ngài ngược lại nói một chút coi, rốt cuộc có biện pháp gì trị Tà Vương phi tử tội đây?"
Nụ cười Thái hậu trên mặt ngay sau đó ngưng lại, chau mày một chỗ, đảo mắt nhìn về phía Trần công công nói: "Ngọc nhi tuy đã khôi phục ý thức, nhưng mặt của nàng không phải đã bị phá hủy rồi sao?"
Trần công công ngẫm nghĩ hồi lâu, ý niệm chợt lóe, chần chờ nói: "Thái hậu, lão nô nghe Mộc tướng quân nhắc qua, trên giang hồ có thuật dịch dung, có thể cải biến dung mạo một người, cũng có thể khôi phục dung mạo một người, chỉ là. . . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Thái hậu cau mày hỏi.
Đường Diễm lộ ra vẻ mặt không hiểu, muốn hỏi lại không thể chen miệng, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi ở một bên.
"Chỉ là nghe nói loại thuật dịch dung này mỗi một lần đổi đều sẽ có kịch độc, nô tài là lo lắng loại thuật dịch dung này đối với thân thể Ngọc nhi tiểu thư tạo thành ảnh hưởng."
Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Tuy nói đối với thân thể Ngọc nhi sẽ tạo thành ảnh hưởng, nhưng chỉ cần có thể giết Nam Cung Tự, tin tưởng Ngọc nhi cũng sẽ đồng ý cách ai gia làm, cứ theo lời ngươi mới vừa nói đi làm đi."
"Dạ, nô tài tuân chỉ ——"
Tà Vương phủ
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: bởi vì Hoàng tử Thổ Phiền suất lĩnh năm vạn đại quân, muốn cùng đại quân Đại Đường liên hiệp duyệt binh, trẫm đặc biệt triệu hồi tất cả quân đội duyệt binh, tăng cường hữu nghị hai phe, Tà U vương văn thao vũ lược, là người duyệt binh tốt nhất. Sáng sớm ngày mai, Tà U vương lập tức lên đường tiến về phía trại lính duyệt binh, không được sai sót, khâm thử ——" Trần công công kéo giọng tuyên đọc xong, hướng về phía Tà U vương cũng không hành lễ cười nói: "Tà U vương, tiếp chỉ đi!"
Hiên Viên Dật khẽ cau mày, cảm giác là lạ ở chỗ nào, liếc nhìn Trần công công, liền đưa tay mà tiếp nhận thánh chỉ: "Trần công công, Hoàng hậu băng hà, tại sao Hoàng thượng có thể có ý định để cho quân ta cùng đại quân Thổ Phiền liên hiệp duyệt binh?"
"Chuyện này. . . . . . ." Trần công công ấp úng nửa ngày, suy nghĩ một chút, lúc này mới cười nói: "Vương gia, nô tài chỉ là phụng mệnh tới tuyên đọc thánh chỉ, nào biết Hoàng thượng đang suy nghĩ gì? Cũng không còn sớm, nô tài cũng nên hồi cung rồi, nô tài cáo từ!"
"Tiễn khách!" Hiên Viên Dật xoay người ngồi ở chủ vị, tiện tay đem thánh chỉ ném trên mặt đất.
Hiên Viên Tuyệt đi vào, một đạo thánh chỉ lăn xuống dưới chân hắn, hắn vội vã dừng bước, khom lưng nhặt thánh chỉ lên, nhìn lướt qua nội dung trên thánh chỉ, ngước mắt nhìn về phía nét mặt âm trầm của Hiên Viên Dật: "Vương huynh, ngươi phải đi duyệt binh sao?"
Mắt nhìn thấy Nam Cung Tự sắp đến ngày sinh rồi, hắn nào còn ý định đi duyệt cái gì binh?
Chỉ là. . . . . . Hoàng thượng đột nhiên để cho hắn đi duyệt binh vào lúc này, ý đồ muốn làm cái gì?
"Đi, đương nhiên là đi!"
Hiên Viên Tuyệt không khỏi chần chờ nói: "Nhưng Vương tẩu bụng càng ngày càng lớn, chỉ sợ cũng sắp đến ngày sinh. . . . . . ."
"Chuyện này. . . . . ." Trên mặt Hiên Viên Dật ngay lập tức lộ ra vẻ khó xử.
"Thế nhưng Hoàng thượng hạ chỉ, Vương gia sao có thể không đi đây?" Một giọng nói thanh thúy dễ nghe vang lên trong hành lang yên tĩnh, Nam Cung Tự nâng cao bụng bự, dựa vào nha hoàn thận trọng nâng đở đi vào.
Hiên Viên Dật liền vội vàng tiến lên dìu nàng ngồi trên nệm êm, cởi áo khoác cùng mũ che màu vàng óng trên người xuống khoác lên trên bả vai gầy yếu của nàng: " Nàng không ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, sao lại ra đây làm gì?"
"Ta buồn bội muốn ra ngoài đi một chút, ngẫu nhiên gặp Trần công công, lại không khéo nghe được Vương gia nói chuyện duyệt binh."
Hiên Viên Dật cau mày, chần chờ nói: " Nàng thật sự muốn ta đi duyệt binh? Chuyến đi này ít cũng phải hai ba tháng mới có thể trở về. . . . . ."
Nam Cung Tự hướng nam tử lộ ra một nụ cười giảo hoạt, hơi mỉm cười nói: "Vương gia, Hoàng thượng hạ thánh chỉ, nếu chàng làm ngược lại thánh chỉ, sợ rằng sẽ chọc cho văn võ bá quan nhàm chán nói bậy. Hơn nữa, Vương gia không phải là chàng vẫn muốn biết chiến thuật bát quái độn giáp của Thổ Phiền sao? Đây là một cơ hội tốt, biết người biết ta bách chiến bách thắng, không phải sao?"
Hiên Viên Dật nghe xong, tròng mắt tím thẫm thâm thúy dịu dàng nghiêm trang nhìn chằm chằm thiên hạ trước mặt, nhàn nhạt nhìn nàng, trên da mơ hồ có quang ảnh lưu động.
Chân mày nam nhân lần nữa nhíu lại: "Nhưng ta không yên lòng nàng."
Nam Cung Tự từ trong ngực hắn quay ra, ngẩng đầu nghiêm trang nhìn hắn: "Vương gia, chàng phải đi duyệt binh, đây là một cơ hội khó có được. Chàng yên tâm, lúc chàng trở về, chính là lúc đứa bé của chúng ta đầy tháng."
Tuy nói Công chúa Đường Diễm cùng Hoàng tử Thổ Phiền liên hôn, nhưng Thổ Phiền Đại Vương lòng muông dạ thú, đối với cục thịt béo Đại Đường này nhìn chằm chằm, chiến thuật bát quái độn giáp của Thổ Phiền không người nào có thể phá được chiến lược này, cơ hội này không thể bỏ lỡ.
Không ngờ nàng có thể hiểu đại nghĩa như vậy, đột nhiên khiến cho hắn mơ hồ có chút cảm động, đem cô gái ôm vào trong ngực thật chặt, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng, dịu dàng ở bên tai nàng thì thầm, "Tự nhi . . . . . ."
Hiên Viên Tuyệt thấy hai vợ chồng bọn họ không coi ai ra gì mập mờ, hoàn toàn làm như không thấy hắn: "Khụ khụ!" Hắn lúng túng che miệng hắng giọng một cái, "Vương huynh, đã sớm nghe nói chiến thuật bát quái độn giáp của Thổ Phiền không người nào có thể phá, ngày mai ta theo ngươi cùng nhau đi quân doanh."
Hiên Viên Dật suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ừ, cũng tốt! Ngươi giỏi về chiến thuật, có thể giúp ta phá giải chiến thuật bát quái độn giáp."
Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Dật cùng Hiên Viên Tuyệt hai người sớm một chút đi quân doanh Lô châu. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Ánh sáng chiếu vào trong Yêu Nguyệt Các, xuyên qua sa màn mềm nhẹ, dính vào các loại màu sắc, cả đại điện diễm lệ chói mắt.
Nam Cung Tự ngồi trước bàn trang điểm, giơ tay chơi đùa cài tóc màu đỏ, xuyên qua gương nhìn về phía Nam Cung Ngọc đang vì nàng trang điểm, đặt hộp phấn trong tay xuống, nhàn nhạt trầm ngâm nói: "Ngọc nhi."
Nam Cung Ngọc dừng lại động tác chải tóc trong tay lại, liếc nhìn Nam Cung Tự, cúi đầu đến gần bên người nàng: "Vương phi."
Nam Cung Tự đột nhiên giơ tay vung lên khăn che mặt trên mặt nàng, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phất qua vết sẹo lồi lõm trên mặt nàng, nhíu mày nói: "Hận ta sao?" Nói thật, kể từ khi nàng khiến Nam Cung Ngọc ở lại vương phủ, nàng phát hiện Nam Cung Ngọc giống như là thay đổi bản thân, mắt trống rỗng vô hồn, giống như là một cái xác không hồn, không giống Nam Cung nhị tiểu thư hồn nhiên điêu ngoa bốc đồng trước đó.
Ánh mắt Nam Cung Ngọc rung rẩy, nhìn Nam Cung Tự hồi lâu, cắn môi, cứng rắn nặn ra một chữ: "Hận!" Có thể không hận sao? Nữ nhân này hại nàng nhà tan người chết, một tay phá hủy cả đời nàng, nói không hận tuyệt đối là nói láo.
"Hận ta là được rồi." Nam Cung Tự nhếch môi cười lạnh, trên người các nàng chảy cùng một dòng máu, một sống an nhàn sung sướng, một cũng là nhận hết chê cười, tự tay nàng phá hủy nhà Nam Cung, nhưng không cách nào tiêu trừ mười sáu năm oán hận của nàng. Nam Cung Ngọc, nàng căn bản không xứng có gương mặt này.
Môi đỏ mọng của Nam Cung Ngọc mím chặt thành một đường thẳng, nhìn khuôn mặt nàng đã từng có, lại làm nàng hận khắc vào cốt tủy, hận không thể xé rách gương mặt này, khăn thêu trên tay đều sắp bị nàng xoắn nát.
Đột nhiên từ trên hành lang truyền đến tiếng cãi vã, Nam Cung Tự đứng dậy đi ra ngoài, chỉ thấy bên trong viện tràn vào một đám Cẩm y vệ, ánh mắt nàng rơi vào trên người Trần công công, lạnh lùng nói: "Trần công công, người đang làm cái gì?"
"Tà Vương phi bớt giận, lão nô cũng là phụng ý chỉ Hoàng thượng, trước xin mời Vương phi vào trong cung ở mấy ngày." Trần công công rất nhanh bỏ xuống cung kính trên mặt, hướng về phía Cẩm y vệ sau lưng phất phất trần trong tay lên, trầm ngâm nói: "Đem Tà Vương phi bắt lại cho ta!"