Thiên Hạ Kiếm Tông

Chương 32: Tra hỏi




Lý Phong Kỷ không nhịn được rùng mình.
“Tộc trưởng có chuyện gì thì nói thẳng đi!”
Hắn nheo mắt lại nhìn tộc trưởng, nói với giọng điệu rất bình tĩnh.
Tộc trưởng cẩn thận cất bút mực, nghiêm túc nói:
“Ta đoán là ngươi biết rõ hơn ta.”
Trên mặt Lý Phong Kỷ hiện lên ý cười: “Ta thật sự không biết rõ”
“Hữ!" Tộc trưởng hữ lạnh một tiếng, nhìn về phía Lý Phong Kỷ với ánh mắt sắc bén như đao, tựa như có. thể xuyên thấu tâm hồn.
Một luồng áp lực cực mạnh ập lên người Lý Phong Kỷ. Có tia sát ý sắc bén khóa chặt hắn. Một loại uy áp khó có thể hình dung giống như núi cao đổ xuống. Và Lý Phong Kỷ hiện đang đứng ở chân núi.
Núi cao có thể đè Lý Phong Kỷ tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.
Lý Phong Kỷ cố chấp đứng thẳng, cơ thể run rẩy liên tục, mồ hôi đổ như mưa, mặt mày lại rất bình tĩnh.
“Có phải ngươi chính là hung thủ của án giết sạch đại viện nhà họ Chu hay không?” Tộc trưởng mang theo khí thế bức bách tra hỏi Lý Phong Kỷ.
“Không liên quan tới ta” Lý Phong Kỷ trả lời.
“Nếu không liên quan tới ngươi thì sao lại có người nhìn thấy ngươi phá cửa chạy vào đại viện nhà họ Chu?” Tộc trưởng nói với giọng điệu nghiêm khắc mang theo vẻ lạnh lẽo dày đặc.
“Ta đã nói là không liên quan tới ta rồi, tộc trưởng cần gì phải đổ tội cho ta mãi thế? Nếu ngươi đã không tin thì thôi, cứ chất vấn ta hoài làm gì vậy.?Lý Phong Kỷ cố sức nói.
Ngay sau đó, uy thế tan mất.
Lý Phong Kỷ lập tức như trút được gánh nặng, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo dán sát vào người
“Dù ngươi có ngụy biện thế nào thì cũng vậy thôi Ngươi có liên quan rất lớn đến vụ án thê thảm nhà họ. Chu, mà Lý tộc sẽ không cho phép loại người như. ngươi tồn tại” Tộc trưởng nói rất bình tĩnh, dường như đây chỉ là một chuyện cực kì bé nhỏ.
Lý Phong Kỷ thay đổi sắc mặt, trong lòng chấn động như dời sông lấp biển: “Tộc trưởng có ý gì?"
Giọng nói Lý Phong Kỹ hơi run rẩy, cả người cũng run rẩy theo.
“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không còn là người của Lý tộc nữa, Lý tộc tuyệt đối sẽ không cho phép hung thủ giết người tồn tại” Tộc trưởng cẩn thận cuộn ức tranh vừa vẽ xong, không hề ngẩng đầu lên, n
“Lý tộc hả... hung thủ giết người hả... hay lầm!” Giọng nói Lý Phong Kỷ trở nên lạnh băng.
“Đi đi... quay về Kiếm Tông của ngươi đi Tộc trưởng lạnh nhạt nói.
Trên mặt Lý Phong Kỷ hiện lên ý cười thê thảm: “Người đi trà lạnh đến mức này là cùng. Không ngờ. phụ thân ta mới qua đời có hai năm mà con ông ấy đã bị đuổi ra khỏi Lý tộc... đúng là buồn cười dữ dội."
Tộc trưởng ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện vẻ giận dữ: "Nếu không phải có công lao của phụ thân ngươi... thì ngươi làm gì có thế đi vào Kiếm Tông, làm gì có thế thoát khỏi vụ án giết sạch nhà họ Chư? Cái suy nghĩ của ngươi mới là buồn cười!"
Lý Phong Kỷ tự buộc mình phải bình tĩnh lại. Thái độ lạnh băng của tộc trưởng khiến hẳn biết được chuyện này không còn đường thay đổi
Nếu đã không thể thay đổi thì đành phải thừ đi tiếp nhận.
Cho dù hậu quả có lớn hơn, quả đẳng có khó nuốt hơn, thì mình cũng phải tự gánh vác.
Tất cả mọi thứ... đều là Lý Phong Kỷ của hiện giờ không thể thay đổi được.
"Xin hỏi Lý tộc trưởng còn có chuyện nữa không? Nếu không có thì ta đi đây” Lý Phong Kỷ nói với giọng điệu rất bình tĩnh chứa vài phần gượng gạo.
Tộc trưởng ngẩng đầu nhìn kỹ Lý Phong Kỷ.
Ông ta rất bất ngờ về thái độ của hẳn. Ông ta đã nghĩ trước đủ cách để đối phó với hắn, nào ngờ hắn lại dễ dàng tiếp nhận trừng phạt như thế,
Bên trong thư phòng rơi vào im lặng.
Bên ngoài thư phòng, có vài chú chim yến đang hát hò dễ nghe, có vài chú chim non đang líu lo trong tổ,
Một lát sau, sự im lặng bị phá vỡ.
“Ngươi không còn là người của Lý tộc nữa... Vậy ngươi cũng không có quyền kế thừa tài sản của Lý tộc. Có điều, phụ thân ngươi đã từng cống hiến rất lớn cho. Lý tộc. Cho nên ta quyết định dùng cách mua sắm để nhận các cửa hàng dưới danh nghĩa của ngươi về Lý tộc. Ngươi có ý kiến gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.