Thị Tẩm Tướng Quân

Chương 1:




Ánh nến yếu ớt, trong bóng tối buổi khuya theo gió mà nhẹ nhàng lay động không rõ quang ảnh.
Tại cung điện, sâu trong tẩm cung, nơi chiếc giường gấm vóc mềm mại xa hoa, hai thân thể xích loã đụng chạm tiếp xúc nhau. Lệ Đào nằm tại giường sẵn sàng hầu hạ, toàn thân xoa đều dầu vừng, loại dầu vừng này mùi thơm ngào ngạt, ngửi được mùi thơm này, khiến cho kẻ khác dục tính dâng cao.
Hắn tứ chi thon gầy trắng mịn, nhẹ dùng tay lướt trên thân thể, da thịt vô cùng mịn màng, hắn biết chính mình có bao nhiêu mị lực, cố tình xoay vặn cái eo để cầu hoan. Mỗi khi cái mông nhỏ của hắn xoay xoay, mái tóc dày như dòng suối đen tuyền rối tung trên thân thể, làm tôn thêm nước da trắng như tuyết, làm cho mỗi nam nhân nhìn thấy hận không thể cưỡng lại mà đem ăn tươi nuốt sống, say mê từng điểm phong tình. Mà hắn chỉ cần bắt được cái cơ hội tốt ngàn năm có một này, hầu hạ vị nam tử trước mặt mình vui vẻ, là có thể ngày ngày hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Hầu hạ vị nam nhân này đều không phải là công việc gì khổ sai, chỉ là nhìn thân thể hắn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, vẻ mặt không chút biểu tình, chính là một người khôi ngô tuấn mỹ, ngay cả nam tử từng trải như Lệ Đào cũng nhịn không được, ngực bắt đầu khiêu loạn, hơi có chút say mê, hắn đã sớm chịu thua. Hắn lúc này là sự mê đắm, toàn bộ không phải là giả tạo, mà là xuất từ đáy lòng thật tình, nếu có thể như vậy khiến cho vị nam tử kia một lần hảo
hảo ôm hắn, thật tình hắn không thể hình dung mình sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
“Hoàng Thượng………Cầu ngài…………..”
Hắn thanh thanh giọng gọi khẽ, đủ để kẻ khác xương mềm thịt nhuyễn, thế nhưng Hoàng Long Lạc bỗng nhiên đưa hắn đẩy xuống giường, làm hắn hốt hoảng một hồi. Hoàng Long Lạc đã xuống giường, đem áo khoác mặc vào, hiển nhiên mặt vẫn như cũ, không có một tia ôn tồn.
Lệ Đào vô pháp tin tưởng, vừa hắn biểu hiện như vậy tốt, Hoàng Thượng có lý nào không hài lòng, hắn lắp bắp định miệng hỏi ra: “Hoàng Thượng, có vấn đề gì ư? Là Lệ Đào hầu hạ có chỗ nào không tốt ư?”
Được xưng là Hoàng Thượng chính là vị nam nhân lúc nãy, nhướng đôi mi kiếm, lập tức tản mác một cỗ uy nghiêm không thể hình dung cùng sát khí mãnh liệt, xem ra ký tà thả chính (vừa tà vừa chính, tà chính bất phân =.=). Đôi mắt hắn lạnh băng khiến cho Lệ Đào toàn thân nhịn không được run rẩy. Lúc này, nam nhân khôi ngô tuấn mỹ khôn kể lạnh lùng vừa liếc, phảng phất trong nháy mắt biến thành tà khí như yêu ma quỷ quái giống nhau, một cỗ tà mỹ khiến người kia tim như nhảy vọt ra ngoài. Mà Hoàng Long Lạc căn bản không có trả lời hắn, giống như trong mắt hắn, sự tồn tại của Lệ Đào chỉ là một hạt cát bụi bé nhỏ không đáng kể, không đáng hắn nói một câu nói.
“Đức Long, lên đèn......”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng của lão thái giám, toàn thân run sợ, hắn chính là tưởng rằng khiến Hoàng Thượng nếm thử một chút khác lạ lạc thú, sẽ làm Hoàng Thượng hài lòng, nên mới tìm nam sủng nổi tiếng nhất trong kinh thành tiến cung hầu hạ Thánh Thượng. Thế nhưng xem ra hắn trái lại lộng xảo thành chuyên (biến khéo thành vụng), khiến cho tâm tình của Hoàng Thượng càng thêm không ổn.
Hoàng Thượng trên giấy viết tên của mấy vị quan lớn, rồi lớn tiếng hạ lệnh: “Đem những người này toàn bộ cho ta gọi tiến ngự thư phòng, trẫm chỉ chờ nửa khắc.”
Thật cũng biết Hoàng Thượng lại muốn hỏi chuyện gì, Đức Long ngực không ngừng kêu khổ. Cá tính Hoàng Thượng vốn là hỉ nộ cũng không hiện ra sắc mặt, thế nhưng hai năm nay gần như trở nên âm trầm quá mức. Càng lúc càng âm trầm… Về sau, bất luận cái gì có chuyện gì mới xảy ra cũng có thể khiến Hoàng Thượng giận tím mặt, nhất là khi “người kia” vừa ly khai triều đình, khi đó bầu không khí quả thực thập phần kinh khủng.
Lúc đó Hoàng Thượng tức giận đến nổi trận lôi đình, mặc kệ là ai nhìn thấy Hoàng Thượng nghiêm sắc mặt, đều sợ đến ngay cả khí cũng không dám hít thở mạnh, sợ Hoàng Thượng lửa giận khó hạ, đưa tới tai hoạ ngoài ý muốn.
Cho nên Đức Long hai năm nay quả thực đã lấy tính mạng ở bên người hầu hạ Hoàng Thượng, khi nào cũng cận kề cửa tử. Tính nết Hoàng Thượng ai cũng không đoán được, dù sao Hoàng Thượng tâm tư sâu đậm, căn bản là nhìn không ra Hoàng Thượng trong bụng chính xác đang nghĩ cái gì. Đức Long cả người run rẩy, muốn đem sự tình kéo tới sớm mai, nói không chừng Hoàng Thượng bớt được chút giận dữ, mọi người cũng sẽ thoải mái hơn.
Hắn nhỏ giọng hồi bẩm: “Hoàng Thượng, hiện tại đã là nửa đêm, cho nên……….cho nên……..Không bằng chờ ngày mai lâm triều thì giữ lại bọn họ, sau đó hỏi đi…..”
Hoàng Long Lạc lạnh lùng cất thanh âm lãnh khốc cắt đoạn Đức Long, căn bản không nghe được hắn lảm nhảm, hắn chính là dùng kế kéo dài, Hoàng Long Lạc sao không biết được hắn cái kế này.
“Trẫm đây quân lâm thiên hạ, quân vương còn không ngủ, bọn họ ngủ cái gì?” Hoàng Long Lạc lạnh lùng nói: “Trẫm cho gọi bọn họ tiến cung ngay, trong vòng nửa khắc nếu không tới, trẫm cho bọn hắn cáo lão hồi hương, cả đám đều đừng nghĩ lưu ở kinh thành hưởng phúc.”
“Vâng”
Đức Long không dám nhiều lời, vội vã đi ra ngoài gọi người. Trong ngự thư phòng không khí trầm trọng, lúc này tại triều đình nếu sai một bước, toàn bộ cục diện tình hình chắc chắn sẽ chấn động, các cao quan quý trụ (quan lại hoàng tộc) hiện tại đều bất an, sắc mặt u ám, ngay cả nói cũng không dám nói quá một câu.
“Lam Tề người đâu? Là ở nơi nào?” Không ai dám trả lời. Hoàng Long Lạc đập bàn tức giận: “Các ngươi cả đám đều là lũ tầm thường vô dụng, Trẫm lưu các ngươi đám phế vật làm chi? Tìm một người tìm suốt hai năm vẫn không tìm được, các ngươi rốt cuộc có thể hay không làm được việc.”
“Hoàng Thượng bớt giận.” Thượng Thư cả thân thể đều run lên, phát ra thanh âm thô ách, kiến nghị nói: “Lão thần tuy có phóng thám tử tìm kiếm tướng quân, nhưng dù sao cũng là biển người mênh mông, khó mà tìm kiếm, không bằng niêm yết cáo thị, để toàn bộ người trong thiên hạ đều là thám tử của chúng ta, cùng tìm kiếm như thế nhất định nhanh hơn.”
Hoàng Long Lạc nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn thượng thư, “Sau đó làm cho toàn bộ người trong thiên hạ đều biết đều nói, đông chinh hải đảo, bắc thảo man di, tây bình tây di, đệ nhất công thần, đệ nhất dũng tướng, vậy mà nửa đêm chạy trốn, mang theo đồ châu báu này nọ mà đi mất, ngay cả quan cũng không muốn làm, dân chúng sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ nghĩ ta triều đình toàn một lũ ngu ngốc, cho nên thiên hạ có kẻ sĩ như thế lại không muốn làm quan.”
Phó tướng từ lâu đã ghen ghét Lam Tề, hận không thể thừa cơ hãm hại một phen, nếu không xuất hiện ra một Lam Tề, võ dũng nhi tử của hắn sao lại không đứng đầu.
Hắn thừa cơ tiến lời gièm pha: “Lam tướng quân vứt bỏ chức quan, nói cho chính xác là đào quan, nếu không bắt quay về trị tội, chẳng phải là vô pháp khiến cho Hoàng Thượng mất hết uy nghi, thần cho rằng phải truy nã hắn đem về trị tội thật nặng”
Hoàng Long Lạc cười lạnh, hắn sao lại nhìn không ra Phó tướng trong trong bụng đang nghĩ gì, vừa nói hai câu đã lộ rõ tâm tư nham hiểm vô kế khả thi.
“Sau đó để cho dân chúng nghị luận Trẫm tuổi còn trẻ, đã thích chém giết công thần sao?”
Phó tướng lập tức á khẩu, không dám nói nữa.
“Giám sát Ngự Sử, Lam Tề phụ mẫu đã qua đời, hắn trong nhà chỉ có một mình, cũng không có người thân thích, ngươi là thế bá của Lam Tề, cũng là người thân duy nhất, theo lý mà nói ngươi hẳn là biết hắn ở nơi nào chứ.”
Thấy Hoàng Thượng đem đôi mắt lạnh như băng nhắm ngay hắn, giám sát Ngự Sử thân thể thẳng run, thoạt nhìn xem ra đứng còn không vững, nói chi đến việc run rẩy trả lời, hữu khí vô lực.
Khuôn mặt già nua hiện vẻ đau khổ một mực lắc đầu, “A Tề chắc chắn không bỏ quan, nhất định là có chuyện khó nói nên mới phải ly khai, đã là chuyện khó nói, đương nhiên cũng không tiện nói với thần, bởi vậy lão thần cũng không biết là hắn đi nơi nào.”
Lão gia hỏa này, mỗi lần bị hỏi đều là đồng dạng trả lời, không biết là nên nói hắn đa mưu túc trí, hay thực sự là tuổi đã lớn, ngu ngốc vô năng đây nữa. Hoàng Long Lạc nghiêng đầu chống tay, Đức Long lập tức đem khăn ẩm đến đặt tại trán của Hoàng Thượng, biết Hoàng Thượng lại vì chuyện của Lam đại tướng quân mà đau đầu.
“Đều đi ra ngoài, Trẫm đau đầu, cần phải nghỉ ngơi.”
Những người này lập tức thở dài nhẹ nhõm, đều lui ra, xem ra là tạm thời tránh được một kiếp.
Cầm lấy cái khăn ẩm trên trán, Hoàng Long Lạc nhắm mắt lại, thất bại cơ hồ làm hắn cáu bẳn, nhưng là một loại tình cảm khác, sâu đậm hơn khiến nội tâm hắn như thiếu thứ gì đó khó mà nói rõ. Hắn nắm trong tay cả thiên hạ mà một thần tử nhỏ bé còn quản không được, hắn có còn là quân lâm thiên hạ, đế vương bao quát càn khôn hay không?
“Hoàng Thượng………..” Đức long nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Năm ngoái ngài phái ra thám tử theo dõi các đại thần, có một thám tử đã hồi báo tin tức thực kỳ quái, ta nghe có chút buồn cười, nhưng không biết có nên hay không bẩm báo với ngài.”
“Nói” Ánh mắt hung hãn mãnh liệt của Hoàng Thượng lập tức mở.
Hoàng Long Lạc không tin bất kì kẻ nào, dù là chính bên mình đại thần tâm phúc, hắn vẫn như cũ bỏ ra ngân lượng thuê thám tử theo dõi các quan lại. Mà những đại thần này cũng không biết chính là nhất cử nhất động đều bị thám tử nhất nhất hồi báo lên Hoàng Long Lạc, khiến hắn ngầm nắm rõ từng đường đi nước bước của bọn họ.
“Cái gì kỳ quái?”
“Là giám sát Ngự Sử có hành động kỳ quái.” Thấy Hoàng Thượng ý bảo hắn nói tiếp, Đức Long mới dám nhỏ giọng tiếp tục nói: “Giám sát Ngự Sử trước đó vài ngày đã đến Sơn Tây, không, phải nói là mỗi năm hắn đều có đến Sơn Tây, hắn còn phân phó riêng cho Huyện lệnh Sơn Tây là không được làm khó một Tú bà.””
“Tú bà?”
Ánh mắt Hoàng Long Lạc đông cứng lại. Đức Long ngậm miệng lại, như có ý cười, này tuy rằng là chuyện phiếm, bất quá hắn thực sự nhìn không ra giám sát Ngự Sử còn có đủ tinh lực để lãng phí với sắc dục ở tuổi này. Nhìn hắn vừa rồi cùng Hoàng Thượng nói chuyện, cả người run lên dáng dấp tựa như sém tắt thở,ai biết được người này bình thường vẻ mặt nghiêm chỉnh đứng đắn lại là người nhát gan, bên trong lại là một người yêu thích nam sắc.
“Nhìn không ra giam Ngự Sử tuổi đã lớn như vậy mà còn phong lưu, hắn lên Sơn Tây, liền ngày ngày đến chỗ lão Tú bà, mà kỹ viện đó thực đặc biệt, mở cửa mua bán tiểu quan, Sơn Tây hoa khôi đều từ kĩ viện này ra, có thể hiểu được nơi đó có biết bao nhiêu tiểu quan xinh đẹp, làm đến ngay cả giám sát Ngự Sử đều lưu luyến quên đường về.”
Thấy Hoàng Thượng không bảo ngừng, Đức Long lại tiếp tục nói, mà càng nói lại càng tuyệt, hận không thể một phen thêm mắm thêm muối, khiến đoạn bí văn này nghe ra cũng thập phần hấp dẫn.
“Nghe nói tú bà của bọn họ là đệ nhất mĩ nam nhân, không ít thì nhiều các quan to quý nhân vung tiền như rác chỉ mong được gặp, nhưng chỉ có giám sát Ngự Sử là được vào phòng riêng của hắn thôi, bởi thế giám sát Ngự Sử càng mê muội hắn hơn, bắt các Huyện lệnh trên dưới quan viên tất cả đều không được làm khó hắn.”
“Giám sát Ngự Sử hai năm trước, mỗi năm đều đến Sơn Tây, hắn năm nay có hay không cũng đến đó?”
Đức Long nghe không ra hàn ý trong thanh âm Hoàng Long Lạc, hắn gật đầu nói: “Căn cứ theo thám tử hồi báo, giám sát Ngự Sử đều là đại thọ đi đến nơi đó, đại khái chính là lúc này.”
Hoàng Long Lạc cầm lấy trên bàn cái chặn giấy hết sức ném xuống đất, cái chặn giấy nhận thịnh nộ của hắn vỡ thành mấy mảnh, lời nói lạnh như băng kiềm chế lửa giận.
“Kỹ viện, hắn là tiểu quan ở trong kỹ viện, hắn có tiền nên ở đó rất tốt, bởi thế không ai nghĩ ra, cũng không có người hướng tới chỗ đó đi tìm, giám sát Ngự Sử chắc chắn là đến Sơn Tây đi tìm hắn đem hồi kinh.”
Nhìn thấy Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, Đức Long sợ hãi tim đập dồn dập, trong khoảng khắc, hắn không hiểu rốt cuộc là Hoàng Thượng nói cái gì. Sau đó, hắn bừng tỉnh nhận ra, Hoàng Thượng ý nói là Lam Tề Lam tướng quân đang ở trong kĩ viện này, bởi thế nên giám sát Ngự Sử hai năm qua cứ trở lại chỗ này, chính là muốn khuyên Lam tướng quân quay về kinh.
“Lam Tề, ngươi không hổ là trí dũng song toàn Trấn di đại tướng quân.”
Này một câu nói biết bao nhiêu châm biếm, nhưng hắn trong thanh âm lửa giận đã dâng cao. Lam Tề nếu mà cho hắn tìm được, hắn nhất định phải thật nặng trừng phạt, khiến cho hắn hối hận lúc trước bỏ quan đi.
Hoàng Long Lạc sắc giọng phân phó: “Hạ lệnh cho mật thám chú ý hắn khi nào đến Sơn Tây, mỗi ngày mật báo, không được có sơ suất.”
“Vâng.”
Đức Long run rẩy sợ hãi, nhìn dáng Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, nếu Lam tướng quân thực sự bị hắn tìm được, Hoàng Thượng tất chắc chắn khiến hắn chết đi sống lại.

Oanh thanh yến ngữ, ngả ngớn tiếng cười truyền tới trong tai, ngay cả giám sát Ngự Sử tuổi đã cao, trải qua biết bao chuyện lạ thường, thế nhưng mỗi khi hắn đi vào kỹ viện này,tưởng tượng đến chuyện đối mặt với nhân vật kia, hắn liền chịu không được mà đau đầu, nên khi Hoàng
Thượng đau đầu, hắn hoàn toàn đồng thương cảm.
Hắn được đưa vào một gian phòng nhỏ, người còn chưa tới nơi, đã nghe được mùi hương trà mà Lam Tề rất yêu thích, bởi vì hương vị đặc biệt này, thế nên hắn vừa nghe đã biết Lam Tề đang ở phòng khách uống trà.
“Thế bá……..”
Giám sát Ngự Sử ngồi vào ghế dựa, nhìn Lam Tề mặt nhăn mày nhó. Hắn mặc chỉ độc cái áo lụa, mặc dù không lõa lồ, nhưng là dáng người hiện ra lộ liễu, quả thực là khiến giám sát Ngự Sử xem không vừa mắt, mà hắn vẻ mặt vẫn cứ ưu nhàn tự tại, dường như hoàn toàn chẳng biết đến tai họa do mình gây ra, chỉ là nhìn hắn vẻ mặt này, càng làm giám sát Ngự Sử tức giận đến run.
“Ngươi rốt cuộc muốn ở cái nơi hỗn tạp này bao lâu, Hoàng Thượng đã tìm ngươi hai năm, ngươi mà thấy được khi Hoàng Thượng nói đến ngươi mà nổi giận, cam đoan ngươi không cách chi mà ưu nhàn được đâu.”
“Thế bá, trà của ta sắp hết, ngươi giúp ta hướng Hoàng Thượng ban thêm…”
Lam Tề giả điếc, mở miệng nói đông tây. Giám sát Ngự Sử nhướng hàng chân mày lên, mở miệng tức giận.
“Ban thêm? Ngươi cho ta là ai? Trà của ngươi tất cả đều là Hoàng Thượng ngự ban cho ngươi uống, có người nào làm quan được phúc khí như ngươi, cùng Hoàng Thượng uống một loại trà, y phục trên người vải vóc cũng tương đồng, ngự trù làm được món nào mới, Hoàng Thượng cũng gọi ngươi tiến cung nếm thử.” Giám sát Ngự sử chỉ về hướng kinh thành, “Hoàng ân hạo đãng, ngươi thân chịu ơn vua, lại đương bỏ quan mà chạy trốn, ngươi làm vậy… chẳng phải khiến cho Hoàng Thượng, người đã yêu thương ngươi hết lòng, thất vọng sao?”
Lam Tề đem lời giáo huấn của hắn trở thành gió thổi bên tai, hắn vốn là người thích cười, cho dù Thái Sơn phía trước có sụp đổ, vẫn có thể đàm tiếu tự nhiên. Huống chi hàng năm đều nhai đi nhai lại một bài, hắn căn bản là không có vào tai, cũng có thể nói là phiền phức, hắn lần nào cũng phải nói đi nói lại chuyện này, phát bực với giám sát Ngự Sử.
“Thế bá, vậy ngươi trả lời ta, ta vì Hoàng Thượng bán mạng nhiều năm, hắn phái ta đi chinh chiến đều là hang hùm miệng cọp, cơ hồ thập tử nhất sinh, đương nhiên phải đối tốt với ta, ta bán mạng như vậy nhiều năm, ta chỉ là được chút vật ngoài thân, bất quá cũng là hạt cát trong sa mạc mà thôi (chỗ này, bạn í xài cửu ngưu nhất mao-chín con trâu mà mất 1 sợi lông, dịch kì quá nên mình làm thành thế này ^^”).”
Coi Lam Tề còn không biết ơn lại hỗn trướng nói, nếu là bị Phó tướng, kẻ ghét cay ghét đắng hắn nghe được, trước mặt Hoàng Thượng thêm thắt vài câu, xem hắn mạng không biết giữ được hay không.
Giám sát Ngự Sử tức giận đến phẫn nộ, đưa tay chỉ vào hắn, “Ngươi………… ngươi này tiểu tử đáng chết, không trọng Hoàng ân, cũng coi như nể mặt phụ mẫu đã khuất, nếu là để cho bọn họ biết ngươi hiện tại làm là cái nghề hạ lưu này, cam đoan bọn họ dưới mộ cũng không ngủ yên”
Nói cho hay thì là quản lý kỹ viện, nói trắng ra một chút chính là tú bà.
“Này thật không cần thế bá lo lắng, bản chất ta sinh ra đã vậy, phụ mẫu ta thấy ta khác người, từ lâu đã đối ta mà nói, chỉ cần ta không làm chuyện thương thiên hại lý, muốn gì đều có thể làm, ta hiện tại bất quá chỉ phô trương nhan sắc để kiếm chút ngân lượng, phụ thân ta trước giờ thích tiền, nếu mà biết được cái nghề tốt như vậy, nói không chừng phụ thân khi còn sống đã mở một cái như vậy.”
Giám sát Ngự Sử trong khoảng thời gian ngắn bị hắn kích đến không nói được lời nào, tức giận đến khó mà thở nổi. Biết rằng phụ thân Lam Tề trước giờ tính toán chi li, muốn hướng hắn vay tiền, so với lên trời còn khó hơn, đối ngân lượng mà nói yêu không ai sánh bằng, hắn nếu biết cái nghề này dễ kiếm ra tiền, nói không chừng còn có thể đem bản thân ra mà làm, cho nên lời nói Lam Tề khiến hắn khó phản bác. Cứng rắn không được, hắn đành phải mềm, nhất định phải khiến tiểu tử chết tiệt này hồi kinh. Hắn biết rõ Hoàng Thượng chính là anh minh mưu trí, nói không chừng không lâu liền biết hắn có tin tức Lam Tề mà không báo, đến lúc đó còn dễ dãi với hắn được sao.
Giám sát Ngự Sử chùi chùi nước mắt, mong là nước mắt có thể làm cho cái tiểu tử ấy động chi dĩ tình. “A Tề, ta đã xem ngươi như thân sinh nhi tử, trước đây vài ngày ta còn mơ thấy mẫu thân ngươi đối mặt ta lắc đầu thở dài, nàng ấy nhất định trách ta cho phép ngươi tại đây làm bừa, ta mỗi lần nghĩ tới mẫu thân ngươi, lại nhịn không được đau xót thương tâm, ngươi cùng ta hồi kinh đi.”
Lam Tề thấy hắn khóc, trái lại cười ha ha.
“Thế bá, ngươi giả khóc công lực đã vào hàng nhất, chính là ta quyết tâm không về, Hoàng Thượng đối ta cho dù tốt, cũng không phiêu diêu tự tại như nơi đây.”
Giám sát Ngự Sử dừng lại tiếng khóc, biết chính mình giả khóc đã bị phát hiện, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Ngươi tiểu tử chết tiện này, đúng thật là không nghe a?”
Lam Tề một mạch cười dài, không có chút nào vẻ xấu hổ, trái lại còn nhìn rõ giám sát Ngự Sử nỗ lực ngụy trang, “Thế bá, ngươi tại trước mặt Hoàng Thượng giả trang, hoá thành ngu ngốc, nhất định cũng rất khổ cực a.”
Giám sát Ngự Sử biết hành động của mình nhất định không qua khỏi pháp nhãn này, tiểu tử này tuyệt đỉnh thông minh, lại không đi vào chính đạo, cố tình làm chuyện tà ma ngoại đạo. Đường đường hảo hảo đại tướng quân không làm, chạy tới đây làm một tú bà kĩ viện thấp kém, quả thực là làm bậy mà, không chỉ có bại hoại nề nếp gia phong, càng tự hủy tương lai chính mình.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Nếu không giả ngu, không phải đã đem chuyện ngươi tại Sơn Tây mở kỹ viện nói cho Hoàng Thượng biết, khiến Phó tướng nắm được nhược điểm, đến lúc đó ngươi xem có bị lưu đày không, ta còn sợ chính mình cũng bị liên luỵ, tuổi lớn vậy còn đi hành khất (ăn xin ^^”), ngươi cũng làm ơn thương xót chút, ta cũng từng tuổi này rồi, cho ta chết già đi.”“Muốn được chết già, ngươi giúp ta hướng Hoàng thượng cầu ban thêm loại trà này, ta thực sự uống gần hết, mà ta chỉ muốn uống loại này trà……………..” Lam Tề còn nhớ kỹ cằn nhằn cái trà này.
Cái này tiểu tử chết tiệt, thật là hỗn trướng a, chết đến nơi còn lo trà nước.
Giám sát Ngự Sử đập bàn mắng: “Ngươi cái này tiểu tử chết tiệt, khuyên ngươi ngươi không hiểu, mắng ngươi ngươi xem như không nghe, nếu bị Hoàng Thượng tra được ngươi ở nơi này, ta xem ngươi có còn cười được không, đến lúc đó tru di cửu tộc!”
Nhắc tới chuyện thật sự lo sợ, giám sát Ngự Sử nhịn không được kích động. “Hoàng Thượng tâm tư không ai đoán được, ngươi phải biết rằng Hoàng Thượng đối nhân nghiêm khắc, ngay cả sủng phi cười bậy một tiếng liền xử trảm, ngay cả đại công thần lễ không nghiêm, cũng bị hắn cho cả nhà lưu đày, Hoàng Thượng tuy là một minh quân hiếm thấy, nhưng hắn cũng rất tàn khốc…………”
Tiếng chưa dứt, chợt nghe đến dưới lầu oanh oanh yến yến mọi thanh âm tất cả đều ngừng, tưởng như có chuyện gì đã phát sinh, bởi thế phòng khách cũng trở nên yên tĩnh như mật thất.
Giám sát Ngự Sử bên trong chột dạ, rùng mình, hắn đứng lên còn chưa kịp hỏi, đã thấy quan binh phá cửa xông vào, đem người bao vây, không chừa kẽ hở.
Hắn lớn tiếng quát hỏi: “Đây là có chuyện gì, ta rõ ràng phân phó huyện quan trên dưới người ngựa, tất cả đều không được tới đây đập phá mà, đến tột cùng là người nào to gan lớn mật, dám tới đây làm loạn?”
Này quan binh có tai như điếc, căn bản không đem hắn nhìn vào trong mắt, xem giám sát Ngự sử dường như so với huyện quan còn nhỏ hơn.
Nhưng Lam Tề tuyệt đỉnh thông minh, nhìn thấy tình huống này đã biết được chút ít.
Hắn một mạch cười vui vẻ, hai mắt vì chuyện sắp đến mà hứng khởi lấp lánh, còn sáng có phần hơi quá, nhìn biết đang tính kế trong lòng.
“Các ngươi những người này, ta đường đường giám sát Ngự Sử tại đây, các ngươi không có nghe thấy sao?”
Có người từ cửa lớn một bước đi thẳng vào, nơi hắn đi qua gió lạnh phảng phất, khiến giám sát Ngự Sử nét mặt già nua cũng bị hàn băng đông lạnh run run không ngớt, hắn vừa lớn tiếng khí thế, hiện tại lại thành nét mặt sợ hãi.
Hắn mở miệng, thiếu chút nữa là không thở nỗi, nỗi sợ hãi hiện ra nét mặt, bởi vì hắn nhìn thấy một người mà không nên, phi thường không nên xuất hiện tại chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.