Thích Nói Nhiều, Lữ Tư Anh

Chương 5:




“Tối nay cùng nhau ăn cơm?”
“Thật có lỗi, tôi có hẹn.” Sau đó tiếp theo anh ta nhất định sẽ nói. . . . . .
“Được!”
Di? Di?
Cầm microphone nhìn một chút, sau đó lại đem đặt lên tai, Lữ Tư Anh xác định lỗ tai mình không có vấn đề, điện thoại thật sự bị anh ngắt, nhưng là anh ta cũng nên nói một câu—— vậy hôm nào đi?
Một tuần này, anh tổng cộng hẹn cô vài lần, mà cô lại dùng lý do “Tôi có hẹn” để từ chối anh, nhưng anh luôn là không hỏi đến câu thứ hai liền tin tưởng, nhưng mà anh là thật sự tin tưởng cô sao? Nói là tin tưởng, không bằng nói là không thèm để ý, anh căn bản là không để ý đến sự tồn tại của cô, không cần gặp mặt cô, không cần có một cái hẹn với cô, nói rõ một chút chính là căn bản không cần đến người bạn gái này.
Đúng vậy, cô vẫn có loại cảm giác này, anh cũng không để ý cô, nhưng là vì sao lại phải gọi điện thoại nhiều lần để hẹn gặp cô vậy? Cô thật sự không hiểu.
“Làm sao vậy, điện thoại có vấn đề sao?” Mới vừa trở lại vị trí, Lí Tiều tò mò nhìn thấy cô cầm điện thoại đến ngẩn người liền hỏi.
Hoàn hồn, Lữ Tư Anh lắc đầu đem điện thoại đặt xuống, phải chính mình đừng suy nghĩ nữa, dù sao cô cả đời này cũng không muốn biết trong lòng anh nghĩ cái gì.
“Thật không nghĩ có thể gặp cậu vào lúc này, cậu hôm nay không cần tăng ca sao?” Cô đem lực chú ý phóng đến trên người Lí Tiều hỏi.
“Ngày mai là cuối tuần, phó tổng giám đốc nhân từ phóng thích cho tớ .” Lí Tiều hướng cô nhếch miệng cười nói.
“Phó tổng giám đốc nhân từ?” Cô dừng một chút, sau đó mới cố gắng để đưa từ nhân từ cùng ác ma phó tổng giám đốc kia đứng cạnh nhau.
“Phó tổng giám đốc nhân từ.” Lí Tiều chắp hai tay cúng bái phụ họa.
“Hình như tớ vẫn nhớ lần trước cậu nói tó có một đôi mắt tinh tường khi thấy được ma quỷ.” Cô hoài nghi nhìn vẻ tà ngễ của đồng sự
“Đó là tớ không biết phân biệt, không hiểu rõ câu nói càng yêu sâu càng có trách nhiệm.”
“Thực cảm động nha.” Cô đùa cợt nói.
“Cậu thật sự nên cảm động, bởi vì phó tổng nghiêm khắc với cậu hơn đối với những người khác, có thể thấy được anh ấy hẳn yêu cậu rất sâu đậm.” Lí Tiều lấy biểu tình nghiêm trang, đùa giỡn nói.
“Cậu không cần nói lung tung!” Lữ Tư Anh ngẩn ngơ, đột nhiên quát.
“Chính là nói giỡn thôi, nhưng thật ra mặt của cậu như thế nào lại vậy hồng nha?” Lí Tiều sửng sốt, tò mò nhìn chằm chằm mặt của cô hỏi.
Lữ Tư Anh tức giận trừng mắt. “Tớ là bị cậu làm cho tức đến sung huyết não, mặt mới đỏ như vậy, bằng không cậu cho là cái gì?”
“Thẹn thùng nha, phó tổng giám đốc của chúng ta là đối tượng lý tưởng của toàn bộ phụ nữ chưa kết hôn ở trong cao ốc, không phải sao? Mà anh ấy lại đối cậu rất đặc biệt, chẳng lẽ cậu lại không có ngầm ngầm thích sao?”
“Thích cái đầu quỷ nhà cậu ý! Nếu là cậu bị người ta sáng ba bữa chiều ba bữa đều mắng, cậu có thích nổi không?”
“Phó tổng là càng yêu càng có trách nhiệm . . . . . .”
“Thay mình cám ơn tình yêu của anh ta, mình sợ nhận không nổi.” Cô oán hận ngắt lời sau đó bắt đầu thu thập đồ chuẩn bị tan tầm.
“Thật sự là kỳ quái, tớ cảm nhận được hồi trước cậu có oán nhưng cũng không sâu đến vậy, như thế nào gần đây đột nhiên thay đổi? Sẽ không là vẫn còn ghi hận buổi cuối tuần kia đấy chứ? Kỳ thật phó tổng từ hôm đấy đến nay cũng thực ảo não.” Lí Tiều có chút đăm chiêu nhìn cô nói.
Giống như đột nhiên bị điểm huyệt, Lữ Tư Anh dừng lại tất cả động tác, một lúc lâu sau mới chậm rãi quay đầu nhìn.
“Ảo não?” Có ý tứ gì. Anh ta rốt cục đối cô cũng sinh ra áy náy, cảm thấy được không nên như vậy đối đãi với cô ?
Ông trời, đây là cảm giác gì như thế nào giống như thoải mái, sung sướng, lại có cảm giác muốn nhếch miệng cười?
Anh ta cảm thấy được ảo não? Ông trời, anh thế nhưng sẽ vì mắng cô mà cảm thấy ảo não, ác ma kia từ trươc đến nay đều mắng chửi người không chớp mắt đó nha, cô thật sự, thật sự cảm thấy được thụ sủng nhược kinh (được sủng ái đâm lo sợ)
Có lẽ, anh ta cũng không hỗn đản như cô tưởng tượng; có lẽ, anh ta thật sự có chút thích cô; có lẽ, anh muốn hẹn cô là để giải thích; có lẽ, anh kì thật để ý cô, chính là không biểu lộ ra ngoài mà thôi.
“Cậu đang cười.” Lí Tiều phát hiện nói.
“Tớ không được cười sao?” Nhìn về phía đồng sự, Lữ Tư Anh nhướng mày, trừng mắt nói.
“Cho nên cậu cùng những nữ nhân khác giống nhau, kỳ thật đối với phó tổng có chút cảm giác?” Anh có chút đăm chiêu nhìn cô nói, cảm giác như có điểm không đúng.
Có chút thích? Lữ Tư Anh bỗng nhiên trừng mắt thật to, cô có một chút thích ư? Đùa cái gì chứ, từ đầu tới đuôi đều là Kì Diệp chủ động, sao lại có cô ở đây nha? Ai thích ai chứ ?
“Không nói chuyện với cậu nữa, nói chuyện với cậu sẽ khiến tớ tức chết.” Hung hăng trừng mắt một cái, cô vứt câu truyện này sang một bên, trực tiếp không thèm để ý anh.
“Cậu không muốn biết phó tổng ảo não như thế nào sao?” Cô hỏi.
Công tác không thể chuyên tâm, đi đường khi đụng vào vách tường, uống cà phê thêm quá nhiều đường, uống trà bị bỏng miệng. . . . . . Rốt cuộc bộ dáng ảo não của anh là như thế nào?
“Cậu thật sự thật sự không muốn biết phó tổng giám đốc trong bộ dáng ảo não là cái dạng gì sao?” Hoàn toàn dụ dỗ.
Lữ Tư Anh rốt cục buông tha cho giãy dụa, quay đầu nhìn.
“Buổi tối theo giúp tớ ăn cơm, tớ liền nói cho cậu.” Vừa thấy cô quay đầu, anh lập tức nhếch miệng cười nói.
“Người này. . . . ..” Cô mở to mắt chuẩn bị mắng, lại bị anh chặn lại.
“Tuyệt đối vô hại.” Anh nhanh chóng mở miệng nói, đồng thời còn giơ lên hai tay chứng minh.”Tớ chỉ muốn biểu đạt thành ý xin lỗi vì lần trước đã lỡ hẹn thôi mà, chả lữ cậu không để cho tớ chút mặt mũi?”
Cô mang theo vẻ mặt hoài ngi nhìn anh.
“Tớ thề.” Gương mặt thật thà.
Sau một lúc lâu ——
“Cậu mời, cậu trả tiền?”
“OK. “
***
Ngọn đèn đẹp, không khí tốt, thức ăn thuộc tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, tối cuối tuần, thật là một buổi tối hoàn hảo, giống như loại hưởng thụ cực hạn.
Lí Tiều cảm giác không khí bốn phía, trong miệng nhấm nháp mỹ vị, đột nhiên cảm nhận được một tuần mệt mỏi, vất vả liền tan biến. Nơi này thật sự là thiên đường mà.
“Này, Lí Tiều, tớ bây giờ mới biết cậu ăn chậm như vậy nha, so với nữ nhân còn chậm hơn, chẳng lẽ kiếp trước cậu là nữ?”
Sửa lại một chút. Nơi này sẽ thật sự là thiên đường vế sau còn có một câu, nếu người đi cùng anh hôm nay không phải là Lữ Tư Anh.
Chậm rãi buông dao nĩa trong tay, lại dung khăn lau lau miệng, Lí Tiếu hết cách nhìn cô.
“Tiểu thư, là cậu ăn quá nhanh? Chưa từng gặp qua nữ nhân giống như cậu, dung tay để ăn, cậu đem dao nĩa trở thành đồ chơi hả, hay là trang sức?” Mệt cho anh khi dẫn cô đến nơi sang trọng như vậy, sớm biết như thế này tìm một quán ven đường là được rồi.
“Nhưng mà miếng bò bít tết này rất dai nha” Lữ Tư Anh thanh minh.
“Vậy cậu còn đòi ăn làm gì?”
“Nhưng mà nó ngon.” Cô trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, một bộ dáng “ Vấn đề đứa ngốc cũng hiểu mà còn phải hỏi sao”.”Nhanh lên, Cậu nên nói cho tớ biết bộ dáng ảo não của Kì Diệp.” Cô thúc giục, không hề quên mục đích của bữa tối này.
Lí Tiếu nhìn cô một cái cuối cùng chịu thua lắc lắc đầu, sau đó mới thong thả mở miệng, “Anh ấy nói với tớ anh ấy thực ảo não.”
Lữ Tư Anh trừng mắt, sau một lúc lâu, đột nhiên hung hưng nắm chặt tay, một bộ dáng muốn ăn thịt người.
“Cậu dám gạt tớ!” Cô gầm nhẹ.
“Trời đất chứng giám, tớ khi nào thì lừa cậu?” Lí Tiều không biết vì sao mình lại bị lên án ác liệt như vậy.
“Anh ta nói với cậu anh ta thực ảo não? Cậu đi lừa quỷ nha, anh ta như thế nào có thể nói ra những lời này, hơn nữa anh ta làm chi lại nói với cậu, cậu là cái của anh ta? Nghĩ muốn khác lác thì cũng phải tìm loại chuyện dễ tin một chút, loại này nói ai tin!”
“Chính là bởi vì không có khả năng, không tin, cho nên mới cảm thấy đủ sức thuyết phục không phải sao?” Anh nhíu mày nói.
“Cho nên cậu liền dựa theo điều này mà nói dối, tự tin tớ sẽ bị mắc mưu sao?” Thanh âm có chút âm lãnh cô mở miệng hỏi, làm cho Lông tơ của Lí Tiếu nhịn không được dựng lên.
“Tớ dung hạnh phúc nửa cuộc đời còn lại ra thề, tớ tuyệt đối không lừa cậu, phó tổng giám đốc thật sự nói với tớ anh ấy rất ảo não vì hôm đó đối với cậu như vậy.” Lí Tiều chắp hao tay vào nhau, còn thật sự nghiêm túc thề.”Cậu cũng biết lúc ấy tớ cũng bị dọa choáng váng? Không nghĩ tới phó tổng giám đốc luôn luôn tự tin mà hoàn mỹ, thế nhưng hội hướng tớ biểu lộ tâm tình, so với cảm giác của cậu lúc này lúc đó cảm giác không thể tin nổi của tớ gấp một trăm lần.”
Lữ Tư Anh hoài ngi trừng mắt, nhưng là ánh mắt của anh hoàn toàn trong suốt, thành khẩn cùng chân thành đan xen vào nhau, không có lấy một chút chột dạ hay bất an, nhìn anh sau một lúc lâu, cô rốt cục quyết định tin tưởng.
“Trừ lần đó ra, anh ta còn nói cái gì?” Cô hỏi.
“Không có.”
“Không có?” Lữ Tư Anh lại gầm nhẹ ra tiếng, “Cậu thế nhưng vì ‘anh ta nói với cậu anh ta ‘thực ảo não ’ mà làm tớ lãng phí cả một buổi tối!”
“Hắc, đừng nói khó nghe như vậy, bồi một người có bộ dáng dễ nhìn như tớ sao có thể nói là lãng phí thời gian? Tuy rằng bộ dáng không được suất như phó tổng giám đốc, cũng không nhiều tiền như anh ấy, năng lực cũng không bằng, nhưng là. . . . . .” Lí Tiều đột nhiên đình chỉ, hai mắt nhìn thẳng một chỗ nào đó phía sau cô, bộ dáng rất giống người bị trúng tà.
“Làm chi, nhìn thấy quỷ rồi sao” Lữ Tư Anh thuận miệng nói, tò mò quay đầu lại xem đồ vật này nọ hoặc một người naog đó dọa anh ta đến choáng váng, vừa thấy, người há hốc mồm lại biến thành co.
Kì Diệp, anh như thế nào lại đến nơi này, mà đứng ở cạnh anh. . . . . .
“Nguyên lai phó tổng giám đốc thích những nữ nhân xinh đẹp, khó trách anh ấy đối với nữ nhân viên ở công ty thờ ơ như vậy, bởi vì cô ấy so với những người kia chỉ có hơn chứ không kém. Bất quá phó tổng làm sao lại có thể nhận thức một đại mỹ nhân như vậy nha, cả bảy ngày đều đi làm, mỗi ngày làm cũng đến mười mấy giờ đồng hồ, anh ấy như thế nào có biện pháp kết giao với một cô bạn gái khiến người khác kinh diễm? Xem ra đám nữ nhân của công ty sẽ nhanh chóng tan nát cõi lòng.” Lí Tiếu âm thầm đánh giá sự hấp dẫn của tuấn nam mỹ nữ này dường như thu hút mọi ánh mắt của thực khách, vừa nói, không biết trước mặt anh đã có một cõi lòng tan vỡ
Nữ nhân kia đẹp quá, cho dù ngắm Mễ Mễ mười năm, nói cách khắc là ngày nào cũng nhìn mỹ nữ, nhưng vẫn không thể thừa nhận là cô ấy đẹp quá, đứng bên anh rất xứng đôi.
Nguyên lai tuấn nam xứng mỹ nữ chính là như vậy; nguyên lai đây là lý do khiến anh giữ bí mật chuyện bọn họ kết giao; nguyên lai đây là lý do anh có thể cùng cô kết giao, thậm chí còn cùng cô phát sinh quan hệ , vẫn có thể đối cô quát mắng; nguyên lai anh sớm có bạn gái; nguyên lai anh cùng với cô kết giao chỉ là nhất thời nhàm chán; nguyên lai cô thường nói cô không thích anh chính là gạt người, bởi vì tâm cô hiện tại đau. . . . . . Đau quá.
“Này, Cậu làm sao mà đột nhiên khóc vậy hả. . . . . .” Lí Tiếu đột nhiên ngậm mồm, sau đó kinh ngạc mở to mắt.”Ông trời!” Anh hô nhỏ ra tiếng, nhìn lại phó tổng cùng dạid mỹ nhân, kinh ngạc lĩnh ngộ.”Nguyên lai cậu thật sự thích phó tổng giám đốc.”
Thích anh ta? Không, cô chán ghét anh! anh là như vậy một cái ác liệt, hỗn đản, một kẻ ác ôn đùa giỡn cảm tình cảu nữ nhân, là loại cô ghét nhất, cô ghét anh ! Hảo chán ghét anh!
“Lữ Tư Anh cậu đừng khóc, tất cả mọi người đang nhìn cậu .”
Trên thực tế là xem bọn họ, hơn nữa ánh mắt của đại đa số đều ác ý đối với anh , giống như trách cứ anh khiến cho bạn gái mình khóc, nhưng trời đất chứng giám, cô khóc căn bản là không liên quan đến anh, hơn nữa cô không phải bạn gái của anh, những người này như thế nào chỉ nhìn thôi đã vội kết luận? Lí Tiếu cảm thấy được mình thật oan ức.
Lữ Tư Anh căn bản là ngăn không được nước mắt của bản thân, cô chán ghét anh, chán ghét anh, nhưng là vì sao nước mắt của cô không ngừng lại được? Anh căn bản là không đáng để cô thương tâm, không đáng, thật sự không đáng.
“Đừng khóc , tớ đưa cậu về nhà.”Nhìn thấy cô vẫn là khóc không thành tiếng,Lí Tiếu than nhẹ một tiếng, lời nói thấm thía: “Ngươi hẳn là biết, lấy điều kiện của phó tổng, hẳn là tiêu chuẩn chọn người rất cao, về phần chúng ta là dân chúng bình dân, ánh mắt tốt nhất cũng nên đặt ở những dân chúng bình dân khác.” Nói xong, thân thủ đưa tay tính tiền, giúp đỡ cô vẫn đang khóc rời đi.
Hai người họ không ai chú ý đến lúc phạm vi tầm mắt thoát khỏi Kì Diệp, Kì Diệp lập tức ngẩng đầu dán chặt vào hai bóng dáng, nhất là cái người mà hai bả vai đang run run lên kia, lông mày nhanh chóng cau lại.
***
Ánh sáng chói rực rỡ xuyên qua lớp vải mỏng trước cửa sổ, chiếu vào căn phòng yên tĩnh.
Lữ Tư Anh hai mắt đau dớn mở ra, ngây ngốc nhìn căn phòng xa lạ một lúc lâu, mất một lúc mới nhớ ra đây là phòng dành cho khách của nhà Mễ Mễ, cô hôm qua khóc đòi Lí Tiếu đưa đến nơi này.
Nhớ lại tối hôm qua, vốn nghĩ nước mắt đã ngừng chảy không ngờ lại giống như nước vỡ đê mà ra, làm cho hai mắt cô truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô như thế nào lại yêu anh? Cô rốt cuộc là đã đánh mất tâm lúc nào, để yêu thương anh? Cô như thế nào lại không biết?
Anh đối với cô không có tốt, trừ bỏ quát cô, chỉ trích cô công tác chưa tận lực, thái độ của anh so với cô ngay cả Lí Tiếu cũng không bằng, như vậy tại sao cô lại yêu thương anh?
Ngoiaj trừ thái độ khi làm viêvj cùng cô rất nghiêm khắc, cô thích bộ dạng tuấn tú của anh, thích anh gặp nguy không loạn, gặp vấn đề nhưng vẫn có thể bình tĩnh xử lý một cách gọn gàng, nhưng thích nhất là khi cùng anh ở chung một chỗ, yêu thích khóe miệng giống như chứa một ý cười nhẹ, lắng nghe cô thao thao bất tuyệt nói, không hề có lấy một tia mất kiên nhẫn.
Nàng thật sự là ngu dốt, biết rõ chính mình không phải là người tùy tiện, đã đem tấm thân xử nữ bảo vệ ba mươi năm, liền tuyệt không có khả năng tùy tiện lên giường với một người đàn ông, nếu có thì chỉ vì một lý do, đó là cô đối với người kia có tồn tại một loại tình cảm, mà thích thì quá yếu, duy nhất chỉ còn lại yêu.
Cô yêu anh, cô thế nhưng lại yêu anh.
Bao nhiêu bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng), cũng có bao nhiêu nực cười, anh đem cô biến thành trồ chơi, còn cô thế nhưng lại yêu thương anh.
Ô ô. . . . . .Cô như thế nà có thể ngu dốt vậy?
“Ông trời, cậu không cần mới sáng sớm vừa ngủ dậy liền khóc được không?” vừa mới mở cửa phòng liền nghe thấy tiếng khóc, Thời Mễ Mễ bất đắc dĩ hô.
Chỉ mộng cũng chưa nghĩ tới, từ trước đến nay bằng lòng với số mệnh, rất giông một con chim nhỏ sinh ra trên một nhành cây chi chi kêu (ý là nói Tư Anh nói nhiều), vô ưu vô lo Ma Tước (chim sẻ) thích nói nhiều muội muội, nhưng lại có thể khóc suốt ngày, cho nên cái loại nam nhân đã hại cô thê thảm như vậy, trừ bỏ đáng chết, càng nên được ban cho một huy hiệu “Rất giỏi” mới đúng, lại có thể hại Ma Tước không biết buồn này khóc.
“Tớ không có cách nào. . . . .. Tớ hảo buồn a.” Lữ Tư Anh vừa khóc vừa nói.
“Khổ sở không thể thay đổi thực tế, cậu khổ sở thì có ích lợi gì?”
Hảo thẳng thắn, nhưng cũng là lời nói thật.
“Mình nên làm cái gì bây giờ?” Cô nâng lên đôi mắt giống quả hạch đào (óc chó).
“Đến công ty làm cho mọi người đều biết bộ mặt thứ hai của anh ta, đem anh ta lưu truyền hậu thế, làm cho anh ta thân bại danh liệt.” Thời Mễ Mễ phẫn hận đề nghị.
Lữ Tư Anh lắc đầu, rút ra hai tờ giấy, một bên lau lệ một bên theo trên giường ngồi dậy.
“Mễ Mễ, tớ quên không nói cho cậu, thân phận của anh ta chính là tiểu lão bản của Vũ Phổ.” Cô khịt mũi
“Cái gì?” Thời Mễ Mễ nhất thời sợ hãi kêu thành tiếng, vẻ mặt khiếp sợ.
Lữ Tư Anh nhìn cô một cái, tiếp tục lau mũi, bằng giọng nói của người vừa khóc xong nói: “Cho nên nếu làm theo phương pháp của cậu, người sẽ phải đổi tên không phải là anh ta, mà là tớ.”
“Cậu tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa nói cho tớ biết chuyện này? Đây là anh ta nói với cậu sao. . . . . . , không, chờ một chút, tớ nhớ chủ tịch công ty của các cậu họ Kì, cũng không có con trai, chỉ có một nữ nhân.”Tư liệu về danh nhân cô hẳn là không nhớ sai mới phải.
“Cho nên anh ta mới không họ Kì, bởi vì anh ta cháu ngoại a.”
“Thì ra là thế, khó trách tớ lại không có tư liệu của anh ta trong các danh nhân thành đạt a. Chính là vẫn là không đúng, nếu anh ta là người thừa kế Vũ Phổ tương lai , tớ cũng phải nghe qua nha, không có khả năng hoàn toàn không biết, tớ nói, cậu không phải là bị anh ta lừa đi?” Thời Mễ Mễ hoài nghi nhíu mi.
“Thân phận của anh ta đến bây giờ cũng không công khai, anh ta cũng không nói cho tớ biết, tớ là do ThắngNamnói cho biết.” Cô lắc đầu nói.
“ThắngNam?”
Cô gật đầu. “ Hình như anh ta và lão công của ThắngNamlà bằng hữu.”
“Đáng giận! Nếu là bằng hữu hẳn nên biết tên kia có bao nhiêu thối nát, cậu ấy thế nhưng lại không ngăn cản cậu cùng anh ta kết giao, ThắngNamlà bị làm sao vậy? Thực bị tình yêu, hôn nhân làm cho đầu óc có vấn đề sao,điểm này hoàn toàn khác với hành vi cẩn thận của cậu ấy!” Thời Mễ Mễ có chút tức giận đứng dậy, ở trong phòng chậm rãi vừa đi vừa nói.
Lữ Tư Anh không nói gì, không dám nói cho bạn thân biết, trên thực tế Thắng Nam có thay cô tính toán, chẳng qua lúc này là tính hoàn toàn sai, trừ bỏ mấy bữa tối ở ngoài, cô theo anh ta cúng không có được cái loại yêu đãi gì cả, nhưng lại mất thân cũng mất tâm, trong trò chơi này, cô không chỉ thua, còn thua tới khuynh gia bại sản, chật vật đến cực điểm.
“Cậu hiện tại tính toán làm sao bây giờ, còn muốn đi đi làm sao?” Dừng lại cước bộ, Thời Mễ Mễ quay đầu hỏi.
Lữ Tư Anh lẳng lặng nhìn cô, không có trả lời, bởi vì cô thậm chí còn chưa nghĩ tới vẫn đề này, cô có nên đi làm lại sao? Trở về đối mặt với nam nhân đã lừa gạt mình. . . . . .
Không. Cô bất tri bất giác lắc đầu.
“Một khi đã như vậy, tớ giúp cậu hỏi lão công xem công ty có thiếu người không, nếu có, ngươi làm ở công ty anh ấy đi. Công ty của lão công nhà tớ, quy mô cũng không nhỏ hơn của Vũ Phổ, tuy rằng anh ấy không phải lão bản, nhưng tốt xấu cũng là dưới một người trên vạn người a, có anh ấy hỗ trợ, cậu không cần lo lắng cái gì cả.
“Cám ơn.” Thiên ngôn vạn ngữ, nhưng Lữ Tư Anh hiện tại chỉ nói ra được hai từ này .
“Lấy giao tình của chúng tar a mà nói còn cần phải nói cám ơn nữa sao?” Thời Mễ Mễ hờn giận trừng mắt.
Lữ Tư Anh rốt cục nín khóc nở ra một nụ cười yếu ớt. “Tớ ngĩ các cậu sau khi có lão công, sẽ không để ý tớ nữa.” Cô nói.
“Cậu là ngu ngốc nha!” Thời Mễ Mễ đầu tiên trừng mắt, sau đó mới mắng, “Lão công là lão công, tỷ muội là tỷ muội, này căn bản quan hệ cực kì xa, cậu dám nói xấu tớ như vậy, cẩn thận tớ về sau thật sự không để ý tới cậu.”
“Thực xin lỗi, Mễ Mễ, tớ yêu cậu.” Thích nhiều muội muội ghê tởm tái xuất giang hồ.
“Dừng, cậu đừng hại tớ da gà rơi đầy đất.” Thời Mễ Mễ khoa trương run rẩy người, biết cô đại khái không cần lo lắng nữa.
“Tớ nói chính là thật sự.” Cô dịu dàng nói.
“Thật thật giả giả, giả giả thật thật, tóm lại tớ tiến vào gọi cậu dậy ăn sớm một chút, lão công tớ đã đi mua hai phần anh sáng về, cậu nhanh đi đánh răng rửa mặt, chúng ta thừa dịp nó còn nóng liền ăn a.”
“Ân.” Cô gật đầu, xuống giường.
“Tớ ra ngoài chờ cậu.” Thời Mễ Mễ xoay người rời đi.
Ngày mới lại bắt đầu.
***
Đi tới, đi lui, một góc kia của văn phòng vẫn là trống, không khí trầm lặng vắng vẻ bao trùm.
Cái bàn đang khóc, văn phòng đang rên rĩ, như là đang cầu xin chủ nhân có thể nhanh lên đi đến, một lần nữa khởi động khí lực sinh mệnh của chúng, đừng làm chúng tiếp tục nằm trong sự yên tĩnh này.
Cô không có tới. Kì Diệp đột nhiên dừng lại cước bộ, ngạc nhiên lĩnh ngộ điều này.
Đi qua đi lại, anh tổng cộng tìm cơ hội đi ra khỏi văn phòng ba lượt, anh tưởng cô đến muộn, dù sao đây là việc thương xuyên xảy ra, cô chính là hồ đồ như vậy; lần thứ hai, anh nghĩ đến cô vừa mới rời khỏi chỗ, cho nên mới không ở vị trí; mà lúc này đây, anh mới đột nhiên phát hiện, chỗ ngồi của cô căn bản không ai động qua,cô căn bản là không có đi làm.
Vì cái gì?
Là bởi vì chuyện tối qua sao? Nhưng là do cô từ chối hẹn của anh, mới làm cho cô bạn gái trước ưa dây dưa tận dụng cơ hội?
Nghĩ đến từ chối của cô liền khiến anh sinh khí.
Anh thừa nhận là có không đúng khi quá nghiêm khắc với cô, nghiêm khắc đến nỗi người ta lén nói anh không có nhân tính, nhưng mà cô có từng nghĩ tới, anh vì cái gì mà đối cô như vậy?
Cô có một cái miệng nói quá nhiều, lại có một tâm hồn quá mức lười biếng, nếu hai người không có xung đột, nhưng khi phối hợp cùng một chỗ, sẽ cho người ta có cảm giác không thực tế, cô lại không có vẻ bề ngoài, chỉ có lời nói sẽ khiến cho người ta chán ghét. (Ý Diệp ca là Tư Anh ngoài công phu nói nhiều ra thì cái gì cũng kém, không cẩn thận còn bị người làm chung ghét vì tật nói nhiều. Đây là ta dịch theo ý hiểu của ta)
Kỳ thật mọi người đều biết cô cũng không hề dụng tâm, ngây thơ hồn nhiên đến nỗi có thể liệt vào danh sách động vật cần được bảo hộ.
Cô có dư thừa quan tâm, biết rất nhiều việc quái đản kì lạ, anh nghĩ muốn cùng cô lên mạng, cùng cô kết giao bằng hữu,.Cho nên anh mới có thể biết có thể nói và cùng thảo luận với cô, nhưng là mâu thuẫn chính là, cô tuy rằng bác học thấy nhiều biết rộng, nói cái gì cũng có thể nói, nhưng lại không áp dụng được, ở cuộc sống bên ngoài là cái đại ngu ngốc.
Nói cách khác, cô chỉ biết chiếu ra từ một bài viết, căn bản không hiểu đạo lý, hòa hợp cách dùng, tựa như trẻ nhỏ giống nhau, cho nên anh mới có thể nói nên liệt cô vào danh sách những động vật cần bảo hộ.
Đương nhiên, có lẽ bản nhân cô cũng không cảm thấy được, nhưng là anh thoạt nhìn chính là như thế, cho nên anh mới giống sư phụ đối đãi đệ tử, nghiêm khắc dạy dỗ cô, chính là tình huống. . . . . .
Ai, anh đối cô qua nghiêm khắc sao? Nhưng là anh thật sự hoàn toàn là vì muốn tốt cho cô, dù sao cuộc đời của cô còn có một quãng đường dài phải đi, tính toán một lúc, sớm hay muộn sẽ xảy ra đại sự, cô như thế nào lại không hiểu?
Một tuần qua cô thật sự hẳn tức anh, vì vậy nên mới từ chối mọi cuộc hẹn với anh, cùng tràn ngập lên án dùng mắt là có thể thấy, nhưng là anh cũng thực phiền nha, người nào nam nhân giống anh, vừa phải làm bạn trai của cô, lại vừa phải làm phụ thân của cô? Làm hại anh tại thời điểm vô tình trêu chọc cô cuối cùng là giữ chặt lấy cô, giãy dụa, ảo não, vui sướng. . . . . .Cảm xúc lẫn lộn khó có ai có thể phân biệt.
Đáng tiếc cô vĩnh viễn không – cảm giác được sự khó xử của anh, giống như một tiểu hài tử ngu ngốc.
“Phó tổng giám đốc?”
Bả vai truyền đến một cảm giác chạm nhẹ, làm cho anh nhất thời hoàn hồn.
“Chuyện gì?” Anh quay đầu nhìn về phía Vương Di Quân.
“Không có việc gì, chính là ngài đang chắn đường tôi.”
“Thật có lỗi.” Anh lập tức nghiêng người, đủ chỗ cho cô đi, nhưng Vương Di Quân lại đứng im một chỗ không nhúc nhích.
“Phó tổng giám đốc có chuyện gì sao?” Cô do dự hỏi.
Kì Diệp khẽ nhíu mày, ý tứ là đang hỏi vì sao cô lại hỏi như vây?
“Ngài đứng ở chỗ này bất động, cũng đã khá lâu.” Cô nói.
“Tôi đang suy nghĩ chút chuyện riêng.” Anh mặt không đỏ khí không suyễn đáp, sau đó phát hiện cả văn phòng đều đang nhìn anh, thẳng đến khi anh dung mắt chống lại bọn họ, bọn họ mới hoang mang rối loạn cúi đầu tiếp tục công tác.
“Ồ.” Vương Di Quân khẽ lên tiếng, sau đó đi qua anh trở về chỗ ngồi.
Kì Diệp giống như không có việc gì, cũng đi vào văn phòng.
Bên ngoài văn phòng đột nhiên trở nên một mảnh trầm tĩnh, một loại im lặng không hề tự nhiên, tựa như mọi người đều dừng việc hít thở.
“Hô!” Một tiếng thở thật lớn đánh tan trầm tĩnh, kế tiếp là lời dạo mở đầu ồn ào.
“Này uy uy, mọi người có thấy biểu tình của phó tổng lúc nãy không?”
“Có! Anh ấy vừa mới cười đúng không”
“Đối, hơn nữa anh ấy không chỉ cười, một chút nhíu mày, một chút lắc đầu, một chút lại lộ ra biểu tình cam chịu một chút cưng chiều, trời ạ, chẳng lẽ Lí Tiếu nói anh ấy có bạn gái là thật?”
“Khẳng định, hơn nữa lấy dấu hiệu nguy kịch kia, thì anh ấy hẳn yêu thảm a .”
“Ô ô. . . . . . Ta không cần.”
“Không cần là như thế nào, nghe Lí Tiều nói, người yêu của phó tổng là một đại mỹ nhân hiếm có nha, nếu cậu nghĩ mình bằng nàng, vậy chém giết à nha.”
“Ô ô. . . . . .phó tổng, ô ô. . . . . .”
Tin tức hừng hực khí thế nhanh chóng được khuếch tán, đồn đại Kì Diệp có một đại mỹ nữ là bạn gái, trong vòng một ngày truyền khắp tòa nhà, chùng quanh đều là một đống nữ nhân ai oán.
Hữu tâm nhân sĩ chú ý một chút, ôn nhu tu bổ, lần tới tâm động, cho ngươi. (Ý nói đang đợi lần tới Diệp Ca động tâm a).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.