Thiên Địa Càn Khôn

Chương 24: Nhiếp Hồn đại pháp




Vượt qua vòng lửa, quả nhiên dày chỉ có ba trượng, tình hình bên ngoài hoàn toàn đúng với nhận định của chàng.
Phía có ít lửa là do lão đạo Linh Hóa đích thân trấn giữ! Bên hữu của lão là phía do ả Thiếu đạo chủ đảm nhiệm. Bên còn lại được Thất Tinh Hóa Đạo bủa vây. Đoan Mộc Quý đang ở phía này và đang bị hai lão Hỷ, Nộ tiếp đón! Còn ở phía Tiểu Thiên đang lao ra chỉ có Hóa Thông và ả Đạo nô khi nãy đã bị Tiểu Thiên chế ngự huyệt đạo!
Lượng định tình thế, Tiểu Thiên biết có muốn cứu giúp Đoan Mộc Quý cũng vô ích.
Không những thế, chàng chỉ cần một chút chậm chân là đến lượt chàng cũng bị bắt giữ.
Đành phải giữ nguyên ý định, Tiểu Thiên bật tung Liễu kiếm, lao thẳng vào Hóa Thông.
- Xem kiếm!
Vút!
Véo... Véo...
Hoàn toàn bị bất ngờ, Hóa Thông vội thối lui, miệng hô hoán :
- Sư phụ! Tiểu tử Cửu Trùng Thiên...
Hắn kêu không được nhiều bởi thật là bất ngờ, ả Đạo nô kia không hiểu sao chợt quật vào hắn một kình cực mạnh.
Bùng!
Hóa Thông bị đẩy bật đi, tạo một lối hoàn toàn thông thoáng trước mặt Tiểu Thiên!
Vì quá kinh ngạc trước thái độ lạ lùng của ả Đạo nô, Tiểu Thiên có phần chậm chân.
Thấy vậy ả Đạo nô hối hả đưa tay ra hiệu cho chàng và chính ả lao đi trước.
Vút!
Nào dám tin điều đang xảy ra là do thiện ý của ả, Tiểu Thiên dừng lại. Như nhận ra Tiểu Thiên không những không chạy theo mà còn có dạ nghi ngờ, ả Đạo nô quay lại và hoàn toàn bất ngờ, ả lên tiếng :
- Các hạ còn chờ gì nữa! Tả Hữu hộ đạo và Tứ Giả vệ đạo sắp đến rồi, còn không mau chạy!
Tiểu Thiên bàng hoàng :
- Cô nương... Cô nương nói được!
Ả chưa kịp đáp, tiếng quát của ả Thiếu đạo chủ bỗng vang lên lồng lộng :
- Tiểu My! Hóa ra là ngươi không câm không điếc như ngươi đã giả vờ!
Ả Đạo nô cuống quít, nói với Tiểu Thiên như nài nỉ :
- Vì các hạ, ta phải tự bộc lộ thân phận. Các hạ muốn sao mới chịu tin ta!
Quay đầu nhìn lại, Tiểu Thiên thấy tất cả bọn Huyền Thông Linh Đạo đang ào ào lao đến, chàng gật đầu nói với ả Đạo nô :
- Được rồi! Tại hạ tin cô nương! Đi!
Vút!
Thở ra nhẹ nhõm, ả Đạo nô lập tức đi theo Tiểu Thiên.
Vút!
Sắp vượt khỏi khu vườn hoang phế, Tiểu Thiên nghe ả Đạo nô gọi :
- Dừng lại! Hãy theo ta, chạy về hướng này!
Tiểu Thiên kinh nghi nhìn ả Đạo nô chạy đâu không chạy lại ngoặc trở lại khu vườn!
Không những thế, khi đến một thân cây to, ả chợt chui xuống đó mất hút.
Như biết Tiểu Thiên không chạy theo, ả thò đầu lên, đưa tay vẫy :
- Mau lên! Bọn họ sẽ không nghĩ chúng ta ẩn ở đây!
Tuy vẫn còn do dự nhưng sau đó Tiểu Thiên đành phải hành động theo ả.
Cả hai vừa chui xuống, Tiểu Thiên chưa có đủ thời gian để nhận định rõ địa thế, bất ngờ ả Đạo nô đưa tay cao lên khỏi đầu và khua khoắng gì đó thật nhanh.
Cạch!
Một màn đêm đen liền bao trùm cả hai, khiến Tiểu Thiên dù có mục lực tinh tường cũng không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì!
Như biết chàng đang trong tâm trạng hoang mang, ả Đạo nô chợt thì thầm vào tai chàng :
- Chúng ta tạm thời ẩn ở đây. Các hạ chớ quá lo ngại! Nơi này tuy không kín đáo nhưng họ trong lúc nhất thời sẽ không hề nghĩ chúng ta lại chọn nơi nguy hiểm nhất để ẩn mình.
Ngưng lời một lúc, ả lại thì thào :
- Các hạ vốn có nội lực thâm hậu hãy cố lắng tai nghe ngóng! Chờ họ đi đủ xa và mải lo tìm ở ngoài, chúng ta lập tức bỏ chạy!
Chàng kinh ngạc :
- Chạy đi đâu? Bên ngoài khu vườn, đâu đâu cũng có địa hình trống trải, nhất định khi quay lại bọn họ sẽ phát hiện chúng ta.
Ả tiếp tục thì thào :
- Đến lúc đó các hạ sẽ biết! Nào, nghe ngóng đi!
Vô hình chung, Tiểu Thiên đành tuân theo cách bố trí của ả, một người dám giả câm giả điếc tiềm nhập vào và làm một Đạo nô cho Huyền Thông Linh Đạo!
Sau khi nghe ngóng một lúc, Tiểu Thiên bảo :
- Nếu tại hạ nghe không lầm, họ đã đi khỏi khu vườn khá xa rồi!
Ả lập tức rụt tay lại, ánh sáng theo đó ùa xuống nơi họ ẩn thân! Ả rít :
- Lên!
Vút! Vút!
Định chạy đi thì Tiểu Thiên nghe ả gọi :
- Chậm đã! Ta sẽ cho họ một sự bất ngờ!
Tiểu Thiên nhìn thấy ả ném một ít bột trắng trắng xuống nơi họ vừa ẩn thân. Sau đó, ả dùng tay kéo một phiến gỗ che kín nơi đó! Tiểu Thiên nhận ra đó là một hố đất được đào vội, và miếng gỗ kia cũng không phải ngẫu nhiên mà có, nhất định phải do ả Đạo nô sắp xếp sẵn.
Điều đáng kinh ngạc hơn là ả nọ chợt lấy ra một vật vừa tròn vừa có màu đen. Ả nâng phiến gỗ lên và nhẹ nhàng đặt vật nọ xuống phía dưới. Cũng nhẹ nhàng như vậy, ả cho phiến gỗ nằm đè lên vật kỳ lạ đó. Đến khi xong việc, ả dùng chân hất một ít lá cây cho rơi vãi lên mặt trên phiến gỗ.
Xoa hai tay vào nhau, ả bảo :
- Chúng ta không vội chạy! Các hạ hãy đi theo ta thì biết!
Chạy đến một cội cây cách đó không xa, ả tung người lao lên, nấp kín vào tán lá dày đặc!
Tiểu Thiên tuy chưa hiểu rõ ý định của ả nhưng cũng làm theo.
Vút!
Không bao lâu, đúng như nhận định của Tiểu Thiên, bọn Huyền Thông Linh Đạo ngoài sự vắng mặt của lão đạo Linh Hóa, Hóa Thông và Đoan Mộc Quý, chỉ có bọn Thất Tinh Hóa Đạo và ả Thiếu đạo chủ đang hậm hực quay lại!
Ả Thiếu đạo chủ khoa rộng tay, miệng oang oang :
- Bọn chúng nhất định ở quanh đây! Tìm đi, nhớ đề phòng gã Cửu Trùng Thiên!
Tiểu Thiên nghiêng đầu, nói vào tai ả Đạo nô Tiểu My :
- Tại hạ chỉ ngại lão đạo Linh Hóa...
Ả xua tay ngăn lại :
- Các hạ đừng lầm! Thất Tinh Hóa Đạo rất lợi hại nếu họ hiệp lực! Có thể các hạ chưa biết, họ nhờ công phu Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc nên có Thất Cầm trận uy lực khôn lường!
Chàng thất kinh :
- Họ đã thật sự luyện xong Thất Cầm Tuyệt Hóa khúc như ả Hồ Liễu Liễu kia?
Tiểu My cười lạt :
- Chưa hoàn toàn! Bằng không, chính các hạ đã bị nha đầu kia hạ thủ!
Bất chợt, ả Hồ Liễu Liễu phát hiện nơi có phiến gỗ. Ả hô hoán :
- Chúng đây rồi!
Bọn Thất Tinh Hóa Đạo vẫn không nói một lời nào, cùng nhau chạy đến.
Tiểu My khẽ cười :
- Sắp có trò hay xảy ra! Ta hận nha đầu đã lâu, nay mới có dịp cho ả nếm mùi lợi hại!
Tiểu Thiên chú tâm nhìn từng cử động của ả Hồ Liễu Liễu.
Chờ khi Thất Tinh Hóa Đạo đã đứng vây quanh nơi có phiến gỗ nửa kín nửa hở, ả Hố Liễu Liễu bật quát :
- Bọn ngươi chạy đâu cho thoát! Lên!
Ả dùng chân hất bay phiến gỗ đậy kín hố đất!
Vù!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên.
Bụp!
Lập tức lửa đỏ từ hố đất bùng lên tạo thành một quầng khói đen kịt.
Xòa...
Quá bất ngờ, ả Hỗ Liễu Liễu vừa lùi lại, vừa gào :
- Đó là độc vụ! Mau mau bế khí!
Chính ả gào rồi chính ả bật ho khùng khục, chứng tỏ ả cũng hít phải không ít độc vụ!
Cũng lúc đó, bọn Thất Tinh Hóa Đạo cũng dùng tay dụi mắt, che mồm, và sau đó, tất cả cùng lảo đảo.
Tiểu My lập tức lao xuống, miệng quát :
- Chạy được rồi! Mau lên!
Vút!
Tiểu Thiên đuổi theo Tiểu My, miệng hỏi :
- Có cơ hội sao cô nương không hạ thủ!
Tiểu My sa sầm nét mặt :
- Ta cũng muốn nhưng rất tiếc Hỏa Hắc Vụ của ta không hề có độc! Ả sẽ nhanh chóng nhận ra điều đó và chúng ta có muốn chạy cũng không kịp! Nhanh lên nào! Hỏa Hắc Vụ không ngăn ả được lâu.
Thất kinh, Tiểu Thiên lập tức bảo :
- Vậy đừng chậm trễ nữa! Nếu không ngại, cô nương hãy để tại hạ tiếp trợ!
Tiểu My đưa tay ra :
- Ta cũng định nhờ các hạ, nhưng không dám!
Chộp giữ tay nàng, Tiểu Thiên vội tăng gia cước lực!
Vút! Vút!
* * * * *
Chạy được một đỗi xa, đủ để bọn Huyền Thông Linh Đạo không tài nào theo kịp, Tiểu Thiên chưa kịp dừng lại thì nghe một tiếng quát vang lên :
- Dừng lại!
Vút!
Nhìn nhân vật vừa xuất hiện hoàn toàn lạ mặt, Tiểu Thiên cau mày hỏi :
- Tôn giá gọi tại hạ dừng lại là có ý gì chỉ giáo!
Uy uy lẫm lẫm, nhân vật nọ đưa tay cố ý chỉ vào đốc kiếm đang cài ở sau lưng :
- Qua sắc phục của ngươi, ta biết ngươi là thuộc hạ Ngũ Hành bang, Mộc Hành đường. Ta là ai không lẽ nhìn vào đây ngươi không biết?
Nhận ra sự ngộ nhận của đối phương, Tiểu Thiên chợt lột bỏ y phục bên ngoài :
- Tôn giả lầm! Tại hạ chẳng qua là cải dạng, sự thực thì...
Nhân vật nọ bỗng quát :
- Bất luận ngươi là ai, hãy nghe ta hỏi, ở Tổng đàn Ngũ Hành bang, vừa xảy ra chuyện gì, ngươi có biết không?
Không ngờ lại gặp phải người ngang ngược, bất thông đạo lý, Tiểu Thiên lôi tay Tiểu My :
- Thật thất lễ! Tại hạ có việc vội, không thể và cũng không cần bẩm báo bất kỳ chuyện gì cho bất kỳ ai, kể cả tôn giá!
Tiểu Thiên chưa kịp bước đi, thì...
Xoảng!
Nhân vật nọ đã rút kiếm :
- Việc gì Lãnh Kiếm Phi Thủ ta đã muốn, không ai được quyền trái lệnh!
Tiểu Thiên nhìn sững nhân vật nọ :
- Lãnh Kiếm Phi Thủ! Tôn giá là...
Nhân vật nọ cười đắc ý :
- Giang hồ đệ nhất kiếm, Tiểu Trường nhị kiếm ta là Lãnh Kiếm Phi Thủ Cao Sơn!
Tiểu Thiên kéo Tiểu My về phía sau, như không muốn Tiểu My bị hệ luỵ. Sau đó chàng bĩu môi với thái độ khinh khỉnh :
- Dùng mưu đồ bất chính, hãm hại người đã từng là bằng hữu, tôn giá không xứng với năm chữ Giang hồ đệ nhất kiếm!
Cao Sơn tái mặt :
- Ngươi bảo ta hại ai?
Tiểu Thiên cười lạnh :
- Thời điểm là sáu năm trước, địa điểm là ở Khuyên Bích trì, tôn giá có cần tại hạ nói rõ hơn không?
Cao Sơn bỗng chấn động :
- Ai cho ngươi biết rõ chuyện này?
Chàng đáp :
- Muốn người đừng biết thì không nên làm! Tôn giá đừng nghĩ Khuyên Bích trì là nơi vắng vẻ, hành vi của tôn giá sẽ chỉ có trời biết, đất biết!
Cao Sơn động nộ :
- Nói! Phải chăng Hàn Nam Long thật sự còn sống và chính y đã cho ngươi biết mọi việc?
Tiểu Thiên bật cười :
- Nếu vị tiền bối họ Hàn thật sự còn sống, sáu năm qua tôn giá liệu vẫn yên ổn được sao? Nhưng không hề gì, sáu năm trước nếu ta không cứu được mạng của Hàn Nam Long thì bây giờ ta sẽ thay mặt Hàn tiền bối, đòi tôn giá phải trả lại công đạo!
Choang!
Tiểu Thiên bật tung Liễu kiếm, miệng quát to :
- Lãnh kiếm của tôn giá đâu! Ta muốn biết thế nào là Giang hồ đệ nhất kiếm!
Cao Sơn chưa kịp khởi phát kiếm chiêu bất ngờ có tiếng quát ngăn lại :
- Chậm đã, Cao Sơn!
Vút! Vút!
Hai nhân vật cùng một lúc xuất hiện! Và Cao Sơn phải bàng hoàng khi nhìn rõ một hai nhân vật vừa đến :
- Hàn Nam Long! Ngươi chưa chết?
Cũng nhìn rõ ai là Hàn Nam Long, Tiểu Thiên bước đến gần :
- Là tiến bối ư! Sáu năm trước tại hạ những tưởng Cửu diệp Tử Linh thảo đã không giúp được gì cho tiền bối!
Nhân vật có niên kỷ trạc tứ tuần so với nhân vật cùng xuất hiện rõ ràng là kém hơn hẳn, nhân vật này cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Thiên :
- Cửu diệp Tử Linh thảo! Hóa ra vật được thiếu hiệp nhét vào miệng ta thính là...
Tiểu Thiên bỗng dịch người lao chắn trước mặt Hàn Nam Long :
- Cẩn trọng! Muốn ám toán ư? Xem kiếm!
Véo... Véo...
Choang! Choang! Choang!....
Nhìn lại, Hàn Nam Long, Tiểu My cùng với lão nhân đã xuất hiện một lúc với Hàn Nam Long, cả ba đều nhìn thấy Tiểu Thiên đang giao kiếm với Cao Sơn. Chứng tỏ Cao Sơn vừa bất ngờ tấn công Hàn Nam Long nhưng bị Tiểu Thiên phát hiện.
Họ nghe Cao Sơn quát lên phẫn nộ :
- Tiểu tử ngươi, đây là lần thứ hai ngươi phá hỏng đại sự của ta! Ngươi đáng chết! Đỡ!
Véo... Véo...
Hàn Nam Long sợ Tiểu Thiên không phải đối thủ của Cao Sơn bèn kêu lên :
- Bản lãnh của y không thể xem thường! Thiếu hiệp hãy lui lại, giao y cho ta!
Tiểu Thiên bật cười :
- Tại hạ nào dám xem thường! Nhưng, ha... ha... hãy xem Lưu Thủy Hành Vân Phi Lạc kiếm của tại hạ thừa sức đối kháng! Xem đây!
Véo... Véo...
Choang! Choang! Choang!
Câu nói của Tiểu Thiên khiến ba nhân vật cùng thất kinh như nhau!
Hàn Nam Long và lão nhân cùng xuất hiện phải đưa mắt nhìn nhau để cùng kêu :
- Là y?
Riêng Cao Sơn thì thất sắc lùi lại :
- Lưu Thủy Hành Vân Phi Lạc kiếm! Ngươi đã tiến vào Vũ Mục Tàng Binh thất!
Tiểu Thiên giật mình, tay loang kiếm nhanh hơn :
- Tôn giá biết khá nhiều đấy! Đỡ!
Véo... Véo...
Cao Sơn gầm lên thịnh nộ :
- Thì ra họa đồ Tàng Binh thất đã bị tiểu tử ngươi lấy mất! Đáng chết! Đỡ!
Cao Sơn hất mạnh hữu kiếm, trong khi đó ngấm ngầm cho tả thủ vào người Véo... Véo...
Hân Nam Long ở ngoài kêu lên :
- Đề phòng Tả Phi Thủ của y!
Đúng lúc đó, Tiểu Thiên phát hiện tả thủ của Cao Sơn chớp động! Một vật đen trùi trũi bỗng lao vút vào vầng kiếm của chàng Vù...
Tiếng đề tỉnh của Hàn Nam Long cũng giúp chàng không ít. Tiểu Thiên vội thu kiếm, vung nhanh tả chưởng :
- Cửu đùng đệ nhất thức! Đỡ!
Ào... Ào...
Ầm!
Choang! Choang!
Vật đen nọ bỗng bật ngược về phía Cao Sơn. Y chộp lấy, miệng cười như gào thét :
- Cửu Trùng công phu! Ha...Ha...! Cửu Trùng công phu...
Vút!
Quá bất ngờ trước thái độ bỏ chạy của Cao Sơn, Tiểu Thiên quát :
- Chạy đi đâu? Dừng lại!
Định đuổi theo, Tiểu Thiên nghe Hàn Nam Long gọi :
- Đừng đuổi theo! Phi Thủ của y vẫn đang chờ hành vi đó của thiếu hiệp, rất nguy hiểm!
Lão nhân nọ cũng bảo :
- Đành để y thoát lần này vậy! Hà...! Nhiếp Hồn đại pháp của y rồi sẽ hại thêm không ít người nữa.
Bốn chữ Nhiếp Hồn đại pháp này lập tức gây kinh ngạc cho Tiểu Thiên :
- Lão tiền bối nói sao? Lãnh Kiếm Phi Thủ cũng tinh thông Nhiếp Hồn đại pháp?
Lão nhân kinh ngạc :
- Ngươi dùng chữ cũng, dường như còn biết thêm ai nữa cũng biết Đại pháp Nhiếp Hồn?
Tiểu Thiên gật đầu :
- Là Hà Kỉnh Chi!
Lão nhân bỗng cười ngặt nghẽo :
- Hà Kỉnh Chi! Ha... Ha... Ngươi lầm rồi! Một Cao Sơn tinh thông thuật này đã khiến giang hồ nhiều phen náo loạn, nếu có thêm Hà Kỉnh Chi. Hừ, võ lâm Trung Nguyên đâu còn chỗ cho những người có tâm huyết dung thân?
Tràng cười hàm ý giễu cợt của lão nhân khiến Tiểu Thiên sinh bực.
Như đoán rõ tâm trạng này, Hàn Nam Long chợt lên tiếng như muốn khuyên giải :
- Thôi tiền bối đây chính là Bang chủ Cái bang. Từng lời nói của Thôi tiền bối đều xác đáng, trừ phi thiếu hiệp có những bằng cớ đáng tin hơn cho biết Hà Kỉnh Chi thật sự am tường thuật này!
Không thể nói rõ những gì có liên quan đến Ngũ Hành bang, vì nói như thế là phải đề cập đến thân thế lai lịch cho đến giờ hãy còn mơ hồ, Tiểu Thiên đành hỏi Hàn Nam Long về Cao Sơn :
- Chuyện xảy ra sáu năm trước tại Khuyên Bích trì, phải chăng Hàn tiền bối bị hại là do Đại pháp Nhiếp Hồn của Cao Sơn, Lãnh Kiếm Phi Thủ?
Hàn Nam Long lắc đầu :
- Không phải! Ta đã có sẵn sự phòng bị, y có dùng Đại pháp Nhiếp Hồn cũng không thể hại được ta. Chỉ có điều ta mải lo ngừa điều này, quên lưu tâm điều khác, kết quả, suýt nữa là ta vong mạng. Nếu không có lá Tử Linh thảo của thiếu hiệp tiếp trợ đúng lúc...
Vẫn không hết nghi hoặc, chàng hỏi :
- Chuyện xảy ra như thế nào, tiền bối?
Hàn Nam Long bèn thuật lại mọi việc sau khi buông một tiếng thở dài ngán ngẩm :
- Việc Thẩm Định Giang, Bang chủ Ngũ Hành bang nhờ công phu tuyệt thế đã chiếm lĩnh ngôi minh chủ võ lâm như thế nào, có lẽ thiếu hiệp đã biết! Cũng như mọi người, ta và Cao Sơn tuy bại nhưng vẫn bất phục! Phàm ai cũng vậy, hễ bất phục nhất định phải sinh dị tâm! Các phái thì muốn chiếm đoạt công phu của họ Thẩm, ta thì lo khổ luyện công phu, những mong sau này có dịp phục hận, riêng Cao Sơn thì chỉ muốn tìm cách hãm hại kẻ đã đả bại y!
Tiểu Thiên giật mình :
- Cao Sơn cũng có ý này sao? Vậy đâu khác gì Tam trang với Hà Kỉnh Chi cầm đầu?
Việc gộp Hà Kỉnh Chi và Cao Sơn làm một lần này của Tiểu Thiên không ngờ lại được Hàn Nam Long tán thành. Hàn Nam Long nói tiếp :
- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Ta không ngạc nhiên khi biết Cao Sơn cứ lén lút quan hệ và đi lại nhiều lần với Hà Kỉnh Chi, Tổng hộ pháp của Ngũ Hành bang! Trong một lần gặp mặt, Cao Sơn có lỡ miệng khoe với ta điều này. Ý của y là muốn ta lên tiếng tán đồng việc y cấu kết với họ Hà. Và nếu được, ta sẽ đứng chung phe với y! Nhưng khi ta biết y đã dùng Nhiếp Hồn đại pháp, giúp Hà Kỉnh Chi khống chế Thẩm Định Giang, ta hết sức phẫn nộ!
Và thế là...
Tiểu Thiên càng nghe càng ngỡ ngàng đến nỗi phải vừa thốt vừa đưa mắt nhìn Bang chủ Cái bang tỏ ý tạ lỗi :
- Hóa ra là Cao Sơn đã giúp Hà Kỉnh Chi. Khi nãy tiểu bối không biết, nên...
Thôi lão cái xua tay :
- Ngươi bất tất phải lưu tâm! Ta cũng vừa nghĩ lại, biết đâu Hà Kỉnh Chi cũng đã được Cao Sơn chỉ điểm cho tà thuật này! Hãy nghe Hàn Nam Long nói hết đã!
Gật đầu, có phần nào ngưỡng mộ tính khí thật thẳng thắn của Bang chủ Cái bang, Tiểu Thiên lắng nghe Hàn Nam Long thuật tiếp :
- Khuyên y không được, ta tìm cách ngăn cản y! Hạng tham lam như y muốn ngăn cản cần phải có miếng mồi thích hợp. Ta vốn đang giữ trong mình mảnh họa đồ Tàng Binh thất.
Ta dùng nó để tách y ra khỏi Hà Kỉnh Chi.
Tiểu Thiên lại kêu :
- Mảnh họa đồ bao quanh một bao kiếm cũ kỹ, đó là vật của tiền bối!
Hàn Nam Long gật đầu :
- Không sai! Nếu thiếu hiệp biết rõ như vậy chắc chắn thiếu hiệp đã tìm thấy ở dưới đáy Khuyên Bích trì?
Chàng thú nhận :
- Đó cũng là điều tình cờ, tại hạ nào ngờ đó là vật của tiền bối!
Hàn Nam Long mỉm cười :
- Vận số mỗi người mỗi khác, có lẽ thiếu hiệp đã tìm ra nơi toạ lạc của Vũ Mục Tàng Binh thất?
Tiểu Thiên phải gật đầu :
- Tại hạ...
Hàn Nam Long xua tay :
- Không hề gì! Tìm ra là được. Biết đâu nhờ đó sau này võ lâm Trung Nguyên vì có thiếu hiệp sẽ vượt qua cơn đại nạn này! Trở lại chuyện của Cao Sơn, như y biết về Tàng Binh thất nhiều hơn ta tưởng! Thấy ta có họa đồ, y cứ bám lấy ta! Không rõ ý của y, ta lấy đó làm mừng vì như vậy y sẽ quên việc giúp Hà Kỉnh Chi! Nào ngờ, sáu năm trước, bất đồ y đề xuất với ta một việc...
Tiểu Thiên đoán :
- Phải chăng y muốn cùng tiền bối đánh cược và vật đánh cược chính là mảnh họa đồ?
Hàn Nam Long kinh nghi :
- Thiếu hiệp đã nghe ai nói hay tự đoán ra?
Tiểu Thiên bảo :
- Khuyên Bích trì là nơi không thể vượt qua nếu không có khinh công thượng thừa!
Với địa hình này và với chuyện đã xảy ra lần đó, tại hạ nghĩ nội tình không thể khác!
Hàn Nam Long gật đầu :
- Thiếu hiệp đoán đúng! Ta buộc phải nhận đánh cược với y. Và như đã nói, ta mãi đề phòng Nhiếp Hồn đại pháp nên vô tình trúng kế của y!
Tiểu My đứng nghe từ nãy giờ, đến lúc này chợt lên tiếng :
- Một người phải luôn ngưng thần, vận dụng định lực để ngăn ngừa Nhiếp Hồn đại pháp, đương nhiên chân nguyên phải hao tốn! Tiền bối nhận tỷ đấu khinh công với y kể như đã nắm chắc phần bại.
Hàn Nam Long thở dài :
- Nếu lúc đó ta có được sự hiểu biết như cô nương vừa nói, kết quả vẫn không thay đổi! Ta rất am hiểu y, y là người hành sự bất chấp thủ đoạn! Đúng vậy, chỉ mới vượt Khuyên Bích trì chừng năm trượng, ta đã nhận ra nguyên khí bất túc! Biết thế nào cũng bại, một mặt ta vất mảnh hoạ đồ nọ cùng bao kiếm vốn của ta xuống đáy trì, mặt khác, ta phải lợi dụng lớp băng không ngờ là có trên mặt trì để chạy nhanh khỏi chỗ chắc chắn sẽ chết!
Ngừng lời một lúc như để hồi tưởng, Hàn Nam Long tiếp :
- Lúc đó ta chỉ nghĩ, chỉ cần không chết ở Khuyên Bích trì là được! Còn việc đánh cuộc, tuy ta thua nhưng vật đánh cược không còn, y dù có ác độc cũng không nỡ giết ta!
Nào ngờ, hà, cho đến giờ ta vẫn không tin là ta còn sống!
Biết Hàn Nam Long lại muốn đề cập đến chiếc lá Tử Linh thảo ân tình, Tiểu Thiên mỉm cười :
- Trao cho tiền bối một chiếc lá Tử Linh thảo rồi, chờ mãi không thấy tiền bối lai tỉnh, tại hạ đành phải bỏ đi. Không ngờ, nhờ đó tại hạ gặp sự may mắn khác!
Hàn Nam Long cũng mỉm cười :
- Ta rất kinh ngạc khi biết sinh mạng không những được bảo toàn mà nội lực cũng đột ngột tăng tiến! Biết có người cứu, ta quyết tâm đi tìm! Và sau đó không lâu, ta tình cờ phát hiện một đứa bé đang bị Trương Đống uy hiếp. Đứa bé đó vì muốn cứu mạng bằng hữu đã khẳng khái dùng Cửu diệp Tử Linh thảo để làm điều kiện trao đổi với họ Trương!
Nghe đến đây, Tiểu Thiên bất giác nhớ lại cảnh chàng và Hà Như Thủy suýt mất mạng dưới Lãnh Chưởng Thần Minh của Trương Đống! Chàng nhìn sững Hàn Nam Long :
- Người lần đó đã dẫn dụ Trương Đống và còn bảo tại hạ mau chạy, chính là tiền bối?
Hàn Nam Long gật đầu :
- Ta và thiếu hiệp kể cũng lạ, luôn lần lượt cứu giúp nhau cho dù không một lần quen biết!
Tiểu Thiên vòng tay đáp tạ :
- Ân cứu mạng của tiền bối...
Hàn Nam Long xua tay :
- Thiếu hiệp cũng đã từng cứu mạng ta, ân đền ân, đâu cần phải đáp tạ.
Chợt đổi giọng, Hàn Nam Long chợt hỏi :
- Nhưng ta muốn biết rõ điều này, mong thiếu hiệu thành thật đáp lời!
Chàng bảo :
- Những gì tiền bối muốn biết, tất phải là việc hệ trọng! Nếu biết, tại hạ nhất đinh không dám giấu!
- Thiếu hiệp là người đã từng xuất hiện ở Tổng đàn Ngũ Hành bang, dưới lốt Vô Danh Nhân?
Tiểu Thiên mỉm cười :
- Chính là tại hạ!
- Như vậy, đúng như thiếu hiệp đã nói, võ học của thiếu hiệp vừa có liên quan đến Cửu Trùng lão quái, có Tiên Kiếm Võ Đang và có cả Vong Ngã Thiếu Lâm?
Chàng thừa nhận :
- Không sai! Tuy nhiên lúc lưu tự, những người này không hề dùng tên thật hoặc những danh xưng đã dùng!
- Họ tự xưng như thế nào?
- Tiên - Thần - Thánh - Nhân!
Hàn Nam Long kinh ngạc :
- Thần là ai? Còn sao là Nhân mà không là Quái?
- Tại hạ chưa biết nhân vật nào tự xưng là Thần. Chỉ biết công phu của nhân vật này được gọi là Thần Chưởng! Còn riêng chữ Quái...
Bang chủ Cái bang đột nhiên xen vào :
- Thế nào là Thần Chương? Ngươi có thể cho ta xem qua không?
Tiểu Thiên thoáng ngần ngại :
- Trong những sở học của bốn nhân vật này, khó luyện nhất chính là Thần Chưởng!
Tiểu bối luyện chưa đến nơi đến chốn nên có phô diễn chỉ làm trò cười cho lão tiền bối mà thôi!
Bang chủ Cái bang vẫn nằng nặc :
- Ta không cười là được rồi! Nào!
Hàn Nam Long nghi hoặc, bảo Tiểu Thiên :
- Rất có thể Thôi tiền bối đã đoán biết nhân vật tự xưng Thần Chưởng là ai! Chỉ cần nhìn thêm một ít về sở học của nhân vật đó! Thiếu hiệp xin chớ ngại!
Định tâm làm theo, Tiểu Thiên bảo :
- Do chưa lĩnh hội hết mọi biến ảo nên uy lực của chưởng này rất kém! Xem đây!
Chàng quật vào cội cây gần đó một kình, theo khẩu quyết Thần Chưởng.
Vù...
Ầm! Rào... Rào...
Thân cây bị chấn động nhưng không đổ, chỉ làm lá từ trên cành rơi xuống mà thôi!
Tiểu Thiên nhìn họ và cười gượng :
- Tại hạ đã bảo rồi, chưởng này vị tất đúng với tên gọi!
Không có vẻ xem thường như Hàn Nam Long và Tiểu My, Bang chủ Cái bang đi đến tận cội cây và xem xét thật kỹ vết chấn kình.
Được một lúc, lão quay lại và hỏi Hàn Nam Long :
- Ngươi có bao giờ nghe nói đến một nhân vật, hai trăm năm trước đã tự xưng là Thủy Thần?
Hàn Nam Long ngơ ngác :
- Thủy Thần! Chưa!
Bang chủ Cái bang thở dài :
- Do trùng thời điểm nên thoạt nghe ta cứ ngỡ Thủy Thần chính là người khi lưu tự đã nhận là Thần Chưởng! Nhưng xem ra không phải!
Tiểu Thiên động tâm :
- Vị Thủy Thần này công phu như thế nào?
Thôi lão cái đáp :
- Thủy vốn có tính nhu. Nhu chưởng của Thủy Thần cũng đã một thời ngạo thị giang hồ!
- Nhu chưởng! Đã là chưởng sao có thể phát ra nhu?
Hàn Nam Long giải thích :
- Võ học có cương có nhu, cũng như nội lực phải có âm có dương! Tại thiếu hiệp chưa có đủ hiểu biết nên mới nghĩ là không có!
Còn muốn hỏi nữa nhưng Tiểu Thiên bất ngờ nghe Thôi bang chủ hỏi :
- Như vậy, Tiên - Thần - Thánh - Nhân là bốn người chung lực lập ra Vũ Mục Tàng Binh thất?
Có dịp giải thích cho mọi người rõ về nghĩa khí cao ngút trời của Tận Trung Nhân, một nhân vật chỉ được mọi người biết đến qua danh xưng Cửu Trùng lão quái. Tiểu Thiên bảo :
- Không sai!! Họ đã hợp lực, mục đích là để báo thù cho trung thần Nhạc Phi, quyết diệt trừ gian tặc Tần Cối! Ở đó, chính Cửu Trùng lão quái là người chủ xướng. Lão tự nhận là Tận Trung Nhân!
- Tận Trung Nhân! Như vậy, Tiên Kiếm Võ Đang, Vong Ngã Thiếu Lâm không phải bị Cửu Trùng lão quái hãm hại?
Mỉm cười với Hàn Nam Long, Tiểu Thiên đáp :
- Không hề có chuyện đó! Tất cả đều tự nguyện, danh xưng mới của họ lần lượt là: Kiếm Tiên Vị Quốc - Thần Chưởng Phục Giang San - Thánh Y Báo Thiên Tử - Tận Trung Nhân!
Tuần tự lập lại những danh xưng đầy chí khí này, Hàn Nam Long quay nhìn Thôi lão cái, cả hai cùng ngửa cổ cười vang.
- Ha... Ha...
- Ha... Ha...
Sau đó, Tiểu Thiên thoáng hiểu nguyên nhân khi nghe Hàn Nam Long bảo :
- Thất đại phái sẽ rất hài lòng nếu biết rõ chuyện này!
Thôi lão cái gật đầu :
- Ta cũng nghĩ như vậy! Việc liên minh tất thành! Đi!
Đột ngột, cả hai bỏ đi.
Vút! Vút!
Họ để lại Tiểu My ngơ ngác và Tiểu Thiên đang tự mỉm cười...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.