Nhóm tiếp tục bước đi trong âm thầm, hơi thở của họ điều đều và rõ ràng, sự tập trung đầy đủ trên mục tiêu của nhiệm vụ. Trên con đường rừng, họ cẩn thận tìm kiếm dấu vết của con thỏ rừng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào để không làm dấy lên sự báo động của con mồi.
"Sao không thấy dấu vết nào của chúng vậy?" Tú Linh thầm nghĩ to trong khi quan sát khu rừng xung quanh.
"Chắc chúng ta cần phải tìm kiếm kỹ hơn," Tú Ngọc đề xuất, "Thỏ rừng chắc chắn ẩn náu ở những nơi kín đáo hơn."
Lý Phong và Tú Tú đồng thanh gật đầu đồng ý, rồi nhóm tiếp tục đi sâu vào rừng, mắt luôn cảnh giác, tai lắng nghe mọi âm thanh nhỏ bé.
Sau một thời gian tìm kiếm, cuối cùng họ phát hiện một loạt dấu vết rõ ràng của con thỏ rừng, cho thấy chúng đang tiến về phía một khu rừng nhỏ.
"Chúng ta nên tiếp cận từ phía nào?" Lý Phong hỏi, nhìn chằm chằm vào bản đồ.
"Sao không đi từ phía này?" Tú Tú chỉ về phía trước, "Có vẻ như đó là lối đi tốt nhất."
Nhóm quyết định tiếp cận từ phía đó, lẳng lặng và cẩn trọng, sẵn sàng cho một cuộc săn đuổi đầy kịch tính trong khu rừng rậm rạp.
Họ tiến vào khu rừng với sự âm thầm và cảnh giác, bước chân nhẹ nhàng trên lá cây và đất đỏ. Ánh nắng mặt trời lóe sáng qua tán lá xanh mướt, tạo ra những bóng cây lung linh trên mặt đất.
Trong khi đi, họ không ngừng trò chuyện để giữ tinh thần sảng khoái và sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra.
"Anh Phong, em nghĩ con thỏ rừng nào sẽ là mục tiêu đầu tiên của chúng ta?" Tú Ngọc hỏi.
"Chúng ta nên chọn con thỏ nào cô đơn và dễ tiếp cận nhất," Lý Phong đưa ra ý kiến, "Như vậy sẽ dễ dàng hơn trong việc bắt được chúng."
"Tại sao không chúng ta cùng chọn một mục tiêu và tấn công đồng thời?" Tú Tú đề xuất.
Đồng ý với ý kiến này, nhóm bắt đầu lập kế hoạch cho cuộc tấn công sắp tới, lựa chọn một con thỏ rừng đơn độc và sẵn sàng đặt lưới để bắt.
Họ cùng nhau tiến vào khu rừng sâu hơn, dần dần tiếp cận với con mồi đã được chọn lựa. Cả nhóm luôn sẵn sàng cho cuộc đối đầu sắp tới, lòng dũng cảm và kiên nhẫn trong từng bước đi của họ.
Họ tiếp tục tiến vào khu rừng, mỗi bước đi càng làm cho cảm giác hồi hộp và căng thẳng trong họ trở nên rõ ràng hơn. Tiếng rì rào của lá cây và tiếng côn trùng kêu ồn ào trong không gian xanh mướt, tạo nên một bầu không khí huyền bí và căng thẳng.
Dần dần, họ đã nhìn thấy con thỏ rừng đang chậm rãi ăn măng dưới gốc cây. Lý Phong và các cô em nhìn nhau và đồng thanh nhấm nháp, chỉ dấn thân mình ra một chút để tiếp cận mục tiêu.
"Chúng ta sẽ phải đặt lưới rất cẩn thận," Lý Phong thì thầm, "để không làm con thỏ nhận ra sự hiện diện của chúng ta."
Từng bước đi của họ được thực hiện một cách cẩn thận và âm thầm, tránh xa con thỏ để không làm nó hoảng sợ và chạy trốn. Họ đeo lưới và cẩn thận bước đến gần, sẵn sàng cho cuộc tấn công.
Khi mọi thứ sẵn sàng, Lý Phong và ba cô em đồng thanh nhẹ nhàng đưa ra tín hiệu. Họ cùng nhau nhấm nháp lưới, vụt lên và hạ gục con thỏ trong một phần nhất thời của sự ngỡ ngàng của nó.
Cuộc săn đuổi thành công, họ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tự hào với kết quả mà họ đã đạt được. Đó là một bước tiến quan trọng trong hành trình rèn luyện của họ tại học viện kiếm đạo.
Họ tiếp tục cuộc hành trình trở về học viện, mang theo thành quả của mình. Trên đường về, ánh nắng mặt trời lấp lánh qua những tán cây rợp bóng, tạo nên những ánh sáng và bóng râm đẹp mắt trên con đường mòn.
Trong lúc đi, họ không quên trò chuyện và chia sẻ với nhau những cảm xúc sau cuộc săn đuổi thành công. Các cô gái tươi cười và chia sẻ niềm vui, cảm thấy tự hào về khả năng làm việc nhóm của mình. Trong khi đó, Lý Phong giữ vẻ mặt lạnh lùng và chín chắn, nhưng trong lòng anh, sự hài lòng với bản thân không thể phủ nhận.
"Đó là một trải nghiệm tuyệt vời," Tú Linh nói, mỉm cười. "Chúng ta đã làm tốt lắm!"
"Tuyệt vời đấy!" Tú Tú gật đầu đồng tình. "Lần sau, chúng ta sẽ còn phải cố gắng hơn nữa!"
Lý Phong nhìn những cô gái, cảm thấy tự hào về sự phát triển của họ. Mỗi ngày, họ đều trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn, và anh tin rằng họ sẽ trở thành những kiếm sĩ vĩ đại trong tương lai.
Cuối cùng, họ đến học viện và giao nhiệm vụ thành công cho giáo viên. Đó là một buổi chiều đầy thành công và hạnh phúc, và mọi người đều cảm thấy hạnh phúc và tự hào về những gì họ đã đạt được.
Tại học viện, họ sẽ tiếp tục rèn luyện và trưởng thành, sẵn sàng cho những thách thức mới trong cuộc sống của mình. Cuộc hành trình của họ chưa dừng lại ở đây, và họ sẽ không ngừng tiến lên với lòng dũng cảm và quyết tâm không ngừng nghỉ của họ vẫn sẽ tiếp tục.