Thiên Hạ Đệ Nhị

Chương 86: Tôi là báu vật của ai




Cuộc sống luôn phải tiếp diễn, sau khi bốc đồng ngông cuồng thì dù sao cũng phải gánh chịu hậu quả.
Lúc tôi mở cửa, nhìn thấy mẹ già ngồi trên ghế salon, trong nháy mắttôi nhìn thấy bỗng hoài nghi mình hoa mắt, cũng trong nháy mắt lại biếnthành vẻ xanh mét dọa người. Mấy ngày không gặp, sao trên đầu bà lạinhiều tóc bạc như vậy.
“Con quỳ xuống cho mẹ.” Bà rất tức giận. Tôi có thể tưởng tượng ranhưng lại càng không quá lo lắng đến mức độ bộc phát. Tôi đặt đồ lên ghế salon, rất ngoan ngoãn quỳ gối trong phòng khách.
Lần đó bà cầm dây nịch quất tôi túi bụi một trận, đây là lần đầu tiên trong ký ức bà đánh tôi, khi tôi hai mươi ba tuổi.
Cái dây nịt chết tiệt này là do ai sản xuất, chuyên để đóng phim SMsao. Nhìn dấu vết xanh tím trên người, buồn cười chính là tôi không hềthương hại mình chút nào, là tôi đáng bị đánh. Khi cơn đau lan tỏa khắpngười, tôi như có cảm giác trút được gánh nặng. Thôi, cứ vậy đi.
Mẹ già vừa đánh vừa mắng tôi: “Sau này mẹ không quan tâm đến con nữa, con muốn làm gì thì làm! Bên chỗ Tiểu Tần con tự đi nói chuyện với nó.”
Tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, bà khom người ôm lấy tôi, nước mắt chảytheo bên tai vào cổ tôi. Trong ký ức bà luôn là phụ nữ kiên cường. Khicòn bé tôi bị sốt, bà đã tự mình đưa tôi vào bệnh viện vào lúc ba giờsáng. Đèn đóm, bình gas trong nhà mãi mãi đều là do bà đổi.
Có lẽ bạn không cách nào hiểu được cảm giác thiếu hụt an toàn trongmột ngôi nhà không có đàn ông là thế nào. Tôi nhớ một lần có người uốngsay đá cửa nhà tôi, khi đó tôi còn nhỏ, bà đã cầm dao giấu dưới gối, cảđêm ôm lấy tôi.
Nhưng một người phụ nữ như thế, bây giờ đang ôm tôi, một mình khóc không thành tiếng.
Ngày hôm sau, tôi gặp thái hậu – cũng chính là mẹ Tần Tấn.
Tôi đã đoán được chín mười phần mục đích của bà đến nhà tôi. Tuy mẹgià nói là không ngó ngàng đến, nhưng vẫn ngồi bên cạnh tôi. Tôi biết,bà sợ mẹ của Tần Tấn làm khó tôi.
Thái hậu nói chuyện rất có trình độ, uyển chuyển nói từng câu từngchữ, nhưng ý cũng rất rõ ràng. Tổng kết lại là: Tuy cháu là đứa béngoan, nhưng nhà họ Tần không thể chấp nhận hành vi bốc đồng như vậy,cho nên hủy bỏ việc cưới xin này, xin lỗi.
Tôi mỉm cười tháo chiếc nhẫn trên tay ra đưa đến, bà cũng nhìn tôihơi kinh ngạc. Sau đó hai bên trò chuyện xong rồi vui vẻ giải tán.
Ngày hôm sau đi làm, tôi bị mọi người vây khốn, hỏi tôi tại sao hủybỏ đám cưới. Hơn nữa còn tổng kết được rất nhiều phiên bản, lấy mấy bảnkhông qua viễn tưởng trong đó là như sau:
Thứ nhất, thái thượng hoàng và thái hậu ngại không môn đăng hộ đối.
Thứ hai, hoàng thượng chơi đủ rồi, đã thay đổi tình cảm.
Thứ ba, hoàng thượng và Trần Nhiên có gian tình, thấy Trần Nhiên vàUông Lỗi quen nhau nên dưới cơn nóng giận lấy tôi để khiêu khích TrầnNhiên.
……………
Tần Tấn không có ở đây, tôi sửa sang lại những báo cáo chồng chất mấy ngày qua. Khi sửa sang lại báo cáo thu chi của phòng tài vụ, tôi pháthiện một hiện tượng rất nghiêm trọng. Tiền lãi Phù Thế Online thấp hơnchúng tôi dự tính rất nhiều. Đây là chuyện gì xảy ra?
Tôi tra bảng xếp hàng trên mạng, phát hiện trò Thiên Cổ kia vượt hẳnlên đầu, hơn nữa còn có lời đồn là thu mua chúng tôi. Nhớ trước đó vàingày sau khi bọn họ đoạt được giải trò chơi được chào đón nhất, vẫnkhông có hành động to tát, tôi đột nhiên cảm thấy kinh khủng. Có lẽ điều này hoàn toàn là một âm mưu, bọn họ đã thăm dò tính cách của Tần Tấn.Tần Tấn chính là dân đánh bạc liều mạng, chỉ cần có một tia hi vọng cũng sẽ bí quá hóa liều, quyết chiến đến cùng.
Người vừa cố chấp, vừa hiếu thắng, nghe nói là không muốn ở dưới cánh của thái thượng hoàng nên mới ra ngoài tự lập sự nghiệp.
Trách sao…. anh khẳng định đã biết tôi trở về cũng không ở đây.
Tôi cảm thấy bất an, nếu như lúc này tôi đưa đơn thôi việc, tươngđương với việc trong lúc anh khó khăn nhất lại rời bỏ anh. Nhưng tôi ởlại có thể giúp được gì chứ? Hơn nữa bây giờ tôi lấy tư cách gì đối mặtvới anh đây?
Sửa sửa đổi đổi đánh đơn thôi việc, xem nhiều lần cũng cảm thấy không hài lòng, đến lúc muốn sửa thì lại không có ý nào để viết. Cho nên hạquyết tâm in cái này ra.
Gần buổi trưa thì anh và bọn Trần Nhiên trở về, lúc thấy tôi cũngthoáng ngơ ngác. Tất cả mọi người vô cùng biết điều, ngậm miệng biến mất không thấy tăm hơi.
Anh vẫn đứng trước bàn làm việc của tôi, tôi mím môi quyết tâm vài lần, cuối cùng đưa đơn thôi việc ra: “Tần tổng, em…”
Trên cửa thủy tinh phản chiếu rất nhiều bóng người, anh không nhận, khẽ nói: “Đến phòng làm việc của anh.”
Tôi yên lặng đi theo vào, anh đóng cửa lại rồi kéo rèm cửa sổ. Sau đó đứng trước mặt tôi như vậy và yên lặng nhìn tôi. Tôi không dám ngẩngđầu, người này tôi từng rất nhiều lần, rất nhiều lần tựa vào anh, nhưngbỗng trở nên rất xa xôi.
“A Lạc” Anh đưa tay đến, tôi gần như lui một bước theo phản xạ cóđiều kiện, bối rối đưa đơn xin thôi việc: “Tần tổng, đây là đơn thôiviệc của em.”
Anh chậm rãi nhận lấy từ tay tôi, vẻ mặt gần như có thể nói là ảm đạm. Ba trăm chữ ngắn ngủn, anh xem không dưới mười phút.
“Giữa chúng ta chỉ vậy thôi sao?” Lúc anh nói những lời này tôi vẫnkhông có ngẩng đầu, tôi không biết nên nói gì cả. Thật ra thì ĐôngPhương Lạc thật sự nghĩ cắt bỏ hết rút mắc, toàn tâm toàn ý yêu Tần Tấn.
Nhưng mà Tần Tấn là anh muốn từ hôn, em cũng không trách anh, dù saochuyện như vậy không người đàn ông nào có thể chịu đựng được. Nhưng bâygiờ anh lại hỏi em, anh muốn em làm thế nào chứ.
P/s: Thật ra là Đông Phương Lạc về trước ngày đám cưới 3 ngày, nhưng hôn sự đã bị hủy bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.