Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 46: Phong hoa tuyệt đại lại không tự biết!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****C46Cùng thích một người, trong tình huống bình thường căn bản cả hai sẽ đỏ mặt tía tai, thế nhưng hiện tại mọi thứ vẫn không có gì ngoài ý muốn.
Việt Tùy cũng không biết có phải bởi vì bản thân thấu hiểu được tâm tình của Tứ Ngũ, cho nên mới không hề tức giận hay ghen tuông, trái lại còn cảm thấy một tia may mắn nhạt nhòa hay không.
Cái y hiểu chính là, Việt Thương yêu y là bởi vì ngay thời điểm Việt Thương chật vật nhất, bất lực nhất, vừa vặn y lại xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
Tuy rằng Việt Thương không nói ra, nhưng Việt Tùy ngày ngày kề cận bên hắn, tất nhiên có thể cảm giác được Việt Thương có lẽ không phải là người của thế giới này. Người nọ đối với những tập tục và kiến thức đời sống bình thường nhất cũng hoàn toàn không hay biết.
Mỗi lần nghĩ đến đêm hôm đó, y đều cảm thấy cuộc hội ngộ kia chính là do thần linh dẫn lối đưa đường. Y biết, ngày đó, nếu đổi lại là bất cứ thuộc hạ nào của Thương Nguyệt lâu thì kẻ đó cũng sẽ liều chết bảo hộ cho lâu chủ thoát thân an toàn, thế nhưng vừa khéo, người đến ngày hôm ấy lại là y. Y cứu người kia, và sau khi hắn toàn mạng, liền giống như keo mà kéo tới một đoạn dây dưa dài không dứt.
Đối mặt với thế giới xa lạ, hắn có lẽ cũng từng bối rối đến mức không biết xoay sở ra sao. Trong hoàn cảnh vô cùng lạ lẫm, sau lưng còn có người truy sát không ngừng, bên cạnh lại là một thuộc hạ liều chết bảo vệ cho mình, người đó đương nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất mà cũng là duy nhất của hắn.
Rất nhiều lúc, Việt Tùy ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Nếu như ngày ấy người tìm thấy hắn là một người khác, chẳng hạn là Tứ Ngũ kia… Nếu như người cứu chủ tử là Tứ Ngũ, vậy thì người được Việt Thương ban tặng cái tên mới này có phải cũng sẽ là một người khác rồi hay không?
Tuy rằng có một số việc không thể nào dùng cách thức này mà suy nghĩ, nhưng bởi vì quá để tâm, cho nên trong lòng càng là nghĩ ngợi lan man.
Y may mắn hơn nhiều so với Tứ Ngũ, cho nên người có được cơ hội này chính là y.
Suy nghĩ trong lòng Tứ Ngũ lúc này kỳ thực lại càng đơn giản. Việt Tùy là thượng cấp của hắn, mà người còn lại chính là chủ tử của hắn, cả hai người này hắn đều có trách nhiệm đi theo bảo hộ. Còn đối với tâm tư yêu thích chủ tử đáng lẽ phải tận lực chôn dấu dưới tận đáy lòng của hắn kia, Việt Tùy biết được cũng không hề trách cứ, như thế đã là tương đối độ lượng rồi.
“Bát vương gia cũng thích chủ tử.” Thời điểm Việt Tùy nói ra một lời này, chính y cũng còn chưa nhận thức được bản thân mình đang nói cái gì.
Kết quả Tứ Ngũ gật đầu, nhẹ nhàng lên tiếng đáp trả, “Vũ vương cũng thích chủ tử.”
“Vũ vương?” Điều này thì Việt Tùy không biết.
“Ánh mắt Vũ vương nhìn chủ tử cứ như thể chỉ hận không thể tức thì nuốt chủ tử vào trong bụng vậy.” Hắn chẳng qua theo Việt Thương đi gặp Vũ vương một lần, chỉ cần liếc một cái liền nhận ra thâm ý ẩn chứa trong đáy mắt người kia, cũng có thể thấy rõ ánh mắt của Vũ Vương mang theo bao nhiêu suồng sã.
Việt Tùy nhíu mày. Y luôn luôn phản đối chủ tử qua lại với Vũ vương, đặc biệt là kết thành đồng minh với người nọ. Thế nhưng chủ tử lại vì chuyện của y mà không thể không hợp tác với đối phương, rồi lại không thể không vì mối quan hệ liên minh này mà thường xuyên liên lạc với người nọ. Điều này khiến cho nội tâm Việt Tùy vô cùng khó chịu.
“Đường chủ, Bát vương gia không phải yêu thích ngươi sao?”
Tứ Ngũ đi theo bọn họ cả một đoạn đường, đương nhiên nhiều chi tiết hắn cũng nắm bắt được. Rõ ràng hắn thấy Bát vương thích gọi Việt Tùy tới nói chuyện, cũng thường xuyên theo dõi nhất cử nhất động của y, còn đặc biệt tỏ ý dò hỏi lấy lòng, sau cùng lần này lại xuất thủ bắt Việt Tùy đi nữa.
“Không phải.” Việt Tùy bình thường rất ít nói, ngoại trừ Việt Thương, đây là lần đầu tiên y nói với người khác nhiều đến vậy.
Có vài thứ cứ đè nén trong lòng cũng không dễ chịu gì, người trước mặt lại giống như mình, một lòng yêu thương người nọ, cho nên y nghĩ, nói ra, hắn sẽ hiểu được, mà bản thân y cũng có thể vơi bớt vài phần tâm sự.
“Bát vương chỉ là muốn khiến cho chủ tử chú ý mà thôi.”
Khi một người nắm giữ bảo bối trong tay, đương nhiên lực chú ý sẽ dồn hết lên món bảo bối đó. Vì thế tên kia liền vờ như cũng có ý đối với món bảo bối nọ, như thế đối phương chắc chắn sẽ chuyển dời tầm mắt lên cái kẻ đang mưu đồ ngấp nghe bảo bối của mình.
Tuy rằng biểu hiện của Uất Trì Vô Ương không quá rõ ràng, nhưng ngay từ đầu Việt Tùy vẫn luôn cảm thấy lực chú ý của đối phương không phải đặt lên người mình. Tuy rằng kẻ đó tỏ ra rất có hứng thú với mình, nhưng thông qua ánh mắt của hắn, Việt Tùy phát hiện người mà hắn đang quan sát hoàn toàn không phải mình. Điểm này y cũng đã từng nói với Việt Thương.
Bất quá Việt Thương không hề lưu tâm, chỉ nói người nọ giống như tiểu hài tử thích đồ chơi, cho nên muốn tranh đoạt với hắn mà thôi.
Lúc này đây, trên gương mặt rất ít biểu tình của Tứ Ngũ cũng thoáng hiện lên một tia chua xót, “Phong hoa tuyệt đại thế nhưng lại không tự biết.”
Mà nhân vật chính của cuộc nói chuyện, cũng chính là Việt Thương, giờ khắc này đang cùng hai nhân vật còn lại của vụ tai tiếng ái tình kể trên ở chung trong một gian phòng. Tụ Mãn Đường to lớn khang trang, đường đường là tửu lưu đệ nhất kinh thành, cư nhiên giữa ban ngày ban mặt đóng cửa chặn khách ra vào. Nghe đâu là do có một nhân vật thần bí đã phóng tay bao trọn cả tửu điếm.
Vũ vương cải trang vi phục xuất tuần, lúc này đang ngồi ngay ngắn bên trong nhã gian trên lầu hai tửu điếm.
Lão bản cung kính dâng rượu ngon cùng mỹ thực tới, “Chủ tử.” Sau khi Vũ vương ra hiệu không còn cần đến y, y mới khom lưng từ từ lui xuống.
Từ sau khi Uất Trì Vô Ương đến đây, Vũ Vương và cả Uất Trì Vô Ương vẫn luôn bảo trì ánh mắt quỷ dị trừng trừng bắn phá lẫn nhau. Nếu là người không biết rõ sự việc hẳn sẽ cho rằng hai người kia đang liếc mắt đưa tình, bất quá những ai hiểu chuyện đều có thể nhận ra trong đáy mắt bọn họ chất đầy sát khí cùng bão đao mưa tiễn.
Việt Thương rất không lễ độ ngáp dài một cái, sau đó nâng đũa bắt đầu gắp đồ ăn, không coi ai ra gì mà hưởng thụ rượu ngon cùng mỹ thực.
Người hầu theo sau Vũ vương và Uất Trì Vô Ương đều có chút kinh ngạc, có lẽ là không ngờ trên đời này thế nhưng lại có một người xấc xược đến thế. Bất quá sau khi nhìn đến diện mạo của hắn rồi, không hiểu vì sao ai nấy cũng đều cảm thấy động tác của hắn trở nên vô cùng tao nhã, tựa hồ như loại hành vi vô lễ này cũng thực đáng yêu.
Việt Thương tất nhiên không hề cố ý làm ra vẻ thanh tao nhã nhặn, chỉ là khuôn mặt của hắn đặc biệt có tính chất lừa tình, lại thêm khí độ biếc nhác và tùy tiện, cho nên mặc dù hành vi thô lỗ, thế nhưng vẫn cứ lưu lại trong mắt người khác vài phần ý vị nho nhã thanh tao.
Vũ vương và Bát vương gia vốn đang nhìn chằm chằm lẫn nhau, cũ lúc này lại bị hành vi của Việt Thương thu hút khiến cho chuyển rời tầm mắt, bất tri bất giác bắt đầu cảm thấy muốn ăn.
Việt Thương cầm con ba ba hấp to bằng bàn tay thoạt nhìn vô cùng ngon mắt lên ăn. Thấy hắn ăn đến là thích chí, Vũ vương vội vàng đưa phần của mình đến trước mặt hắn, bộ dáng đặc biệt nịnh nọt lấy lòng.
Uất Trì Vô Ương nhìn thấy một màn này thì ánh mắt lộ vẻ khinh thường, thế nhưng cũng bất động thanh sắc chuyển ba ba của mình tới trước mặt Việt Thương. Hành động này có lẽ chọc giận Vũ vương, vì thế không khí vừa mới thoáng dịu đi giữa hai người phút chốc lại trở nên căng thẳng.
Bữa cơm này chỉ có một người là ăn đến thập phần tận hứng, hai người còn lại thì chẳng cảm nhận được chút hương vị gì, trong lòng chính là không vừa mắt nhau, cho nên ngay cả khẩu vị cũng khó lòng gợi lên nổi. Bất quá vì ngại người nào đó đang hiện diện ở đây, cho nên bọn họ mới chưa rút đao chĩa kiếm vào nhau mà thôi.
“Nói đi, có chuyện gì?” Việt Thương buông đũa, không định tiếp tục dông dài, trực tiếp hỏi thẳng Uất Trì Vô Ương.
Uất Trì Vô Ương tinh tế quan sát đối phương, tựa hồ muốn từ biểu tình của hắn mà nhìn ra chút manh mối gì đó, đáng tiếc nhãn thần lại không tự chủ được mà bị vẻ phong tình đặc biệt tự nhiên nơi đầu mày cuối mắt của người kia thu hút, cứ thế quên sạch dự tính ban đầu.
Uất Trì Vô Ương nhìn đến nỗi có chút thất thần, mãi đến khi Vũ vương hừ một tiếng mới sực tỉnh. Hắn cong khóe miệng, hết sức thành khẩn nói với Việt Thương, “Lâu chủ ngày đó đã chấp nhận đề nghị của ta, chẳng lẽ đã quên rồi?”
Những người xung quanh nghe một lời này liền nhất thời nhảy dựng, đặc biệt là Vũ vương. Hắn nhướn mày đang định nổi bão tại trận, bất quá lại không muốn Việt Thương mất mặt, cho nên nhẫn nhịn một hồi rồi mới quay đầu nhìn về phía đối phương đợi chờ một lời giải thích.
“Vương gia chẳng phải đã bình an vô sự hồi kinh rồi sao? Huống hồ cung chủ võ nghệ cao cường, diễn kịch suốt một chặng đường như thế cũng đã quá vất vả rồi.”
Nhìn thấy Uất Trì Vô Ương kinh ngạc, Vũ vương ngồi một bên tâm tình tự nhiên vui vẻ mà cười ha hả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.