Thiên Hạ Đệ Nhị

Chương 88: Hoặc là chúng ta chưa bao giờ kề bên nhau




“Khi đó Tấn và Vô Ngạn ở hai bang hội khác nhau, bang hội hai ngườithường xảy ra đụng độ, sau đó có một lần… Lâu quá rồi tôi không nhớ rõnữa, dường như bang hội chúng tôi cướp Boss của đối phương, sau đó trong lúc mọi người cố gắng lên cấp, Tấn công khai khiêu chiến với Vô Ngạn.”Anh ta nói hăng hái khác thường: “Cả server ai cũng biết chuyện này, tất cả mọi người nghị luận rối rít. Chúng tôi và Tấn học chung trường đạihọc, lúc ấy tên đó là nhân vật đứng đầu bảng mưa gió trong trường, congái theo đuổi anh ta có thể sắp hàng từ thành phố G đến thành phố S.”
Anh ta nhún nhún vai miễn cưỡng, dáng vẻ cũng hơi tiếc nuối: “Có điều là quá lăng nhăng, chia đều ra thì cứ ba ngày lại đổi một cô, càng vềsau, cô gái nào có chút danh tiếng trong trường thì trên căn bản cũngtừng dính líu đến anh ta. Điều này thật sự rất đáng giận.”
“Anh ấy? Thật sự lăng nhăng như vậy?” Tôi hoài nghi, thật là không nhìn ra anh lại thế.
Uông Lỗi khóa tay: “Chuyện mấy năm trước rồi, anh ta là người nhưvậy, lấy được rồi thì cảm thấy không có sức hấp dẫn nữa, lại tiện tayvứt đi.”
“Tại sao cả trường học cũng biết chuyện này mà còn có nhiều cô gái chấp nhận quen với anh ấy chứ?”
“Bởi vì… tất cả bọn con gái đều cảm thấy mình sẽ là một người đặc biệt. Cô dám nói bản thân cô không nghĩ như vậy không?”
Tôi cảm thấy hoảng hốt. Đúng vậy, tôi chưa từng nghĩ đến có một ngàyTần Tấn không còn yêu tôi nữa. Cho dù là anh ký tên vào đơn xin thôiviệc của tôi, tôi cũng không tin tròng lòng anh không hề có tôi. TrầnNhiên nói đúng, Lạc Thiên, Thi Lạc Y và có rất nhiều người hơn hẳn tôi,nhưng tôi chưa từng nghĩ đến… Tại sao Tần Tấn lại yêu tôi?
Hoặc trong lòng tôi cũng cho rằng mình sẽ là một người tương đối đặc biệt.
“Sau một lần đụng độ nhau, Tần Tấn đưa chiến thư sinh tử cho Vô Ngạn, thua thì xóa nhân vật. Lần đó chúng tôi thật mất hết mặt mũi, Vô Ngạnkhông biết nổi cơn điên gì, mãi không chịu lên tiếng. Tất cả mọi ngườiđều nói chúng tôi là con rùa rút đầu. Lúc đó dưới cơn tức giận, suýt nữa tôi đã thay lão đại xuất chiến.” Thần thái khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ xa xăm: “Sau đó lão đại bảo tôi tổ đội Tần Tấn vào một phó bản, haingười đều đánh chủ, lực tấn công cao đến dọa người, đánh quái cũng rấtnhẹ nhàng, sau khi xong phó bản lão đại đá hết chúng tôi đi, chỉ còn lại anh ta và Tần Tấn….”
“Sau đó?”
Tôi hỏi Uông Lỗi, anh ta nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc: “Động vậtgiống đực luôn sĩ diện trước mặt sinh vật giống cái, Ma Thú rơi vào tayVô Ngạn, nhưng mà người đó lại xem thắng bại như mây trôi.”
Tôi lắc đầu, tôi nghĩ không phải, anh cảm giác rằng mình phải mạnh nhất thì mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.
“Trưởng phòng.” Tiểu Chu phòng thị trường gõ cửa: “Trưởng phòng điện thoại của anh.”
Uông Lỗi thu hồi lại vẻ mặt sùng bái như trẻ con, lúc này cuối cùnganh ta cũng có chút dáng vẻ của quản lý một phòng, không kiên nhẫn đápmột tiếng biết rồi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Tôi bắt đầu sửa sang lại sổ ghi chép công việc và giao tiếp bênngoài. Dựa theo quy định công ty, phải đưa đơn thôi việc trước mộttháng, có điều xem tình hình trước mắt thì chắc là Tần Tấn sẽ sắp xếpngười nhận bàn giao trước thời hạn rồi.
Buổi chiều vừa đến lúc tan việc, lần đầu tiên tôi giẫm giày bỏ chạy, không biết mình đang trốn tránh cái gì.
Về nhà vào trò chơi, rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn, mời đi phó bản,giúp đỡ nhiệm vụ như cũ. Có vài tin nhắn trò chuyện đơn giản, dường nhưchưa từng thay đổi chút nào.
Thế giới này chính là như vậy, mặc kệ là ai đến ai đi, mãi mãi cũng không thay đổi.
Kéo danh sách bạn bè thật dài, tôi bỗng rất nhớ Tội Phạm – Ngườithích khách thỉnh thoảng ẩn thân nơi đất hoang này, ngay cả biến mấtcũng thần bí yên lặng như thế.
Mà tất cả những lời nguyền rủa anh trên kênh Thiên Hạ cuối cùng biếnmất theo hắn. Tôi đứng ở Bát Quái Điền tổ đội với người xa lạ vào HoàngTuyền. Tôi vẫn không yên lòng, cuối cùng có một nick nhỏ thích kháchchết ở con Boss Thận Hoa, đội trưởng tức giận hỏi: Thầy thuốc đang làmgì vậy?
Tôi không biết trả lời làm sao.
Vòng thứ hai không muốn vào phó bản với cái đội “năng suất” này nữa.Tôi gửi tin nhóm cho danh sách bạn bè: “Có tay đấm nào theo tôi xuốngHoàng Tuyền không?”
[Bạn tốt] Hồi Đầu Vô Ngạn nói với bạn: Ở Khê Mộc, chờ anh một chút.
[Bạn tốt] Sinh Tử Vô Thường nói với bạn: Một mình tôi rất chậm, gọi thêm một người nữa đi.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Ở Kiếm Vực, chờ một chút.
[Bạn tốt] Chiến Tẫn Giang Hồ nói với bạn: Hai người vào Hoàng Tuyền, động kinh à.
……….
Hệ thống: Thiên Đường Có Tội gửi lời mời bạn vào tổ đội.
Hệ thống: Thiên Đường Có Tội gia nhập tổ đội.
Hệ thống: Thành công mở ra phó bản Hoàng Tuyền U Cảnh.
Lúc tôi truyền tống đi vào đã nhìn thấy hắn mặc một bộ pháp sư 70, cánh màu đỏ nhẹ nhàng xòe ra sau lưng, thật tao nhã.
Cuối cùng tôi cũng ngại gọi đồ nhi.
Pháp sư vốn tấn công cao, tôi đi phía sau chỉ cần để ý đến an toàntính mạng cho hắn là được. Một mạch từ Hư Tâm đến Vô Thường, tôi nói cảm ơn với Thiên Đường, hắn không lên tiếng, trực tiếp rời khỏi đội.
Mộc Tương Phi ngồi một mình trên tảng đá bên hồ… Nhà nhỏ, rừng trúc, tĩnh mịch đến gần như là một thế ngoại đào nguyên.
Tôi mặc cho cô ta cứ ngồi như vậy, sau đó quay người nằm ngã lêngiường. Qua một hồi mẹ già cẩn thận dè dặt đi vào, sờ sờ trán tôi, lạikéo chăn đắp lên người tôi, tôi giả vờ ngủ thiếp đi. Lúc bà quay ngườiđi ra ngoài, nhẹ giọng thở dài.
Ngày hôm sau, tổng công ty phái đến một cô bé nhận bàn giao của tôi.Thạc sĩ của đại học A tại Đài Loan, mái tóc thẳng thật dài, vô cùng xinh xắn. Cô ta đưa tay với tôi, khéo léo mỉm cười: “Chào cô, cô ĐôngPhương, tôi là Kiều Phỉ.”
Tôi dẫn cô ta đi tham quan hoàn cảnh công ty, tất cả mọi người nhìntôi bằng đôi mắt thương cảm, tôi chỉ cười khổ, gieo gió gặt bão thôi,Đông Phương Lạc không có lời nào để nói.
Chắc cô ta và Tần Tấn biết nhau, buổi trưa hai người cùng nhau dùngcơm trong văn phòng. Sau đó cô ta lại ngủ trưa trong văn phòng của anh.Anh đi ra ngoài, đóng cửa quay người, bốn mắt nhìn nhau, tôi chỉ có thểbối rối dời mắt, anh đi đến văn phòng của Trần Nhiên. Tuy tôi đã sớmđoán ra kết cuộc này, nhưng vẫn có loại phiền muộn người mới thay ngườicũ.
Lúc từng ở trong lòng anh, tôi vẫn lo lắng. Tôi sợ rằng tôi không thể đơn thuần yêu anh. Tôi sợ có một ngày anh phát hiện ra tôi thật sựkhông hề hoàn mỹ như trong tưởng tượng của anh. Tôi sợ một ngày nào đóTần Tấn sẽ hối hận. Bây giờ khi anh đã có niềm vui mới, trong lòng tôilại không dễ chịu. Tôi cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả, cuối cùng phát hiện tôi vẫn còn mâu thuẫn.
Buổi chiều tôi sửa sang tài liệu Phù Thế tại phòng tài liệu, tháithượng hoàng quyết định đầu tư trò chơi này, nhưng yêu cầu Tần Tấn phảicải tiến lần nữa. Trước mắt công ty đang khai thác Phù Thế 2.
Tôi cẩn thận phân loại đánh dấu các bản thảo thiết kế xong, phía sauvang lên tiếng khe khẽ, là Tần Tấn đi vào. Tôi cố gắng giữ nụ cườichuyên nghiệp: “Tần tổng muốn tìm gì để em giúp anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.