Thiên Hạ Đệ Nhị

Chương 102: Hạnh phúc và… (1)




Xong một khắc này, cười uống bát giải dược.
Sẽ quên hết những gì tốt đẹp, những gì tịch liêu
— Canh Mạnh Bà – Du Hồng Minh
Cứ như thế, anh mặt dày mày dạn lết đến nhà tôi ăn cơm nửa tháng, mẹgià tôi nhịn được không nói đến anh trước mặt tôi. Nhưng không biết cóphải ảo giác hay không, mỗi ngày cơm tối ngay cả bà cũng có thói quenthêm một bộ bát đũa. Hơn nữa cũng từ từ thịnh soạn hơn.
Buổi tối hai người dùng cơm và ba người dùng cơm cũng khác nhau,trước kia tôi và mẹ tôi thường xuyên nói đùa, nhưng một căn nhà chỉ cóhai người phụ nữ lại lạnh lẽ biết bao. Hiện tại trên bàn cơm, anh sẽcười đùa vui vẻ, trò chuyện về phong thổ quốc gia, núi non sông nước, có đôi khi một bữa cơm cũng có thể ăn thật lâu.
Cho nên từ từ anh đến cũng thành lẽ đương nhiên, có đôi khi đến trễ,mẹ còn có thói quen để giành lại một phần cho anh. Dù sao cũng làm thêmcho anh, hai chúng tôi cũng không ăn hết.
Anh cũng chưa bao giờ biết khách sáo thế nào, đi thẳng đến phòng bếptự tìm thức ăn. Có lúc tôi hâm nóng lại giúp anh, lúc đó anh thích ôm eo tôi từ phía sau, đặt cằm lên đầu tôi. Phòng bếp cũng không lớn, lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc chân thật như thế dưới ánh đèn.
Thế lực chiến hôm đó, cuối cùng Bá Tuyệt Thiên Hạ chiến đấu với ẨmHuyết Minh. Dựa theo sắp xếp của Con Rối trước đó, chúng tôi lợi dụngtruyền tống đến thẳng sáu đài mà Ẩm Huyết Minh đã chiếm lĩnh. Sau đó hệthống mới vừa thông báo bắt đầu thế lực chiến, chúng tôi lấy khỏe đấumệt, chờ đợi Bá Tuyệt Thiên Hạ tổng tiến công.
Số lượng người cách xa, toàn quân chúng tôi tử trận nhanh chóng. Sauđó dựa theo Con Rối sắp xếp, mỗi đài để lại ít nhất mười thi thể bêncạnh thần thạch Tế Thiên Nhai, sau khi chờ đợi người Bá Tuyệt rửa đàiđược ba phút, thì những người đó sử dụng lục đạo hồi sinh tại chỗ. Lợidụng thời gian bảo vệ ba mươi giây, chờ tự động hồi máu đến mức độ nhấtđịnh, mọi người tập trung tấn công người rửa đài, dùng kỹ năng sátthương cao nhất giết chết hắn nhanh chóng.
Phương pháp tuy có đê tiện một chút, tôi cũng ngại ngùng… Cho nên bạn có thể tưởng tượng được lúc ấy Bá Tuyệt Thiên Hạ tức giận ra sao. Trênkênh thế lực chiến hỗn loạn không ngớt chửi rủa, sau đó tôi thậm chí tắt đi kênh thế lực chiến.
Ta Tự Thành Ma nhanh chóng phát hiện ra cách này, nhưng đài đã bị ẨmHuyết Minh rửa trước, thời gian bảo vệ của hệ thống cũng không ai thayđổi được. Như vậy mười người ở một chỗ, sáu đài là thành sáu mươi người, nhưng người còn lại chuyên tâm đi tấn công đài mà Chiến Minh chiếm được tuần trước, lại còn giành được thệm một cái.
Cho nên cuối cùng khi thế lực chiến kết thúc, Ẩm Huyết Minh tổng cộng chiếm được bảy đài.
Dĩ nhiên là Vô Ngạn vô tội, Bá Tuyệt Thiên Hạ chửi mắng suốt một tuần lễ, nói anh vô sỉ. Nhưng người mắng cứ mắng, đài ta cứ chiếm, lấy phầnthưởng, cưỡi voi đi…. (Voi: là vật cưỡi của hệ thống thưởng cho chủ thế lực giành được đài.)
Rất nhiều người Ẩm Huyết Minh ra ngoài vênh váo, Con Rối không nóilời nào, tôi biết hắn cũng rất lo lắng. Lần này là Ta Tự Thành Ma saisót, tương đương nói rằng chúng tôi đầu cơ trục lợi mà thôi, tiếp theo e là sẽ không dễ dàng như vậy rồi.
Hơn nữa lần này ngoài mặt là Ẩm Huyết Minh thắng, nhưng bùa lục đạo 5 đồng vàng một cái, sáu mươi người sống lại bao nhiêu lần…. Thật ra thìcái giá chiến thắng này cũng không phải khổng lồ bình thường. Tất nhiênngười chơi RMB không rời bỏ, nhưng cũng không chịu được tốn hao như vậy.
Gần tháng sáu, công an phá đường dây buôn lậu ma túy và tội phạminternet khiến cả nước kinh ngạc. Càng khiến người ta kinh hãi chính làtổ chức tội phạm này gần như có cơ cấu chia hoa hồng trích phần trăm gần như hoàn mỹ, làm nhiều có nhiều, kỷ luật nghiêm khắc, cơ cấu tổ chứchơn xa cả xí nghiệp nổi tiếng trong nước. Hạng mục kinh doanh là chuyênbuôn lậu ma túy, đồng thời cũng thông qua internet lừa bán phụ nữ.
Phía công an nằm vùng trong tổ chức trọn hai năm, cuối cùng nắm đượcđầy đủ chứng cớ, bắt giam hết những kẻ tình nghi có liên quan. Ban đầutôi cũng không để ý, đương nhiên chỉ nghe Tần Tấn và mẹ già nói đến. Tần Tấn nói anh đã xem cơ chế vận hành bộ máy và chia hoa hồng của tổ chứckia, nếu như chỉ có một người lập kế hoạch thì người đó thật có phầnđáng sợ, dĩ nhiên cũng rất đáng tiếc. Anh còn nói nếu như không phải làtên Mạnh Thành em trai của đầu sỏ Mạnh Phi vênh váo tự đắc thì khả năngcông an muốn nắm giữ chứng cớ cũng không lớn.
Bọn họ thảo luận rất sôi nổi, tôi cũng chẳng cảm thấy hứng thú vớitruyện này. Làm một người dân tuân thủ kỷ cương có điểm tốt là ở đây,bạn có thể an tâm thoải mái nói chuyện thị phi của người khác, nhưng mãi mãi cũng sẽ không cảm thấy những điều đó có liên quan gì đến bạn.
Buối tối Tần Tấn ăn cơm xong, trốn trong phòng của tôi, mẹ già muốn bắt anh đi.
“Mẹ, đừng đuổi anh ấy đi, con muốn quay lại với anh ấy.” Đợi đến khitôi nói hết lời, hai người đều quay sang nhìn tôi, tôi mới phát hiện hóa ra người nói là tôi.
“Con nói cái gì?” Mẹ tôi vô cùng khó tin, đây là lần đầu tiên tôi làm trái ý bà nhiều năm qua. Nhưng tôi chỉ kiên trì nói tiếp, thật ra cóđôi khi nếu như ban đầu tôi cũng biết rõ thì chuyện đã không khó khănnhư vậy: “Con thích anh ấy, con muốn ở bên anh ấy.”
Cả đời này sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên tôi kiên quyết chothấy lập trường của mình như thế. Tôi lấy can đảm và quyết tâm sắp trởthành một liệt sĩ nhìn mẹ tôi. Tôi cho rằng bà sẽ phản đối kịch liệt,không nghĩ đến bà chỉ vuốt vuốt tóc tôi: “Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, quả nhiên là con gái lớn không dùng được. Mẹ già chỉ mong con cóthể kiên trì đến cùng.”
Sau đó bà đi ra ngoài, lúc ra ngoài còn tiện tay đóng cửa lại.
Đây… Đây là tình huống gì chứ?
Lấy lại tinh thần đã ở trong lòng Tần Tấn, hai tay anh vòng qua eotôi, ôm tôi rất chặt. Anh cúi đầu bên tai tôi, giọng nói thì thầm: “Anhyêu em, Tương Phi.”
Năm chữ ngắn ngủi nhưng khiến tôi rơi lệ trong lòng anh.
Tôi đội nhiên hiểu được mẹ muốn gì với tôi. Lúc trước tôi vẫn chorằng hạnh phúc là một chuyện tất nhiên, nhưng bây giờ tôi mới biết được, hóa ra hạnh phúc chỉ là hai người cố chấp. Một bên trao đi sẽ luôn mệtmỏi, nó cần phải hai người yêu nhau phải cố gắng duy trì và hoàn thành.
Đêm hôm đó, tôi lẳng lặng nằm trong lòng Tần Tấn, mùi vị tươi mát của anh vây quanh tôi. Tôi đột nhiên có một quyết tâm vô tận, có thể sốngvới anh, tôi sẽ làm một người vợ hiền của anh, ngoan ngoãn ở bên anh,trung thành không hai lòng giống như là thú cưng Thái Hư của Thầy ConRối.
“Tấn, thái hậu và thái thượng hoàng sẽ đồng ý cho chúng ta sao?”
“Cái gì mà thái hậu, thái thượng hoàng.” Anh dịu dàng vuốt tóc tôi,giọng nói chắc chăn và tự tin thuộc về Tấn Tấn: “Không phải lo, anh sẽnghĩ biện pháp.”
Tôi gật đầu, trước kia có một người bạn đã nói, trong mắt phụ nữ,người đàn ông của mình không có gì là không làm được. Hiện tại tôi đâychính là gần như mù quáng tin tưởng Tần Tấn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.