Bất tử. Đó dường như là một giấc mơ.
Không chỉ là giấc mơ của một người, mà là giấc mơ của tuyệt đại đa số người. Bất quá, có mấy ai có thể đạt đến sự bất tử?
Ví như những Tu chân giả điên cuồng truy cầu thiên đạo, để rồi đột phá thiên đạo, chống lại thiên đạo, đương đầu với thiên kiếp. Nếu thành công, họ có thể phi thăng thành tiên. Bất quá, liệu tiên nhân có bất tử? Đó không phải là một câu hỏi có câu trả lời. Còn thất bại, hồn tiêu phách tán là điều tất yếu. Nguồn tại http://Truyện FULL
Hay như Võ giả, đạt đến đỉnh cao của võ đạo, có thể ngạo thần khi thánh, sức mạnh cường hoành đến cực điểm. Có điều, họ có thể tồn tại vĩnh hằng cũng tuế nguyệt? Câu trả lời vẫn là một dấu hỏi câm lặng.
Còn như những Ma pháp sư, liệu chăng có thứ ma pháp nào có thể khiến cho họ trở nên trường sinh bất lão, vĩnh viễn bất diệt? Nói thẳng ra thì chính những Ma pháp sư là những người đã đến gần nhất giấc mộng đó. Bất quá, gần, là so với những người khác, còn thực tế, thì khoảng cách đó là bao xa? Vẫn chưa có ai kiểm chứng.
Các chức nghiệp đã vậy, còn các dân tộc thì sao? Ngũ Đại Gia Tộc đích thực có tuổi thọ cực cao, nhưng đó vẫn là những con số, không phải là vô hạn. Trong Ngũ Đại Gia Tộc, có lẽ chỉ có Phụng Hoàng Gia Tộc là có thể nhắc đến hai chứ bất tử. Có điều, nghe đồn rằng chỉ có Phụng Hoàng Thần Nữ trong truyền thuyết của họ mới đạt tới điều đó, còn tất cả những cá nhân khác, cùng lắm cũng chỉ tồn tại được vài chục vạn năm.
Vậy ra phải chăng bất tử chỉ là giấc mộng?
Không!
Ngước mắt lên cao, tìm hoài không thấy, cúi đầu nhìn xuống, không ngờ lại lập tức thấy ngay.
Có một dân tộc mà sự tồn tại của họ bị khinh khi đến cực điểm, ghê tởm đến cực điểm, thậm chí hiếm ai trong số những sinh vật có trí tuệ sống trên Vô Tận giới công nhận đó là một tộc.
Nhưng gì thì gì, một nhóm cá thể có những đặc điểm chung, những đặc điểm ấy lại riêng biệt so với những nhóm cá thể khác, đích xác đó là một tộc loài.
Cương thi tuyệt nhiên là một nhóm cá thể như vậy.
Cương thi không được sinh ra bởi con đường giao phối như nhân loại hay đại đa số các tộc khác, cũng không được sinh ra bởi tự nhiên như cây cối, đá sỏi, lại càng không phải sinh ra từ các nguyên tố như những linh thể. Cương thi được tạo ra từ bàn tay của con người.
Chính xác là từ tay của những Tây phương Vong Linh Pháp sư hay Đông phương Tử Linh Ma Đạo sĩ. Những pháp sư, ma đạo sĩ này, bản thân họ không thể đạt đến sự bất tử, nhưng những tạo vật của họ, đích thực là những sinh vật bất tử.
Bất quá, những sinh vật bất tử đó lại không sống.
Đích xác là không sống.
Cương thi mà "sống" ư? Nực cười.
Cương thi là những xác chết, phải, đã chết đến tuyệt đối, sau đó nhờ vào ma thuật mà "tỉnh" lại, vật vờ giữa ranh giới của sự sống và cái chết, không tình cảm, không suy nghĩ.
Đó là những hiểu biết cơ bản nhất về Cương thi mà không một cá nhân nào trên Vô Tận giới, sau Tử Vong đại chiến, lại không biết.
Ấy thế mà, Trình Tưởng lại không tin vào điều đó.
Đúng hơn là không muốn tin.
Lão quyết phải tạo ra một Cương thi sống. Phải, sống, hít thở, suy nghĩ đàng hoàng.
Lão biết, những đồng nghiệp của lão mà biết được quyết tâm này của mình, hẳn lão sẽ bị sỉ nhục đến mức tổ tông dưới hoàng tuyền cũng muốn sống dậy mà bóp cổ đứa con cháu này. Có điều, nghe đồn tổ tông lão sức mạnh cũng không tệ, nếu họ xuất hiện, không chừng lão sẽ lại có những vật thí nghiệm hay ho…Ây da…tổ tiên thứ tội…nghĩ linh tinh, nghĩ linh tinh thôi…
Trình Tưởng nguyên là Tử Vong Ma pháp sư duy nhát tồn tại trên Vô Tận giới. Nghe qua là biết, lão kiêm nhiệm cả Tây phương Vong Linh Pháp sư và Đông phương Tử Linh Ma đạo sĩ. Đừng nói đến theo cả hai đường, số ma pháp sư theo một trong hai chức nghiệp riêng lẻ trên cũng ít đến mức thảm thương. Căn bản đây là một trong những chức nghiệp tuyệt đối bị cấm trên Vô Tận giới, kẻ nào tu luyện mà bị phát hiện thì muốn thở hơi cuối cũng không được chứ đừng nói là muốn sống. Nói vậy, để biết được Trình Tưởng đặc biệt đến thế nào.
Đông phương lục địa và Tây phương lục địa vốn bị phân cách độc lập bởi Cuồng Bạo Thâm Hải, từ một vạn năm trước mới có sự giao lưu giữa hai bên. Số là năm đó, một Tây phương Kị sĩ vô tình phát hiện ra một dòng hải lưu yên tịnh phi thường, hoàn toàn không có thứ cuồng phong bạo lãng khủng khiếp vô bỉ như những nơi khác trên Cuồng Bạo Thâm Hải. Dòng hải lưu đó vừa khéo lại nối liền hai lục địa Đông Tây, từ đó mới xuất hiện sự thông thương và giao lưu văn hóa giữa hai bên.
Hai lục địa này vốn đã tồn tại từ rất lâu, theo như sử sách ghi lại thì là từ thời Thần Ma đại chiến, thành ra cả hai đều có lịch sử cùng văn hóa lâu đời, sự khác biệt là không thể nghi ngờ. Khác biệt về lịch sử và văn hóa, cũng chính là sự khác biệt giữa những con đường tu luyện, đơn cử chính là Vong Linh Pháp sư và Tử Linh Ma đạo sĩ. Hai loại chức nghiệp này đều nghiên cứu về sự bất tử bằng con đường hắc ám, chuyên thực hành những thí nghiệm trên tử thi để tìm ra chìa khóa của cái chết, nhưng lại có phong cách chiến đấu hoàn toàn riêng biệt. Ví như Vong Linh Pháp sư, phương cách chiến đấu của họ chính là số lượng, một Vong Linh Pháp sư trung cấp có thể triệu gọi từ vài ngàn đến một vạn khô lâu thuộc hạ cùng lúc, nếu chúng có nước bọt, khẳng định mỗi con một bãi cũng có thể làm đối phương chết đuối. Ngược lại, một Tử Linh Ma đạo sĩ lại chuyên tâm truy cầu chất lượng, họ khổ công mạo hiểm, tìm lấy thi thể của các vị tuyệt đại cao thủ, dùng phương thức đặc biệt hồi sinh những người này sống dậy với đầy đủ sức mạnh lúc sinh thời, tạo thành những Cương thi cường hãn không biết sợ hãi. Sự khác biệt tất nhiên không chỉ dừng lại ở đó, nhưng đại thể đây chính là những điều cơ bản nhất.
Lại nói về Trình Tưởng, lão kiêm nhiệm hai nhà, thành ra những cái hay cái dở của cả hai lão đều biết. Lão trước kia vẫn luôn đắc ý về bản thân, vốn là một Vong Linh Pháp sư cao cấp, nhưng qua một trận khổ chiến, lão biết được cái gì cũng có nhược điểm. Vong Linh Pháp sư thuộc hạ triệu lên khẳng định rất đông, nhưng tên nào tên nấy đều chỉ là chiến binh cấp thấp, muốn triệu hồi cấp cao thì lại phải rút đi số lượng, khống chế cũng không hiệu quả, thành ra khi gặp cao thủ có thể phát hiện ra vị trí của Vong Linh Pháp sư đó, khẳng định trong thời gian ngắn đối phương có thể bỏ qua đám thuộc hạ mà tìm đến bản thân. Còn như Tử Linh Ma đạo sĩ, Cương thi có cường hãn thì cường hãn thật, nhưng căn bản không biết suy nghĩ, chỉ là một khúc cây biết võ công, rốt cuộc vẫn không thể đấu lại những cao thủ chân chính. Dù là Vong Linh hay Tử Linh, khi thuộc hạ bị vô hiệu hóa, bản thân có thể còn thua những Ma pháp sư dưới mình vài cấp. Trình Tưởng luôn ỷ mình là thiên tài, không thể chịu được nỗi nhục thất bại phải trốn chui trốn nhủi, đã quyết định tìm ra phương pháp khắc phục. Phương pháp khắc phục hay nhất mà lão nghĩ ra, chính là kiêm nhiệm hai nhà.
Cái này thì tốt a! Vừa có thể vây công cho địch thủ mệt mỏi đến chết, lại có cao thủ chỉ huy đám thuộc hạ, đồng thời bảo vệ cho bản thân, dù bản thân có bị phát hiện vẫn không phải lo lắng. Bất quá, lí thuyết thì như thế thật, nhưng căn bản là vô pháp thực hiện. Trình Tưởng nói thì nói là một mình kiêm nhiệm hai đường ma pháp, nhưng hỡi ôi, nếu triệu ra Cương thi cao cấp thì lấy đâu ra ma lực để triệu thêm khô lâu thuộc hạ, còn như giảm bớt khô lâu thuộc hạ thì cũng chỉ gọi được một tên Cương thi bèo nhèo. Mà giả như lão có ma lực cường hoành, thì tinh thần cũng không đủ để đồng thời điều khiển hai loại thuộc hạ vốn có sự khác biệt rất lớn đó. Thành ra, Trình Tưởng đích xác là Tử Vong Ma Pháp sư duy nhất trên Vô Tận giới, nhưng chỉ là về mặt lí thuyết mà thôi.
Nói đi nói lại, vẫn phải kể đến lão già này đúng là một thiên tài, lão cuối cùng đã tìm ra phương pháp khắc phục.
Thi Vương! Chính là Thi Vương!
Một Cương thi biết suy nghĩ, biết sử dụng ma pháp hiệu triệu lên đám đông khô lâu thuộc hạ và chỉ huy chúng, lại còn biết chiến đấu bảo vệ cho chủ nhân, tuyệt đối nghe lệnh chủ nhân, không phải Thi Vương thì là gì?
Vẫn chỉ là lí thuyết, kiếm đâu ra một Thi Vương biết suy nghĩ đây? Không biết suy nghĩ làm sao mà hiệu triệu lên đám thuộc hạ? Nói gì đến chỉ huy chúng?
Phải nói Trình Tưởng đúng là đã có một suy nghĩ vượt xa khỏi đám đồng chức nghiệp với lão. Ai nói cứ là Cương thi thì không biết suy nghĩ? Đó chẳng qua là Cương thi biết suy nghĩ chưa ra đời mà thôi.
Cũng kể từ khi lão quyết tâm theo đuổi hoài bão này, Vô Tận giới đột nhiên biến mất mất một vị Tử Vong Ma Pháp sư đỉnh cấp. Có điều, sự biến mất này, tuyệt đối không làm cho người ta lo lắng hay thương tiếc, mà nhân sĩ chính đạo hay thậm chí là Ngũ Đại Gia Tộc, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Gì chứ, lão già điên khùng đó ai ai cũng biết lão theo chức nghiệp cấm, vậy mà đến mấy trăm vị cao thủ cao cấp truy sát lão, cuối cùng chỉ trở về duy nhất một người, nói được một câu: "Tổ sư nó, lão già này đúng là bị điên thật mà!" rồi lăn ra tắt thở. Sau sự tình khủng bố đó, còn ai dám tìm lão kiếm chuyện, thành ra lão biến mất, người ta thiếu điều chỉ muốn bãy lễ mà vái tạ tổ tiên.
Cửu Hoang sâm lâm, một trong Vô Tận giới thập đại bí địa, khắp nơi trùng trùng nguy hiểm, không chỉ là kì yêu dị thú, mà còn có vô số loại chướng khí độc vật. Nơi này, đừng nói là tiến vào, ngay cả đi qua cũng ít người dám đi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện tiếng cười. Đó đích xác là tiếng cười của con người.
- Ta thành công rồi! Ta thành công rồi! Lão Thiên, người nhìn đây, ta thành công rồi!!!
Giữa không khí u ám tĩnh mịch vô bỉ, một bóng người cao gấy vươn đôi tay giơ cao một hài nhi bé bỏng như thế khoe khoang với trời đất, cười lớn từng tràng. Chỉ thấy đứa bé đó nước da loang lổ chỗ xám chỗ trắng, tai nhọn, mắt tím, sau lưng lại có một đôi cánh chim đã tơi tả đang không ngừng khóc lớn. Hạ đứa trẻ xuống, người đó vẫn không ngừng phát ra tiếng cười ghê rợn, nửa như tiếng khóc, nửa lại như tiếng ú ớ của người câm, khiến không khí đã tĩnh mịch lại càng thêm phần âm u đáng sợ.
- Tử Vũ! Tên của ngươi chính là Tử Vũ, là Thi Vương đầu tiên của Vô Tận giới!!!