Theo Đuổi Một Tên Biến Thái Cùng Chung Chí Hướng

Chương 5:




Ngày đó Trần Hoàn Nhất làm đến khi trời muộn, mới một mình đi vể, sảnh lớn lầu một không còn ai, cậu nhịn không được lại đi đến chỗ bảng vàng danh dự. Cậu không nhìn mình mà nhìn về phía giáo viên, thấy bức ảnh thứ tư là một gương mặt đeo kính không gọng có hơi phản quang, không nhìn rõ được ánh mắt người này. Sống mũi và đường nét cằm vẫn dễ nhìn như vậy, dù bị ánh sáng hại cũng không thể xóa bỏ đường viền tự động chói sáng. Cậu nhìn không được đưa tay chạm lên môi, cằm, hầu kết của người trong hình.
"Lâm Khai..."
Trần Hoàn Nhất nhẹ nhàng thì thầm, "Thì ra thầy tên là Lâm Khai."
Trần Hoàn Nhất nhẹ giọng đọc từng câu từng chữ về phần giới thiệu của người kia, thật sự là một lý lịch tuyệt đẹp, còn chói mắt hơn của cậu.
Trần Hoàn Nhất nghe tiếng bước chân sau lưng, lui lại một bước quay người định rời đi.
"Ồ, đây là Hoàn Nhất à, muộn vậy mà em vẫn ở phòng thí nghiệm." Không ngờ quay đầu là giáo sư Thẩm, bên cạnh hắn còn có hai giáo viên khác, "Học sinh mà tôi kể với các cậu ấy, là cậu ấy, ha ha, năm nay cử đi học nghiên cứu đến chỗ tôi... Hoàn Nhất em đang đọc giới thiệu của thầy Lâm sao, có phải xứng đáng làm tấm gương cho em không? Ha ha..."
Trần Hoàn Nhất cúi đầu dạ, "Lý lịch xinh đẹp như vậy trước giờ em chưa từng thấy."
Thầy Thẩm cười: "Phải không, ầy, thầy Lâm cậu nghe kìa."
Trần Hoàn Nhất cúi đầu, chỉ nghe được giọng nói quanh quẩn ngày đêm bên tai mình trầm thấp cười rộ lên, "Tôi đã xem bảng vinh quang Trần Hoàn Nhất rất nhiều lần, trò cưng của giáo sư Thẩm, tiền đồ vô lượng."
Trần Hoàn Nhất cảm thấy tai mình lại có tiếng ầm ầm, cậu gần như không nghe được các thầy đang nói gì, chỉ có thể liên tục gật đầu phụ họa.
Chờ các thầy đi xa, cậu mới hoảng hốt lảo đảo đi về ký túc xá.
Cậu nằm trên giường, ấn ngực trái của mình. Nơi này đau quá, chuyện gì xảy ra vậy nhỉ. Muốn ép bản thân ngủ đi nhưng mỗi hơi thở đều thấy khó khăn, xương sườn như bị người ta nắm chặt, dạ dày cũng vậy.
Rõ ràng đâu lâu như vậy rồi...
Nhưng vẫn không chịu được.
Lúc trước tựa như cầm một ly rượu trái cây, nếm thử một miếng thì sẽ không nhận ra là rượu. Đang khát rất dễ rót đầy ly, uống như nước lọc, kết quả uống xong nằm nửa ngày dưới đất không dậy nổi, lý do tại sao mình chết cũng không biết.
Vì vậy lần thứ hai nhìn thấy ly rượu đó sẽ nhịn không được mà run rẩy.
Đưa ra lý do là cậu, vì khía cạnh đạo đức cũng là cậu, mở miệng từ chối cùng là cậu, tại sao cuối cùng cậu lại buồn rầu?
Cậu mở điện thoại ra, đã hừng đông rồi. Làm sao bây giờ, thật khó chịu, bạn cùng phòng đều đang ngủ. Cậu ngồi dậy bước xuống giường, thay quần áo xong, cầm điện thoại và ví tiền, chạy ra khỏi ký túc xá. Một đường lao nhanh.
Vờ như đêm đó, có gác cổng nên không về được, vậy có thể quay lại đó, cầu hắn nhận mình một đêm?
Chỉ một đêm thôi.
Tay run rẩy ấn số tầng quen thuộc.
Từng bước đi đến trước cửa phòng.
Rốt cuộc cũng nhấn chuông cửa.
Chỉ mười mấy giây chờ đợi nhưng giống như mười mấy thế kỷ trôi qua, cảm thấy dày vò. Nhiều thêm một giây nữa thôi cậu sẽ khô héo mà chết.
Tiếng mở cửa vang lên.
Trần Hoàn Nhất không dám ngẩng đầu, cậu nhìn thấy thảm trải sàn dày đặc, trên thảm là đôi chân mang dép khách sạn, lên trên nữa là cẳng chân trần trụi...
Đôi môi cậu run rẩy.
Người trong cửa cảnh giác hỏi cậu: "Cậu tìm ai?"
"Tôi tìm một vị... Lâm tiên sinh." Trần Hoàn Nhất nghe mình khô khốc trả lời.
Sau lưng cô gái trẻ tuổi mở cửa có một người đàn ông trung niên bước đến, hắn ôm lấy vòng eo cô gái, nhìn Trần Hoàn Nhất, "Cậu tìm nhầm rồi."
Tràn Hoàn Nhất cúi người xin lỗi, đến khi cửa đóng sầm lại, cậu rời khỏi khách sạn. Cậu đi lang thang vô định trên đường, do cậu ngu xuẩn, lần đầu tiên gặp mặt là tháng mười, bây giờ đã tháng ba, không có khả năng vẫn ở đây, làm gì có ai ở lại khách sạn nửa năm chứ, người kia nói 'Gần đây tôi sẽ ở đây', chắc nhiều nhất một tháng, đã sớm dọn đi rồi.
Vậy hắn ở đâu...
Tại sao lại như vậy, bây giờ đã muộn, mấy tháng trôi qua rồi, sao lại buồn rầu đến vậy.
Miệng cậu đắng ngắt.
Trần Hoàn Nhất đi một hồi thì về đến trường học, vào cửa hàng tiện lợi mua mấy chai rượu, ngồi trên một bậc thang gần đường cái khui rượu ra uống, Trần Hoàn Nhất không thích mùi rượu, cậu chỉ nhớ đến cảm giác uống say khi đi chơi trước kia, cái loại ngây ngất ngất ngây, không suy nghĩ đến chuyện gì khác, bây giờ cậu rất cần cảm giác này.
Từng chai một, uống hết sáu chai, bụng rỗng uống rượu dễ say lòng người nhất, trong bụng Trần Hoàn Nhất không có gì chỉ có rượu, nhưng cậu vẫn nhớ đến người đàn ông kia. Trần Hoàn Nhất tức giận cầm chai vào cửa hàng, vào thì lại nhát, không dám ngứa đòn nói rượu không có tác dụng, chỉ nói mua một cây bút vẽ, loại mà vẽ cho xấu... Vừa nói vừa đưa tay lên ra hiệu.
Chủ tiệm nhanh chóng đưa cho cậu một cây để cậu đi nhanh.
Cậu cầm bút, tức giận chạy đến sảnh lớn dưới khu thí nghiệm. Cậu nhìn tấm hình có hai chữ 'Lâm Khai' ở dưới, mở nắp bút, "Tôi phải che thầy lại!" Cậu tàn bạo nói.
Ngày hôm sau Trần Hoàn Nhất tỉnh lại đầu óc choáng váng, gần như không ngồi dậy nổi, miễn cưỡng ngồi thì thấy bốn phía chao đảo, cố gắng nhận ra đây không phải phòng ngủ của mình, không biết đang ở đâu. Cậu hoảng hốt nhớ lại chuyện uống rượu, sau đó thì không nhớ thêm gì nữa.
Ngồi một hồi lâu mới nhìn rõ xa xa trên bàn học có người ngồi, mở laptop đang xem gì đó, Trần Hoàn Nhất thấy cảnh này hơi quen mắt, cậu từ từ mò xuống giường, tự cho là mình không làm ồn, thực tế thì ngã trái ngã phải đi về phía bàn học.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm của khách sạn, hơi nghiêng đầu. Trần Hoàn Nhất đầu tiên là nhìn vào cặp kính không gọng, thanh kim loại toát lên ánh sáng lộng lẫy lạnh lùng.
"..." Cậu không biết xưng hô thế nào với người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy như nằm mơ. Rồi như bị ma pháp hấp dẫn, cậu đi đến trước mặt hắn, chậm rãi quỳ gối bên chân hắn. Cả nửa ngày người đàn ông đều không có động tác gì, Trần Hoàn Nhất quỳ chân tê rần, không chờ được câu đáp lại nào. Cậu có chút tuyệt vọng, sợ ngẩng đầu lên, tìm kiếm ánh mắt của người đàn ông, tay cũng nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn.
Ánh mắt người đàn ông nhìn vào nơi khác, chỉ là dùng hai tay mạnh mẽ bế cậu lên, đặt trên giường.
"Chờ khách sạn giặt sạch đồ đem đến, tôi sẽ đưa cậu về."
Trần Hoàn Nhất run lên, đột nhiên đứng dậy khỏi giường, nặng nề quỳ xuống. Dù khách sạn đã trải một lớp thảm dày vẫn không ngăn được tiếng 'đùng' vang lên.
Trần Hoàn Nhất cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, cậu chỉ biết là, nếu không như vậy, ngay lập tức cậu sẽ một lần nữa mất đi người đàn ông trước mặt mình.
Lâm Khai không nói gì.
Trần Hoàn Nhất cũng không đứng dậy.
Cứ thế giằng co nửa ngày, Lâm Khai bình tĩnh nói: "Cậu không cần quỳ với tôi."
Trần Hoàn Nhất biết hắn đang nói đến quan hệ chủ nô đã không còn tồn tại, cậu càng không chịu đứng dậy. Cậu không nói gì, cứ quỳ như thế, giống như mọi chuyện xung quanh không liên quan gì đến cậu, có thể quỳ đến thiên hoang địa lão.
Chuông cửa vang lên.
"Cậu đứng dậy trước đi, là nhân viên phục vụ đến đưa đồ."
Trần Hoàn Nhất không nhúc nhích.
Lâm Khai lạnh giọng, "Cậu cho rằng cậu đang phản kháng ai?"
Trong mắt Trần Hoàn Nhất xuất hiện một tia sáng, "... Chủ nhân."
"Cởi quần áo. Cứ quỳ vậy đi."
Trần Hoàn Nhất không hề do dự cởi áo choàng tắm trên người ra, gấp gọn rồi đặt sang bên cạnh, sau đó quỳ lại tư thế lúc nãy.
"Tư thế."
Trần Hoàn Nhất run rẩy, hạ eo xuống, mông đẩy cao, quỳ rạp xuống đất, vừa vặn bị giường che lại.
Cậu nghe tiếng người đàn ông đi về phía cửa, cậu cảm giác dương v*t của mình đang cương, không khỏi nhỏ giọng hừ thành tiếng.
"Yên tĩnh chút."
Trần Hoàn Nhất lập tức cắn chặt đôi môi.
Cậu quỳ, không biết nửa người dưới của mình có bị nhìn thấy hay không, cậu chỉ nghe được tiếng mở cửa, người đàn ông trò chuyện với phục vụ... Cậu nhịn xuống kích động muốn xoa xoa thân dưới.
Cửa đóng lại, người đàn ông cầm quần áo tiến vào.
Trần Hoàn Nhất vẫn duy trì tư thế quỳ, dù nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng mê hoặc. Tư thế này làm mông càng vểnh cao càng xinh đẹp, eo thêm nhỏ nhắn, cũng khiến hậu môn bí ẩn bại lộ trong không khí.
Lâm Khai ngồi xuống ghế salon, "Đến đây đi."
Trần Hoàn Nhất dịch gối đến cạnh Lâm Khai, lại quỳ về tư thế cũ. Lâm Khai đặt chân lên lưng Trần Hoàn Nhất, "Thấp xuống chút."
Trần Hoàn Nhất ép nửa người trên xuống càng thấp, cánh mũi co nhẹ, tiếng thở dốc càng nặng.
"Ngày hôm nay cậu ở đây sung sướng bắn mấy lần, ngày mai về trường học vẫn xem tôi là thầy Lâm, nói về đạo đức trường học với tôi đúng không?" Lâm Khai trẫm tĩnh nói thẳng.
Hai chân Trần Hoàn Nhất hơi run lên, kịch liệt lắc đầu.
Lâm Khai cứ vậy nhìn cậu, không nói gì.
Trần Hoàn Nhất cúi đầu càng thấp, thành kính hôn vào mu bàn chân đặt dưới đất của Lâm Khai.
Lâm Khai không nhúc nhích.
Trần Hoàn Nhất nhích đến chỗ ghế salon, miệng ngậm lấy dây lưng đang vắt trên ghế, đặt vào tay Lâm Khai.
"Tôi chưa bao giờ nhận lại M đã rời đi."
Trần Hoàn Nhất liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi xuống, rơi vào chân Lâm Khai.
"Cậu cảm thấy tôi dựa vào cái gì mà đi tới hôm nay?"
Trần Hoàn Nhất chấn động, không hiểu gì ngẩng lên nhìn mặt Lâm Khai.
Cậu nhìn thấy Lâm Khai mở miệng ra, rõ ràng, từng chữ một phun ra câu nói kia: "Trong mắt Trần Hoàn Nhất cậu xem ra, nguyên tắc của Lâm Khai tôi... Không đáng giá một đồng nào?"
Trần Hoàn Nhất run lên.
...
Lâm Khai thu chân lại, đứng lên, cởi áo choàng tắm, mặc sơ mi, quần tây, áo khoác âu phục vào, cuối cùng thắt cà vạt, đeo đồ kẹp và cúc tay áo.
Hắn đặt quần áo của Trần Hoàn Nhất cạnh cơ thể đang run lên của cậu, "Mặc quần áo tử tế, về trường học."
Trần Hoàn Nhất không nhúc nhích, cậu run rẩy mãi, giống như đã mất đi thính giác, chỉ có nước mắt rơi xuống thảm trải sàn.
Lâm Khai lẳng lặng đợi cậu mười phút, sau đó nói: "Sau 12 giờ sẽ có người đến dọn phòng, cậu rời đi trước lúc đó."
Nói xong cầm laptop rời khỏi.
Giây phút đóng cửa phòng hắn nghe thấy tiếng gào khóc, Lâm Khai đứng trước cửa phòng năm giây, sau đó lật tấm bảng trước cửa thành 'Xin đừng làm phiền'. Xuống lầu đi đến quầy lễ tân, hắn lấy thẻ phòng ra đặt trên quầy, "Ở thêm một đêm, không cần phục vụ dọn phòng. Ngày mai tự động giúp tôi trả phòng."
Nhân viên lễ tân chuyên nghiệp xử lý công việc, không hỏi thêm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.