Lại nói, Hoàng Hải Nhất Giao Lữ Gia phụng chỉ đông hành, dẫn theo hai thủ hạ thân tín là Ngân Kiếm Tần Quang và Khoái Kiếm Thiết Phi.
Bôn ba gần một tháng, cả ba người mới đến được Hàng Châu, thủ phủ của tỉnh Triết Giang.
Thành Hàng Châu xưa gọi là Lâm An, đời Nam Tống dựng làm đế đô, nổi tiếng là nơi danh thắng. Đường xá trong thành đông đúc náo nhiệt, người đi chen vai thích cánh, tiếng ca nhạc khắp chốn vang lừng.
Hàng Châu nổi tiếng khắp thiên hạ bởi vẻ diễm lệ kỳ tú của các danh lam thắng tích. Từ xa xưa, tao nhân mặc khách đã ví Hàng Châu như cõi thiên đường nơi hạ giới.
Hàng Châu có khí hậu mát mẻ, có lầu các nguy nga, có điện đài tráng lệ, có hồ to cảnh đẹp, lại càng khiến cho cảnh sắc thêm kỳ tú, ít nơi nào sánh kịp.
Lữ Gia vận y phục cực kỳ sang trọng hoa lệ, sắm vai một tay đại hào phú phương bắc đi du ngoạn Giang Nam. Hai thủ hạ vận võ phục gấm đoạn thượng hạng làm hai võ sư hộ vệ. Cả bọn đến ngụ tại Lâm An Đại Khách Điếm là nơi sang trọng bậc nhất thành, giá cả cực kỳ đắt đỏ, chỉ có bậc vương tôn công tử, hào phú đại gia mới dám ghé chân.
Lão chưởng quầy của Lâm An Đại Khách Điếm vốn là người dạn dày kinh nghiệm trong nghề, vừa nhìn thấy Lữ Gia đã biết ngay là khách quý, hớn hở bước ra khom lưng chào đón thượng khách. Chỉ cần nhìn bộ y phục bằng gấm quý đắt tiền của hai gã võ sư hộ vệ cũng đủ biết chủ nhân giàu đến mức nào. Thường thì gia nhân chỉ được mặc áo vải, thảng hoặc chủ nhân có rộng rãi thì được mặc áo lụa thường. Còn loại gấm quý này những tay hào phú bậc trung chưa chắc đã dám mặc.
Do vậy mà lão chưởng quầy cơ hồ khom lưng sát đất, miệng trơn như bôi mỡ:
- Công tử đại giá quang lâm khiến bản điếm muôn phần vinh dự.
Lữ Gia gật đầu, bảo lão thu xếp cho ba phòng thượng hạng, cùng thực đơn loại đặc biệt. Chàng tiện tay thưởng cho tên tiểu nhị xách hành lý từ ngoài vào một đỉnh bạc mười lượng khiến hắn ta mừng rỡ cảm tạ rối rít. Lão chưởng quầy thấy quý khách hào phóng, ban thưởng rộng rãi như thế thì lại càng cung kính hơn nữa.
Sau khi đã tắm rửa ăn uống nghỉ ngơi, Lữ Gia được hai võ sư hộ vệ đi dạo quanh thành Hàng Châu, thăm viếng các nơi danh thắng.
Trước đó, Khoái Kiếm Thiết Phi đã hỏi dò đám tiểu nhị, biết được Bạch Giao Bang có mở một đổ trường lớn tại cửa Đông thành. Cả bọn đi dạo một vòng, rồi làm như tình cờ bước vào nơi đó.
Bên trong đổ trường có bày mươi bàn đổ bác, bài cẩu, mạc chược, tài xỉu,... Lão chưởng quầy thấy thượng khách quang lâm liền niềm nở đón tiếp, nào có biết đâu hung thần đoạt mạng đã tới.
Nhưng Lữ Gia cũng chưa có hành động gì, chỉ ngồi nhâm nhi chung rượu mà quan sát toàn trường.
Quang cảnh vô cùng ồn ào.
Tại trường có khá đông con bạc đang thi nhau sát phạt. Tiếng bọn hồ lỳ sang sảng song vẫn bị át hẳn bởi những tiếng ồn ào của hàng trăm cái miệng cùng thi nhau nói. Những tiếng hoan hô khi thắng, những tiếng chửi rủa khi thua bạc vang lên khắp mọi nơi.
Tuy đánh bạc phải có thắng có thua. Song xem ra các con bạc vẫn thua nhiều hơn thắng.
Những tay phụ trách đổ trường dĩ nhiên thạo nghề cờ gian bạc lận, dễ dàng móc sạch túi đám con bạc. Nhưng dưới mắt một đại cao thủ như Lữ Gia, bọn hồ lỳ ở đây bất quá cũng chỉ như những kẻ chỉ mới chập chững vào nghề.
Sau khi quan sát một hồi, Lữ Gia hững hờ quẳng tờ ngân phiếu nghìn lượng vào nước "tài" khiến gã hồ lỳ kinh hãi. Và gã càng thêm xanh mặt khi ba viên xúc xắc hiện tam tứ lục, mười ba điểm, nước "tài".
Ván sau, Lữ Gia đặt tiếp nước “tài” và cũng lại đại thắng. Cứ như thế, chỉ trong nửa giờ, y đã thắng được hơn mười vạn lượng bạc của đổ trường.
Lão chưởng quầy xanh mặt, lật đật chạy vào trong. Lát sau, lão dẫn ra một đại hán cao lớn vạm vỡ, ánh mắt sáng rực, xem ra cũng là kẻ dày công luyện võ.
Gã ta đến trước mặt Lữ Gia chắp tay vái chào, cười hì hì nói:
- Công tử là đại tài chủ, thân phận tôn quý. Bọn hồ lỳ không xứng tiếp đãi công tử. Tại hạ là chủ đổ trường này, xin được bồi tiếp bậc quý nhân.
Lữ Gia hờ hững nói:
- Được thôi.
Lão chưởng quầy vội cho dọn dẹp chiếc bàn ngay chính giữa sảnh để hai đấu thủ sát phạt. Những người quanh đó cũng nghỉ chơi để quan sát trận đấu chắc chắn sẽ rất hấp dẫn này. Mọi cuộc sát phạt đều tạm dừng lại.
Gã đại hán tự nhận là chủ đổ trường hỏi:
- Chẳng hay công tử định đánh kiểu nào?
Lữ Gia nói:
- Cứ gieo xúc xắc quách. Ai lớn điểm thì thắng. Ta đặt tất cả số bạc trên bàn đấy.
Gã đại hán chấn động tâm thần, nhưng cũng đành phải bảo lão chưởng quầy bày ra bàn bộ xúc xắc bằng ngà. Mọi người xúm quanh đông nghịt, chú tâm theo dõi hai đấu thủ sát phạt, bởi đây là canh bạc lớn nhất từ trước đến giờ ở đây. Không chỉ riêng gã đại hán mà cả đám con bạc quan chiêm cũng vô cùng hồi hộp.
Gã đại hán cầm ba con xúc xắc trên tay, khẽ nhồi trong lòng bàn tay mấy lượt rồi mới buông xuống, thủ pháp xem ra cũng khá tinh xảo.
Ba con xúc xắc quay vài vòng rồi dừng lại hiện lên hai mặt lục và một mặt ngũ. Toàn trường ồ lên thán phục nhưng gã lại tức giận tự hỏi sao hôm nay thủ pháp lại không linh diệu như mọi ngày.
Lữ Gia hờ hững ném cả ba hạt xúc xắc bằng ngà vào chén. Y thản nhiên như chỉ chơi cho vui, chẳng mấy quan tâm đến chuyện thắng thua.
Nào ngờ, ba hạt xúc xắc xoay tít cuối cùng ngửa lên ba mặt lục. Thế là Lữ Gia đại thắng. Lão chưởng quầy tái mặt, lặng lẽ chung bạc.
Trên bàn trước mặt họ Lữ chất đầy đến hai mươi mấy vạn lượng bạc. Các con bạc nhìn xấp ngân phiếu khổng lồ mà không khỏi thèm thuồng.
Ván sau Lữ Gia cũng tiếp tục đặt hết cả số bạc trên bàn. Các con bạc đều trố mắt ồ lên. Đây là canh bạc lớn nhất từ trước đến nay ở thành Hàng Châu.
Dù quỹ của đổ trường chỉ còn lại vài vạn lượng, không đủ để chung chi, nhưng gã đại hán tự tin vào thủ pháp của mình sẽ không thể thua được nên quyết liều một phen, tiếp nhận canh bạc khổng lồ này.
Gã quyết phải thắng phen này nên vận toàn thân công lực khiến ba hạt xúc xắc xoay tít cố giành cho được mười tám điểm. Không ngờ một luồng lực đạo truyền vào đáy chén đã làm sai lệch kết quả, gã chỉ được sáu điểm, là một kết quả rất tồi tệ. Tuy vậy, gã vẫn cố ngồi lại để dùng nội công thao túng số điểm của đối phương.
Đến phiên Lữ Gia, y vẫn hờ hững ném xúc xắc vào chén như nãy giờ. Lạ thay, hạt xúc xắc cứ mãi xoay tít mà không chịu dừng lại.
Đột nhiên, gã đại hán thét lên một tiếng, bật ngửa ra sau, thổ huyết lênh láng. Ba hạt xúc xắc dừng lại, gồm hai mặt tứ và một mặt nhị, tuy chỉ có mười điểm nhưng cũng thừa sức giành phần thắng.
Các con bạc sau phút sững sờ đều ồ lên hoan hô vang dội. Bốn mươi lăm vạn lượng là một số mục rất lớn. Bọn họ chưa từng chứng kiến một canh bạc lớn như vậy. Đặc biệt là Lữ Gia chỉ dùng có nghìn lượng bạc làm vốn mà đã thắng được đến bốn mươi mấy vạn lượng khiến ai nấy đều hâm mộ.
Gã đại hán cùng lão chưởng quầy biết tình thế bất diệu, nhưng vì số bạc hơn hai mươi hai vạn lượng là quá lớn, nhất thời bọn họ không sao tìm đâu ra, đành bạo gan làm càn, ỷ thế Bạch Giao Bang mà lớn tiếng:
- Rõ ràng là tiểu tử ngươi đã chơi gian lận. Bản nhân là Thiết Diện Dạ Xoa Hàn Kỳ, phân đàn chủ phân đàn Hàng Châu của Bạch Giao Bang. Tiểu tử ngươi đừng hòng giở trò trước mặt bản nhân.
Lữ Gia cười nhạt nói:
- Bạch Giao Bang là cái gì thế? Trước giờ ta chưa từng nghe nói đến.
Đoạn y quay sang Ngân Kiếm Tần Quang hỏi:
- Ngươi có bao giờ nghe đến Bạch Giao Bang chưa?
Tần Quang đáp:
- Hồi bẩm công tử. Thuộc hạ cũng chưa từng nghe nói đến bọn này. Nghĩ chắc chúng cũng chỉ là một bọn mặt dơi tai chuột nào đó thôi chứ gì?
Tuy trên bình diện võ lâm thì Bạch Giao Bang chỉ là một bang phái nhỏ bé, chẳng thể sánh được với các đại giáo phái ở Trung Châu. Song ở đất Hàng Châu này thì Bạch Giao Bang chính là bang phái có thế lực hùng mạnh nhất. Thiết Diện Dạ Xoa Hàn Kỳ nghe lời miệt thị, nộ khí xung thiên, không nhịn được, quên cả lợi hại, chộp lấy thanh cương đao của một gã thủ hạ hùng hổ xông tới.
Nhưng chỉ thấy kiếm quang lóe lên, thanh đao của gã đã rơi ngay xuống đất và Khoái Kiếm của Thiết Phi chĩa thẳng vào yết hầu gã. Kiếm pháp tàn độc và nhanh như chớp khiến toàn trường khiếp hãi. Bọn người của đổ trường đều sợ xanh mặt, chẳng dám cục cựa.
Nhìn thẳng vào mặt lão chưởng quầy, Tần Quang lạnh lùng nói:
- Ta chẳng muốn lấy máu các ngươi làm gì. Chỉ cần các ngươi mang hai mươi vạn lượng bạch ngân ra giao đủ thì chuyện này có thể xem như chưa hề xảy ra.
Lão chưởng quầy sợ hãi thất thần, toàn thân run rẩy, lắp bắp đáp:
- Đại gia khai ân. Số bạc hai mươi mấy vạn lượng lớn quá, bọn tiểu nhân nhất thời khó lòng gom đủ.
Lữ Gia hừ lạnh:
- Nếu không có tiền thì còn mở đổ trường làm chi. Thiếu nợ thì phải trả tiền. Trong ba ngày các ngươi phải mang bạc đến Hàng Châu Đại Khách Điếm đổi người.
Tần Quang nói thêm:
- Nên nhớ thời hạn chỉ có ba ngày thôi đấy. Nếu quá hạn thì ta sẽ cắt đầu gã này, sau đó sẽ thiêu rụi cái ổ chó này của các ngươi.
Xong đâu đấy, Lữ Gia chậm rãi đứng dậy. Tần Quang thộp cổ gã Hàn Kỳ. Thiết Phi thu lấy hai mươi mấy vạn lượng bạc trên bàn. Sau đó cả bọn rời khỏi đổ trường.
Chẳng bao lâu, sự kiện ấy đã lan truyền khắp thành Hàng Châu với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Thế lực Bạch Giao Bang ở đây rất lớn, xưa nay hành động ngang ngược không theo quy củ nào cả. Nay lại có người công khai đối địch với bọn họ, đương nhiên trở thành mục tiêu gây sự chú ý của mọi người. Khắp các trà lâu tửu quán, mọi người đua nhau bàn tán vô cùng sôi nổi. Thậm chí còn có người đem kết quả sự kiện này ra cá cược.
Trong khi đó, bọn Lữ Gia vẫn thản nhiên thưởng ngoạn các nơi danh thắng của đất Hàng Châu, mặc kệ những lời đồn đãi, chẳng thèm lưu tâm.
Đến chiều ngày thứ ba, bọn Lữ Gia đang dùng bữa trong khách điếm thì tiểu nhị mang vào một lá thư dâng lên. Trong thư chỉ viết mấy dòng:
"Hẹn tôn giá canh ba đêm nay gặp mặt ở khu rừng mé Đông thành. Bang chủ Bạch Giao Bang Ngọc Diệp Thần Đao Tây Môn Xuân kính cẩn chờ đợi".
Lữ Gia xem xong thì cười nhạt, quẳng lá thư đi. Tần Quang khẽ hỏi:
- Công tử định thế nào?
Lữ Gia khẽ cười đáp:
- Thịt đã dâng đến miệng lẽ nào lại từ chối.
Ba người bàn bạc một lúc rồi vào phòng đóng cửa nghỉ ngơi. Đến giữa canh hai, cả ba lặng lẽ vượt cửa sổ, băng mình vào bóng đêm, hướng thẳng đến cửa Đông thành.
Tại một cánh rừng ở mé Đông thành Hàng Châu hiện có năm người đang đứng, thái độ bồn chồn, có vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Trong bọn có một người hình dung cổ quái, có vẻ là người cầm đầu. Gã ta xõa tóc phủ dài ngang lưng, trán cột khăn xanh, mặt mũi âm u lạnh lùng như quỷ sứ. Đôi mắt dài nhỏ cộng với chiếc mũi diều hâu đã khiến cho dung mạo của gã thêm phần đáng sợ.
Bốn người còn lại mỗi người mỗi vẻ, nhưng tựu trung đều là những tráng hán đội trời đạp đất.
Nhưng lúc này, bọn họ lại trông có vẻ lo âu, chốc chốc lại ngước nhìn về phía cửa thành. Nếu chịu khó quan sát kỹ hơn sẽ thấy thấp thoáng có khoảng bốn năm chục người đang ẩn núp trong bóng tối.
Im lặng hồi lâu, một tên trong bọn vóc người cao gầy, nước da đen sạm, râu ria đầy mặt, khẽ nói:
- Bẩm bang chủ. Đã đến canh ba, chừng như bọn họ không tới.
Đột nhiên năm người họ nghe có tiếng hừ lạnh vang lên ngay sát bên tai. Cả bọn hốt hoảng đồng loạt rút đao ra. Gã bang chủ quát lớn:
- Các vị đã đến sao còn không chịu hiện thân.
Lập tức có tiếng nói âm trầm vang lên ngay sát sau lưng bọn họ:
- Các ngươi ước hẹn chúng ta đến đây phải chăng là đã chuẩn bị xong hai mươi vạn lượng bạc. Nếu thế thì hãy mau giao ra đây.
Năm người phe Bạch Giao Bang giật nảy mình, nhanh chóng nhảy về phía trước mấy bước rồi mới dám quay mình lại. Đến lúc này cả bọn mới nhìn thấy ba người đối phương đã đứng đó tự lúc nào rồi.
Tây Môn Xuân gượng trấn tĩnh, vòng tay nói:
- Xin được hỏi quý bằng hữu là cao nhân phương nào?
Tần Quang hắng giọng nói:
- Các ngươi trao bạc trước rồi sẽ nói chuyện sau.
Gã hán tử cao gầy nổi giận vung đao chém tới. Tây Môn Xuân vội vàng vung đao cản lại, ra hiệu bảo hắn ta chớ nên khinh động trước khi hiểu được thực lực đối phương. Đoạn gã cao giọng nói:
- Bản bang với chư vị trước nay không có thù oán gì. Cớ sao chư vị lại cố tình làm khó dễ bản bang.
Thiết Phi cười nhạt nói:
- Thiếu nợ phải trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa. Các ngươi định quỵt nợ mà còn dám nói đến đạo lý ư.
Tây Môn Xuân nghẹn họng chẳng biết đối đáp ra sao. Bốn gã cao thủ Bạch Giao Bang lập tức vung đao xông tới đánh nhầu. Tây Môn Xuân thấy chuyện đã lỡ, cũng đành phải múa đao công kích.
Bên kia, Tần Quang, Thiết Phi cũng xuất kiếm đón đánh. Hai người họ võ công cao cường, vốn chẳng coi năm tên cao thủ đầu não Bạch Giao Bang kia vào đâu. Năm thanh đao bị hai thanh kiếm liên tiếp dồn ép, sau một lúc thì chỉ còn đường liều mạng chống cự.
Trong tình cảnh hiểm nghèo, cả bọn cố gắng đánh cầm chừng chờ đồng bọn xông ra tiếp trợ. Nhưng chờ mãi mà chẳng thấy đâu. Tây Môn Xuân huýt sáo mấy hơi dài làm hiệu, song bọn thủ hạ vẫn bặt vô âm tín.
Lữ Gia thấy đã đến lúc hiển lộ thần thông liền hú lên một tiếng như long ngâm, xông thẳng vào đấu trường, thi triển cầm nã thủ pháp đoạt hết cả năm thanh đao, rồi nhanh chóng thoát ra ngoài. Tần, Thiết hai người cũng dừng kiếm lùi lại. Bọn năm người Bạch Giao Bang đột ngột bị đoạt mất vũ khí đều ngẩn ra không thốt nên lời.
Lữ Gia khẽ cười nhạt, ném năm thanh đao xuống đất kêu xoảng mấy tiếng, trầm giọng nói:
- Các ngươi còn gì để nói?
Năm tên lộ vẻ chán nản, cảm thấy không đủ sức chống cự, mà muốn chạy thoát cũng vô phương. Tây Môn Xuân lắc đầu thở dài nói:
- Đại hiệp thần công cái thế. Huynh đệ bọn tại hạ tâm phục khẩu phục, xin tùy đại hiệp định đoạt.
Lữ Gia nói:
- Ta cũng không muốn làm khó dễ các ngươi. Chỉ cần ngươi trao đủ số bạc đã thiếu thì ta sẽ thả gã Hàn Kỳ ra, chúng ta bỏ qua chuyện này không kể đến nữa.
Tây Môn Xuân cúi đầu nói:
- Chẳng dám dấu đại hiệp. Bạch Giao Bang vốn nhỏ bé, mà số bạc hơn hai mươi vạn lượng lại quá lớn, trong lúc nhất thời bọn tại hạ khó lòng kiếm đủ. Tại hạ xin đi theo đại hiệp làm nô bộc, chịu sự sai khiến. Chỉ mong đại hiệp mở lượng hải hà nhiêu dung cho chúng huynh đệ bản bang.
Bốn gã kia giật mình thốt:
- Bang chủ.
Tây Môn Xuân ngắt lời:
- Các ngươi nên nghĩ đến vận mệnh của hơn vạn huynh đệ bản bang.
Một tên nói:
- Bang chủ đã nói vậy thì bọn thuộc hạ cũng xin được đi theo bang chủ.
Một gã khác chợt có ý kiến:
- Lữ đại hiệp thần công cái thế. Sao chúng ta không thỉnh đại hiệp lên làm bang chủ để khuếch trương uy thế bản bang. Như thế mới chính là biện pháp hay nhất.
Cả bọn đều đồng thanh khen phải. Tây Môn Xuân liền hướng về Lữ Gia cung kính nói:
- Bản bang không đủ khả năng hoàn trả số bạc kia cho đại hiệp. Nay xin dâng cơ nghiệp Bạch Giao Bang, mong đại hiệp lượng tình thu nhận.
Lữ Gia gật đầu, dịu giọng nói:
- Ngươi đã nói vậy thì ta nhận lời. Từ nay chúng ta sẽ xưng hô với nhau là huynh đệ, cùng nhau phát dương cơ nghiệp Bạch Giao Bang.
Tần Quang nói:
- Tây Môn huynh đệ hãy mau tạ ân đi. Công tử gia là sư đệ của giáo chủ Thiên Nhất Giáo, địa vị hiển hách. Được xưng huynh gọi đệ với công tử gia không phải là chuyện muốn mà được đâu.
Năm người bọn Tây Môn Xuân nghe nói đều giật mình kinh hãi, sửng sốt ngẩn người.
Tuy ảnh hưởng của các đại giáo phái ở Trung Châu chưa lan đến đây, song tiếng tăm của Thiên Nhất Giáo cùng với Bách Độc Giáo, hai đại giáo phái được xem là mạnh nhất võ lâm hiện thời, thì bọn họ đã được nghe đồn đại nhiều. Tây Môn Xuân vội quỳ lạy tạ ân. Bốn người kia cũng quỳ xuống ra mắt tân bang chủ.
Tây Môn Xuân bỗng nhớ đến một chuyện, vội hỏi:
- Không biết các huynh đệ bản bang mai phục quanh nơi đây hiện giờ thế nào rồi?
Lữ Gia cười nói:
- Bọn họ đều đã bị điểm huyệt và hiện vẫn đang ở nguyên tại vị trí cũ. Tần, Thiết nhị vị huynh đệ hãy mau đi giải huyệt cho bọn họ.
Tần Quang cùng Thiết Phi vâng mệnh, chia nhau đi giải huyệt cho bọn bang chúng Bạch Giao Bang. Lữ Gia lại hỏi Tây Môn Xuân về hoạt động của Bạch Giao Bang. Gã tuân mệnh nhất nhất trình bày cặn kẽ. Bạch Giao Bang tuy hơi kém về thực lực, nhưng có nhân số đông đảo, bang chúng ước chừng vạn rưỡi, địa bàn hoạt động bao gồm hạ lưu sông Dương Tử và vùng biển ngoài khơi Hoàng Hải.
Sinh kế chủ yếu của Bạch Giao Bang là thu thuế các thương thuyền qua lại và những cơ sở kinh doanh tại các thành thị dọc hai bên bờ sông Dương Tử và vùng duyên hải. Hiện ở vùng này thì Bạch Giao Bang là lực lượng có thế lực hùng mạnh nhất.
Sau khi tiếp quản Bạch Giao Bang, Lữ Gia liền gấp rút tổ chức lại lực lượng. Y chia bang chúng thành năm lộ, mỗi lộ ước khoảng ba nghìn người, giao cho phụ trách các địa bàn khác nhau.
Hắc lộ và Bạch lộ quản lĩnh phần đất liền, được chia thành các phân đàn, bố trí khắp các thành thị ven biển và dọc hai bên bờ hạ lưu sông Hoài và sông Dương Tử, phụ trách các cơ sở kinh doanh ở các nơi.
Còn Hồng lộ, Hoàng lộ, Thanh lộ thì chuyên hoạt động trên biển, được chia thành ba chục hạm đội, khống chế toàn vùng Hoàng Hải và Bột Hải. Lúc thường thì các lộ này lấy nghề đánh bắt hải sản làm sinh kế, những lúc rảnh rỗi luyện tập trận pháp, võ công để tăng cường thực lực.
Ngân Ba Đảo ở ngoài khơi Triết Giang được chọn làm nơi thiết lập Tổng đàn.
Về cơ cấu tổ chức, dưới Đại Bang Chủ có Tam đại Hộ pháp là bọn Tần Quang, Thiết Phi và Tây Môn Xuân. Ngũ đại Hương chủ cai quản ngũ lộ là bốn gã huynh đệ của Tây Môn Xuân và gã Hàn Kỳ được thăng lên. Dưới nữa là các thống lĩnh chỉ huy các hạm đội và các đàn chủ chưởng quản các phân đàn ở địa phương.
Sau khi đã bước đầu hoàn thiện cơ cấu tổ chức, Lữ Gia lập tức huấn luyện võ công cho bọn thủ hạ, đặt mua hỏa khí trang bị cho các hạm đội, đồng thời cũng ra sức mở rộng các việc kinh doanh, và thu phục những tay độc hành hào khách trong vùng.
Chỉ vài tháng sau, thực lực của Bạch Giao Bang đã trở nên cực kỳ hùng mạnh. Quần hào các lộ sau khi được huấn luyện đã trở nên rất thiện chiến, lại thêm nhiều kẻ danh đầu quy phục nên cao thủ trong bang nhiều không kể xiết.
Cho đến lúc này, Lữ đại bang chủ mới bắt đầu khuếch trương thế lực, dùng mọi phương pháp để thu phục các bang hội khác trong vùng. Những kẻ danh đầu cùng các cao thủ chia nhau đi các nơi để tuyên dương uy đức bang chủ mà thu phục các lộ quần hào. Những kẻ ngoan cố kháng cự thì xuất đại quân chinh tiễu.
Thế lực của Bạch Giao Bang phát triển cực nhanh.
Giờ đây, Thiên Ma Giáo và Hắc Y Giáo đã suy vi. Võ lâm hiện thời do Thiên Nhất Giáo và Bách Độc Giáo kiểm soát nên việc Bạch Giao Bang khuếch trương thế lực chẳng gặp trở ngại gì đáng kể. Phần lớn quần hào đều theo gió trở cờ, chẳng mấy ai dám công nhiên kháng cự.
Chẳng bao lâu sau, ba mươi sáu đảo, bảy mươi hai động cùng hơn chục bang hội lớn nhỏ vùng Đông Hải như Cự Kình Bang, Hải Sa Bang, Kim Sa Phái, Đông Phương Giáo, Long Hải Hội, Thiết Xoa Hội, Đồng Da Hội,... đều lần lượt quy phục dưới cờ Bạch Giao Bang.
Sau đó, long đầu thủ lĩnh các lộ quần hào, ba mươi sáu vị đảo chủ, bảy mươi hai vị động chủ và những nhân vật đứng đầu các bang hội trong vùng nhất trí chọn giờ hoàng đạo kiết nhật, hiệp nhau ở Ngân Ba Đảo tổ chức Đăng cơ Đại điển, suy tôn Lữ Gia lên làm Đông Hải Bá chủ.