Giọng nói đặc biệt ấm áp ôn nhu này, làm sao cô quên được đây? Dù có ra tro cô cũng không quên được, ẩn nhẫn bản thân kiềm nén xuống cảm xúc giết người đang hừng hực trong người cô, hít sâu một hơi thật dài, cô quay đầu lại nhìn hai bóng dáng xa xa kia, hai bàn tay cô nắm chặt thành quả đấm, lộ ra khớp xương trắng bệch, không có gì phải vội, Trần Yên, mày phải bình tĩnh, sau này thời gian còn dài, nếu mày giết hắn ta thì quá lợi cho hắn rồi!
Dứt khoác quay người đi đến chỗ ba mẹ cô, một đường đến tầng 4 phòng 266.
Trong phòng quả nhiên Thú Thú và Thôi Thôi đã đến, dáng vẻ mũm mĩm của Thú Thú vẫn y như trong trí nhớ của cô, khẽ cúi người về phía trước, Đường Trần Yên nhẹ nhàng nói:“xin chào, mình là Đường Trần Yên, giường số 1” Kiếp trước tuy vẫn chơi với hai người này nhưng lúc đó cô vẫn thân với Trịnh Như Sơ hơn rất nhiều.
Cô gái buột hai bím đang xếp quần áo quay đầu vẫy tay với Đường Trần Yên cười ngọt ngào:“ Xin chào, mình là Hà Tử Thôi, gọi là Thôi Thôi, giường số 3”
Đến phiên cô gái cơ thể múp míp kia cười híp cả mắt:“ Xin chào, mình là Từ Thú Thú, gọi Thú Thú, giường số 2”
Chào hỏi xong ba mẹ cô bắt đầu sắp xếp cho cô, dọn dẹp giường chiếu, lau lại bàn ghế học, tủ quần áo, nhìn ba nhễ nhãi mồ hôi cô nhịn không được dành lấy miếng dẻ trong tay ông:“ Ba nghỉ chút đi, để con làm cho”
Đường Chí Khanh nhíu mày giật lại miếng giẻ, ấn cô ngồi xuống giường, giọng nói cực kỳ cưng chìu:“ Công chúa của ba, con còn chưa hết ốm, ngoan ngoan ngồi yên đi” Dứt lời tiếp tục bận bịu lau chùi.
Đáy lòng Đường Trần Yên dâng lên một cỗ xúc động, vẫn là đứng dậy phụ mẹ bưng bê mấy thứ linh tinh, thà làm còn hơn không làm..
.....
Mãi đến 6h tối mới xong, cô tiễn ba mẹ ra về, một mình trở lại giường nằm phịch xuống thở hồng hộc, Thú Thú và Thôi Thoi đều theo gia đình đi ăn tối, ba mẹ cô không thể ở lại qua ngày nên chỉ có thể cô ăn một mình mà thôi, à mà quên, làm sao mà một mình được cơ chứ, còn có một người nữa mà.
Không lâu sau, một cô gái tóc dài màu hạt dẻ đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Đường Trần Yên liền nở nụ cười thân thiện:“ Xin chào, mình là Trịnh Như Sơ, giường số 4”
Đường Trần Yên không ngẩng đầu chủ cặm cụi vào chiếc điện thoại, lạnh nhạt “ ừ” một tiếng rồi thôi, kẻ nên đến cuối cùng cũng đã đến, khóe môi cô nhếch lên một độ cong nhỏ lạnh lùng.
Trịnh Như Sơ vừa dọn dẹp xong, nhìn Đường Trần Yên cười nhiệt tình nói chuyện:“ Cậu có ăn cùng ai không? Nếu không ngại thì đi ăn chung với nhau được chứ?” Ánh mắt to chớp chớp ngây thơ như trẻ con, thật làm cho người khác thoải mái.
Đường Trần Yên nâng môi khẽ cười:“ Cũng được”
......
Chờ Trịnh Như Sơ tắm xong, hai người cùng đi xuống căn tin, chọn hai phần cơm rồi ngồi xuống một chiếc bàn trống, chưa được 2 phút lại có 3 nam sinh đi đến:“ a,Như Sơ, bọn mình ngồi cùng được chứ?”
Cả hai cùng lúc nhìn, nhận ra người trước mặt là bạn cấp 3 của Trịnh Như Sơ cô từng gặp ở kiếp trước, ánh mắt cô chợt dừng trên một người, ánh mắt cậu dán chặt người cô, thấy cô nhìn qua vội vàng cúi đầu lảng tránh.
Ha? Đây là người hồi sáng nhặt khăn giúp cô mà? Cậu ta là Dịch Phàm kia?? Thật có chút khác biệt so với hình ảnh cuối cùng kia cô thấy nha, lại nhát gan như vậy a~~
Cô nhịn không được cong cong khóe môi cười với cậu một cái.
Trịnh Như Sơ gật đầu, chỉ vào phía đối diện vừa vặn có ba chiếc ghế, Đường Trần Yên nhìn qua chỗ trống cạnh mình, nghĩ đến còn một người nữa, lập tức vội vàng la lên:“ ế ế khoan đã, bạn học này, qua bên này ngồi được không?”
Tiêu Dịch Phàm sững sờ, lúng túng ngượng ngùng bưng khay cơm ngồi xuống cạnh cô, trầm mặc cúi đầu ăn cơm, một bộ dạng không quan tâm thế sự, hại Đường Trần Yên nhịn cười đến nội thương. Thì ra Dịch Phàm là cậu ta, cô nhớ ra kiếp trước chỉ gặp nhau đúng vài lần mà thôi, lúc đó nghe Trịnh Như Sơ nói cậu ta và Lâm Thành Luân kết làm huynh đệ, chơi thân từ tấm bé, tình cảm hai người như keo sơn, vậy cớ gì đến lúc cuối cậu lại chạy đến đánh Lâm Thành Luân? Rốt cục có chuyện gì mà cô đã bỏ lỡ?
“ Mình đến trễ” Một đạo âm thanh ôn nhu vang lên bên tai mọi người, cùng lúc ngẩng đầu nhìn người tới, hắn nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, gương mặt đẹp trai ga lăng phóng khoáng, lại nhiệt tình như lửa, thật dễ thu hút tầm mắt đối phương. Hèn gì kiếp trước cô lại bị hắn mê hoặc đến khùng! Nghĩ lại thấy lúc đó mắt cô bị vấn đề mới thấy hắn là một người đàn ông tốt,hừ.
Ánh mắt sắc lạnh của cô không kiêng kỵ quét trên người hắn, chỉ là khóe môi cô vẫn nở nụ cười như thường!
Tiêu Dịch Phàm nghiêng đầu nhìn một cảnh như vậy liền chua xót ngậm thìa cắn cắn, sau đó thở dài một hơi chán nản, tiếp tục chính sự.
Lâm Thành Luân lớn lên được tướng tá bắt mắt! Rất dễ câu hồn phái nữ, giờ đây hắn mỉm cười với Trịnh Như Sơ và cô:“ xin chào, mình là Lâm Thành Luân, sinh viên khoa kỹ thuật lắp ráp”
Tiểu Triệu lúc này mới nhớ chưa giới thiệu về bản thân, bỏ muỗng xuống chỉ từ Tiêu Dịch Phàm qua:“ à quên chưa giới thiệu! Đây là Tiêu Dịch Phàm, kế tiếp là Lâm Thành Luân, đến tớ là Tiểu Triệt, cạnh tớ là Khải Minh, bọn tớ đêù cùng phòng”
Trịnh Như Sơ ánh mắt sáng lên, nũng nịu trả lời, ánh mắt lại cố chấp dán chặt trên người Lâm Thành Luân không rời, có một loại si mê khó cưỡng.
“ à, đây là..” Lúc này Trịnh Như Sơ mới nhớ ra chưa hỏi tên Đường Trần Yên, ấp úng nhìn qua cô.
Đường Trần Yên mím môi cười khẽ:“ Mình là Đường Trần Yên”