Tố Cầm vừa vào phòng nghiên cứu liền lôi kéo Cát Tường không buông, không vui bĩu môi:
"Cái kia, cô kêu 01 đúng không? Tôi nói này, cô cần gì phải răm rắp nghe theo Bùi xấu tính như vậy chứ? Hắn chèn ép cô ghê gớm lắm đúng không?"
"Đó là trách nhiệm của tôi." Cát Tường máy móc cúi đầu. "Bùi tiến sĩ rất tốt."
Cái gì mà Bùi tiến sĩ rất tốt? Tố Cầm không tin nhìn Cát Tường mấy lần, lẽ nào tên kia còn có thể dịu dàng ôn nhu đối xử với mọi người? Trong lòng cô xuất hiện một tia ghen ghét, khó chịu, hắn làm sao có thể đối xử tốt với một con rô-bốt, lại lúc nào cũng mặt lạnh với cô chứ?!
"Tố tiểu thư, nếu như không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước."
Tố Cầm nhớ lại mấy lời Bùi An Cảnh nói vừa rồi với Cát Tường, nháy mắt ghen tức đỏ cả mắt, không đợi Cát Tường ra khỏi cửa liền vội vàng nói:
"Tôi... tôi đi cùng cô!"
Cát Tường không nói tiếng nào, cũng không có ý ngăn cản. Hai người liền một đường đi đến khu vực tổng kiểm tra rô-bốt. Tổng kiểm tra mỗi năm một lần, nếu như Bùi An Cảnh không tự mình ra lệnh để Cát Tường đi theo, hôm nay có lẽ cô còn đang ở đây làm kiểm tra.
"Đây là nơi nào?" Tố Cầm tò mò hỏi.
"Khu vực kiểm tra rô-bốt."
"Cô không kiểm tra sao?"
Cát Tường còn chưa trả lời, Bùi An Cảnh đã xuất hiện trước mắt cô. Hắn nhíu mày nhìn Tố Cầm, giọng nói cực kì lạnh lẽo:
"Ai cho phép cô đến đây?"
"Tôi... tôi tự mình đến! Đâu có quy định nhân viên không được rời khỏi phòng đâu!" Tố Cầm gân cổ lên đáp trả.
Bùi An Cảnh lạnh mặt, không thèm đôi co với cô ta nữa, trực tiếp quay sang Cát Tường:
"Đi xuống phía dưới kiểm tra đi."
Hắn nghi ngờ 01 có vấn đề về lập trình, không lí nào lại chẳng biết tí gì về nghiên cứu khoa học được. Kiểm tra định kì rô-bốt, ngoài vấn đề về máy móc còn phải làm thí nghiệm. Dù sao đây cũng là rô-bốt chuyên dụng cho nghiên cứu khoa học.
Cát Tường ngây người, nhìn chằm chằm Bùi An Cảnh. Cô liệt môn Hóa, suýt chút nữa phải học lại Đại học một năm đấy!
"Mau lên." Hắn ra lệnh, mặt không chút cảm xúc.
Tố Cầm cũng hứng trí bừng bừng bám vào lan can thủy tinh, tò mò nhìn đám rô-bốt được đánh số bên dưới đang chuẩn bị tiến hành làm thí nghiệm.
"01, cô mau đi đi, tôi ở trên này cổ vũ cho cô!" Tố Cầm cười tít cả mắt nói với Cát Tường.
Cổ vũ con bà nó! Cát Tường vẻ mặt anh dũng hi sinh từng bước đi xuống, nghiêm cẩn đứng vào vị trí của mình, sầu não nhìn hàng tá ống nghiệm, chất hóa học trên bàn. Phía trên còn có hai đôi mắt nhìn chằm chằm cô, hơn nữa cả hai người còn đều là thiên tài trong giới khoa học kĩ thuật, cô căng thẳng muốn chết a!
"01, cố lên! Fighting!"
"Câm miệng."
Tố Cầm luôn mồm hò reo, bị một câu lạnh như băng của Bùi An Cảnh dọa cho hết hồn hết vía, nhất thời im lặng không ít.
Xung quanh đã bắt đầu làm được 5 phút, Cát Tường vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà đứng, dụng cụ thí nghiệm không lệch nửa mi-li-mét. Giám sát viên nhướng mày, sẵng giọng:
"01, làm việc đi!"
Cát Tường cắn răng, chưa bao giờ ghét bị gọi theo số thứ tự như vậy, 01 này, 01 nọ, đây là viện nghiên cứu, không phải trại giam có được hay không? Làm thì làm, dù sao cũng học một vài thí nghiệm cơ bản rồi, lẽ nào cô chịu bó tay sao?
Bùi An Cảnh nhìn Cát Tường bắt đầu điên cuồng pha chế, con ngươi co rút một chút, hắn vội vàng lớn tiếng hô lên:
"Dừng lại, 01!!!"
Bùi tiến sĩ vẫn là chậm một bước, ống nghiệm trên tay Cát Tường 'choang' một tiếng nổ tanh bành, chất lỏng bên trong ống nghiệm ào ào đổ xuống mặt bàn, dẫn đến một dãy cháy nổ liên tiếp.
Tố Cầm trợn mắt há mồm, cũng vội vàng chạy xuống hỗ trợ dập lửa. Nữ chính hỗ trợ thật sự chẳng khác nào thảm họa, loảng xoảng loảng xoảng càng làm rơi vỡ nhiều đồ đạc hơn, mắt thấy liền dính phải chất hóa học gây nổ lên tay, Cát Tường vội vàng chụp lấy tay Tố Cầm, giúp cô ta tránh khỏi một bàn đầy chất hóa học, nhưng chính tay cô đã thê thảm lại càng không nỡ nhìn hơn.
Bùi An Cảnh lúc này cũng đã chạy đến, hung bạo giật tay Cát Tường ra. Bàn tay cô lúc này trầy xước thê thảm, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng vi mạch, dây điện cháy nổ bên trong. Mặc dù biết rõ vết thương này đối với rô-bốt chẳng là gì, thậm chí cô còn không cảm thấy đau, Bùi An Cảnh vẫn cảm thấy trái tim hung hăng nghẹn ứ lại, đau đớn kinh người. Hắn giận tái mặt gầm lên:
"Con mẹ nó, thần kinh rồi sao? Natri đổ vào nước sẽ gây cháy nổ cũng không biết! Mày rốt cuộc là làm ra từ đống sắt vụn nào vậy! Trên bàn có kẹp ống nghiệm mà, nhất thiết phải cầm tay không? Ngu ngốc! Ngu ngốc!"
Không riêng gì Cát Tường, Tố Cầm, nhân viên hỗ trợ dập lửa,... đều ngây dại trước cơn thịnh nộ của Bùi An Cảnh. Hắn tức giận thành cái bộ dạng này, thậm chí còn chửi thề đúng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, hơn nữa, giọng điệu giống như rất lo lắng...