Theo Đuổi Một Tên Biến Thái Cùng Chung Chí Hướng

Chương 4:




Trần Hoàn Nhất lặng lẽ đăng nhập vào diễn đàn đã không vào một thời gian dài, nhịn đã lâu nhịn không nổi nữa, muốn đi xem người đàn ông kia có thay đổi trạng thái hay không, cậu có thể làm hòa không? Chắc là không nhỉ, hắn rất chú trọng việc riêng tư, hắn là loại sau khi chia tay sẽ không nói xấu về người cũ. Vậy hắn có thể nhận một M mới không? Có thể.
Mở ra trang chính của người kia.
Nick name: Doctor. K
Giới tính: Nam
Thuộc tính: S
Trạng thái: Có nô chớ quấy rầy
Ngày hoạt động gần nhất: 17/9/2015
Trần Hoàn Nhất nhìn thấy trạng thái thì lòng hơi chua xót, cũng không biết đã nhiều ngày trôi qua, hắn chưa thay đổi trạng thái hay là đã tìm M mới? Ngày hoạt động gần nhất là lúc hắn nhận danh thiếp của M kia, không có đổi mới thêm. Click vào kéo topic gần nhất, bình luận chất hàng dài. Vô số người bóp cổ tay, vị đại S như thần này lại bị một bé M không có tí danh tiếng nào trong diễn đàn bắt cóc, một cái thiếp cũng không có, một tấm hình cũng không, đến hình chân dung cũng là hình tự động của hệ thống!
Trần Hoàn Nhất nở nụ cười, kéo đến bình luận khi đó của mình:
[ Cầu đại thần nhận ~~~ ]
Hoàn toàn chìm trong một đống bĩnh luận trả lời tương tự, ngay cả mấy dòng cuộn sóng cũng chẳng lẳng lơ hơn người khác bao nhiêu. Cậu nhớ lúc đó không bao lâu cậu đã nhận được tin nhắn riêng của vị đại S trong truyền thuyết này, hỏi cậu ở đâu.
Cậu thụ sủng nhược kinh mà trả lời đại S. Đối phương xác nhận thành phố của cậu rồi thì gửi email và số điện thoại di động cho cậu, sau đó cái bình luận 'Cầu đại thần thu nhận ~~~' cũng được đại thần trả lời ngay bên dưới: "Nhận". Sau đó nữa thì trạng thái liền biến thành "Có nô chớ quấy rầy."
Cậu chưa đưa cho đối phương cách liên hệ với mình, đối phương cũng không vội vã đòi cậu. Qua nhiều ngày, cậu mới thử nhắn một tin ngắn cho đối phương, báo cho người đó cách liên hệ. Đối phương nói tạm thời chưa đến thành phố của cậu, đại khái cần thời gian mấy tuần, đến sẽ gọi cho cậu.
Lần kia nhắn tin liên hệ, hai tuần sau đó cậu căng thẳng đổ mồ hôi, mỗi ngày đều kiểm tra điện thoại, không dám rời khỏi điện thoại, lo lắng bỏ lỡ cuộc gọi của hắn.
Sau đó thì nghe được giọng nam trầm thấp kia.
Cậu cảm thấy như bị đầu độc, lúc đó đứng trước cửa phòng thí nghiệm, lúc nào cũng có thể sẽ có người đi ngang qua, giọng hơi lớn một chút sẽ bị đàn anh đàn chị trong phòng thực nghiệm nghe thấy, mà cậu lại nghe thấy mình nhẹ nhàng nói với đầu bên kia điện thoại: "Tôi muốn gặp ngài, quỳ gối bên chân ngài."
Âm thanh rất nhẹ, tim lại đập như trống đùng đùng bên tai, cậu gần như không có cách nào nhận biết mình có đang ở hiện thực hay không.
"Lá gan không nhỏ, vậy thì thử xem đi."
Cái chất giọng trầm thấp này.
-
Trần Hoàn Nhất ngước mắt nhìn bạn cùng phòng, chậm rãi thò tay vào chân, nắm lấy dương v*t của mình.
Không giống nhau, không giống cảm giác của đêm đó!
Trần Hoàn Nhất cảm thấy mình muốn phát rồ, cậu tình nguyện quỳ trước mặt người đàn ông kia phô bày dương v*t và hậu môn của bản thân, cho dù người đàn ông không động vào cậu cũng được, chỉ nhìn thôi cũng được, dù nhìn, cũng tốt hơn hiện tại...
Cậu nhớ đến tư thế kia, ánh mắt người kia như hóa thành vật cụ thể, cứ vậy rơi vào giữa hai chân cậu...
Trần Hoàn Nhất liều mạng đè nén âm thanh muốn bật thốt lên của mình, dù sao bạn cùng phòng còn ở phía dưới, không dám ban ngày mà lôi mình ra khỏi chăn. Bấm mạnh vào dương v*t của mình, nó lại không chịu mềm xuống, trái lại còn cứng hơn, cậu nhớ đến câu nói của người kia, "Cậu biết roi cậu chọn đánh ở đâu không?"
"Ừm..." Trần Hoàn Nhất kêu thành tiếng, quần lót không biết bị cậu vứt ở góc giường nào rồi, một tay dính nị, cậu bắn hết vào tay và trong chăn.
May là bạn cùng phòng đang đeo tai nghe chơi game, cũng không để ý đến tiếng động bên này. Trần Hoàn Nhất nhẹ nhàng rút giấy lau tay và trên giường, cậu không thể ôm chăn đi giặt ngay được, chỉ có thể lau trước. Một lát sau có bạn học chạy đến, "Các cậu truyền thông tin đi, đã có danh sách cử đi học nghiên cứu sinh, bạn học nào có suất thì liên hệ với giáo viên hướng dẫn nhé." Bạn cùng phòng vẫn đang chơi game, Trần Hoàn Nhất vẫy tay với bạn học kia, "Tôi biết rồi, trong hội có thông báo."
Mở tệp ra, cái tên đầu tiên trong danh sách chính là Trần Hoàn Nhất, cậu tự giễu nói, đây chính là được cái này thì mất cái kia*.
(*: gốc QT là 'kia cái gì tràng thất ý, kia cái gì tràng đắc ý', theo mình tra thì nó cũng không có một câu cụ thể, chỉ dùng chung chung tùy vào hoàn cảnh người nói, trong tình huống này thì thụ đang có ý là 'thất bại đường tình, đường học lại thành công', bên tiếng Việt có một câu tựa tựa là 'đen tình đỏ bạc', kiểu may mắn trong chuyện này thì thất bại trong chuyện kia.)
Sang tuần lúc đến phòng thực nghiệm, Trần Hoàn Nhất đặc biệt thông báo với giáo sư Thẩm một tiếng, giáo sư Thẩm gật đầu nói nhất định sẽ nhận cậu, bảo cậu cứ yên tâm. Rồi thảo luận một chút về đề tài luận văn tốt nghiệp, Trần Hoàn Nhất mới yên tâm lại, tiếp tục thực hiện hạng mục khi trước, chỉ chờ viết đề tài luận văn tốt nghiệp.
Trần Hoàn Nhất cảm thấy cuộc sống của mình đã quay lại quỹ đạo, cậu phải bỏ ra mấy tuần để tiêu hóa một cơn ác mộng của đời người, rốt cuộc cũng được giải thoát, khôi phục sinh hoạt bình thường. Nhưng có lúc cậu lại nghĩ, đó sao lại gọi là ác mộng, rõ ràng là một đêm mộng đẹp, là giấc mộng đẹp nhất của cậu. Phải nói, cậu tựa một xác chết di động đột nhiên có được linh hồn trong một ngày, nhưng chỉ một ngày mà thôi, sau một ngày cậu lại trở lại xác chết di động. Cậu như một con quay cơ khí, ngày đêm không ngừng, nhưng không bao giờ được trải nghiệm cảm giác có linh hồn lấp đầy trong một ngày kia nữa, cái cảm giác tràn ngập cơ thể.
Không thể nghi ngờ, Trần Hoàn Nhất vẫn làm tốt thí nghiệm mỗi tuần, chính xác như một mã code đắt tiền, cậu vẫn làm tốt phân tích dữ liệu mỗi tuần, chính xác như gấp đôi dữ liệu, cậu vẫn viết xong mỗi một bài báo cáo, câu chữ logic không tìm được một lỗi sai nào.
Nhưng cậu lại cảm thấy mình đã nhìn thấy điểm cuối của cuộc đời là như thế nào. Khi tỉnh táo thì cười nhạo mình, mày nói xem Trần Hoàn Nhất, mày chỉ mới trải qua cuộc sống đó có một ngày mà còn nghiện nhanh hơn chơi mai thúy, nếu mày sống trong thời kỳ chiến tranh, có thể trở thành một kẻ phản bội không.
Cậu tự nhủ từng câu, Trần Hoàn Nhất, việc mày làm bây giờ, mới là đúng.
Đúng.
Không sai, đúng. Trần Hoàn Nhất sống hơn hai mươi năm, bình sinh sợ nhất là làm chuyện sai. Cậu đã biết một đạo lý từ sớm, trẻ con ở gia đình bình thường, cơ hội làm sai được làm lại rất thấp, không có quá nhiều thành phẩm cho nó làm sai, không phải nói làm sai thì còn cơ hội để làm lại. Cho nên, phải cố gắng đưa ra một lựa chọn 'đúng' nhất, có giá trị vây đỡ. Người chọn thứ đem lại hạnh phúc, không nhất định sẽ hạnh phúc, thế nhưng ít nhất, tính khả thi của hạnh phúc lớn hơn một chút?
Một sinh viên chính quy của trường đại học nổi tiếng, thạc sĩ, nghiên cứu sinh tiến sĩ, lại đi nước ngoài giao lưu, sau đó về nước vào trưởng giảng dạy, một cuộc đời được nhiều người tôn kính, đây chính là hạnh phúc nhỉ? Nếu như chọn SM gì đó, chắc sẽ như con chuột trong cống ngầm, một mình trong cống ăn đồ ăn mục nát có lẽ cũng có một ít khoái cảm, nhưng mà khi ánh mặt trời chiếu vào, sẽ không cảm thấy chói mắt sao, có thể nhìn thẳng vào ánh mặt trời chói mắt sao, dám đưa lựa chọn của mình ra dưới ánh mặt trời không? Không, không cần đưa ra ánh mặt trời, có dám đưa cho cha mẹ nhìn không, dám không?
Trần Hoàn Nhất liên tục ám chỉ bản thân, nhắc nhở bản thân, Mặc dù trong lúc bạn cùng phòng đã về nhà hoặc đi chơi đêm hết, cậu vẫn nhịn không được đăng nhập vào tài khoản diễn đàn, mở những bức ảnh và video đã thu gom được về Doctor. K. vừa xem vừa run tay an ủi dương v*t của mình. Nhưng bắn tinh xong cậu sẽ rời vào khoảng cực độ chán ghét bản thân, hận không thể khống chế chính mình.
Ít nhất trong thời buổi này cậu là người bình thường, bận rộn làm cho cậu không rảnh đi suy nghĩ xem cuộc đời mình có phải có ý nghĩa hoặc là hạnh phúc.
Hạng mục tiến hành thuận lợi, bảo vệ đúng hạn, bằng khen và tiền thưởng đến dồn dập, đồng thời còn có kinh phí ngân sách và đầu tư nghiên cứu khoa học.
Sắp đến kỳ nghỉ đông cuối cùng trước khi khóa chính quy tốt nghiệp, Trần Hoàn Nhất lại giống như đã bắt đầu cuộc sống của nghiên cứu sinh, chỉ cho mình nghỉ lễ tết hai tuần, sau đó quay lại phòng thực nghiệm. Vào lúc này rất nhiều nghiên cứu sinh chưa về trường, lớp học trống trải, phòng thực nghiệm hầu hết thời gian cũng chỉ có một mình cậu.
Một buổi tối nó, cậu tính toán dữ liệu xong, thu dọn đồ đạc chậm rãi xuống lầu chuẩn bị quay về phòng ngủ. Từ phòng thực nghiệm về phòng ngủ phải đi ngang qua đại sảnh lầu một, cậu chú ý đến có người đang xem bảng vinh quang trước sảnh.
Bảng vàng danh dự chia làm hai phần, bên trái là các giáo viên, bên phải là học sinh. Người trên bảng không nhiều, đều là giáo viên có thành quả nghiên cứu khoa học xuất sắc, hoặc sinh viên thành tích ưu tú.
Nhân viên phụ trách cập nhật bảng không siêng năng lắm, hình như mới đổi hai ngày trước, Trần Hoàn Nhất phát hiện đã khác học kỳ trước. Cậu đi đến nhìn, buổi tối đại sảnh hơi tối, cậu đến gần thấy rõ trên bảng có hình và tên mình, phía dưới còn có chữ nhỏ giới thiệu thành tích và hạng mục cậu tham dự nghiên cứu khoa học. Bức ảnh đó trông hơi ngốc, Trần Hoàn Nhất không quen chụp ảnh, cười lên hơi cứng. Bức ảnh dễ dàng khuếch đại khuyết điểm của một người, Trần Hoàn Nhất nhìn một hồi thấy mũi không ra mũi mà mắt cũng chẳng phải mắt, phải xem thử những người khác thế nào. Bên phía học sinh cũng tương đối phổ thông, hơn nữa dù đẹp hơn thì phần giới thiệu cũng không gây chú ý bằng cậu, cậu chỉ thiếu ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, rồi nhìn qua bảng giáo viên. Người thứ nhất, lão gia gia, ừm, mặt mũi thiện lành; thứ hai, cụ ông, ngủ ngáy; thứ ba, bác gái, ờm, không đánh giá; thứ tư, đại S, ừm, đẹp trai ghê...
Trần Hoàn Nhất không xem tiếp thứ năm.
Cậu yên lặng nắm chặt quai đeo cặp, khịt khịt mũi, chạy ra ngoài cửa.
"Lạnh quá đi." Cậu ngẩng đầu nhìn trời, phun tào một câu, sau đó chạy về phòng ngủ.
Trằn trọc trở mình, không ngủ được. Sáng sớm đồng hồ sinh vật làm cậu dậy sớm, vội đi đến phòng thực nghiệm làm việc, buổi trưa quá mệt nên cậu nằm úp sấp trên bàn ngủ một lát. Không ngờ lại mơ một giấc mơ, trong mơ cậu đang đứng trước mặt người này, hắn vẫn mặc bộ đồ tây lần trước, chỉ khác cà vạt màu xanh nhạt, phối hợp với đồ kẹp màu bạc và cúc tay áo.
Mà chính cậu thì đang hề hước mặt đồng phục cấp ba của nữ sinh Nhật Bản, còn mang tất chân màu trắng dài đến đùi.
Người kia hỏi cậu: "Sao cậu lại ở đây?"
Cậu nghe mình trả lời: "Tôi rất nhớ ngài."
Người kia sờ đầu cậu, bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà, cậu nói không thể, tôi mới thả cậu đi."
Cậu khóc lóc kéo góc áo đối phương: "Tôi sai rồi, ngài phạt tôi được không..."
Người kia nhếch miệng cười tà, từ sau lưng rút ra một cái roi bự hơi cả nửa người cậu, sau đó cả người bốc lên tử khí, nói: "Được chứ."
Sau đó một roi quất bay cậu.
"..."
Trần Hòa Nhất cảm thấy mình té lộn nhào từ ghế xuống, sau đó tỉnh giấc,
Cậu mơ màng thuận miệng nói: "Nghe nói lúc ngủ mà có cảm giác co giật hay rơi xuống, là đang cao lên..."
Đàn chị trong phòng thực nghiệm cười ha ha, "Đã hơn hai mươi mà cao gì nữa. Chị nghiên cứu rồi, hình như là cơ thể cảm thấy cậu chết, sau đó muốn thử xem cậu có chết thật không, vì vậy nên giật cậu một phát, giống như của sổ QQ run lên ấy."
Trần Hoàn Nhất ngây thơ vô tội, "Đàn chị... QQ là cái gì, là đồ chơi của lứa sau 80 các chị hả..."
Đàn chị: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.