“Biên cương cỏ úa nơi nơi
Ngựa hồ tung vó liên hồi bão giông.”
Hiện thời, tuy Nguyên triều đã rút khỏi Trung Nguyên nhưng vẫn còn giữ đế hiệu. Vùng đất bên ngoài Trường Thành trải dài lên vùng thảo nguyên mênh mông phía bắc, đông tây rộng ngoài vạn dặm đều là lãnh thổ của người Mông Cổ. Minh triều dù rất cố gắng cũng không thể kiểm soát được vùng đất đai rộng lớn này.
Nhưng Nguyên triều hiện đã rất suy vi, chính lệnh không truyền được ra ngoài địa phận kinh kỳ. Đại hãn các tiểu quốc cũng chẳng còn nghe theo hiệu lệnh của triều đình, ai nấy đều tự cai trị lấy bộ tộc của mình, biên thùy một cõi. Nguyên chủ chỉ còn ngồi làm vì tại một vùng lãnh thổ nhỏ hẹp, và cũng chẳng còn được mấy người tôn trọng.
Lúc bấy giờ, tin tức về một đoàn chiến thuyền hơn ba trăm chiến dàn hàng bắc tiến đã truyền vào lục địa, làm chấn động từ cõi Trung Nguyên đến vùng quan ngoại.
Khi đoàn thuyền tiến vào cửa biển Liêu Đông, việc đi lại trên biển hoàn toàn tắc nghẽn.
Cửa biển bị phong tỏa.
Trên bờ, Ngạo Thiên Đế Quân và Bách Độc Chân Quân đã lệnh cho thủ hạ kiểm soát chặt chẽ mọi đường đi lối lại. Khắp nơi cờ xí rợp trời. Thị vệ dàn bày nghiêm chỉnh, xa mã sẵn sàng, chuẩn bị nghênh đón thánh giá.
Lâu thuyền từ từ tiến sát vào bờ.
Ngay lập tức, dàn nhạc trỗi khúc Nghênh Thiên Tiếp Giá. Mọi người sụp lạy hành đại lễ, tiếng tung hô vang dội bốn phương. Có lẽ Ngạo Thiên Đế Quân muốn dương uy với thiên hạ nên đã tổ chức cuộc nghênh giá rất là rầm rộ. Chỉ riêng việc chuẩn bị đã mất gần một tháng.
Và như Lữ Gia cũng không chịu kém. Hàng đoàn giáp sĩ khôi giáp tề chỉnh, đao kiếm sáng ngời dàn đầy trên các hạm thuyền. Khi Bạch Thiếu Huy vừa bước ra thì pháo hiệu nổ dồn dập. Cờ quạt lọng tán giương lên. Giáp sĩ vây kín xung quanh hộ vệ chàng lên bờ.
Tiếng tung hô lại nổi lên vang dội:
- Điện hạ anh minh thần vũ, uy chấn vạn phương.
Ngạo Thiên Đế Quân và Bách Độc Chân Quân dẫn đầu mọi người tiến lại hành đại lễ, rồi đưa Bạch Thiếu Huy lên cỗ long xa trang hoàng hoa lệ do bốn con tuấn mã lông trắng như tuyết kéo. Đoàn thị vệ trống rong cờ mở hộ tống chàng đến nghỉ tại Bắc phương hành cung.
Bạch Thiếu Huy chợt chú ý trong đám người nghênh giá, ngoài các đội thị vệ và ngũ bộ cung nhân còn có hai đại hán lạ mặt đứng sau lưng Ngạo Thiên Đế Quân.
Bắc phương hành cung nguyên là trang viện của Kim Kiếm Trấn Quan Đông Tiêu Kỳ Linh vừa được sửa sang lại. Nhà cửa được xây cất theo kiểu Trung Nguyên, xung quanh trồng nhiều cây cối, có cả đình đài, lầu các, viên lâm, non bộ. Tòa trang viện như một ốc đảo xinh tươi giữa vùng thảo nguyên nắng gió.
Bọn Ngạo Thiên Đế Quân và Bách Độc Chân Quân rước Bạch Thiếu Huy vào sảnh đường.
Gian đại sảnh rộng lớn nguy nga, cách bài trí hoa lệ nhưng cũng không thiếu phần trang nhã. Trên bệ rồng có đặt một chiếc ngai bằng gỗ Tử Đàn, chạm trổ tinh xảo cầu kỳ, được dùng làm bảo tọa.
Sau khi thỉnh chàng an giá, mọi người lại hành đại lễ, tung hô:
- Điện hạ anh minh thần vũ, uy chấn vạn phương. Chúng thần xin tham kiến điện hạ, cầu ngọc thể vạn an.
Bạch Thiếu Huy phán:
- Chư khanh hãy bình thân.
Mọi người cung kính tạ ân, rồi đứng dậy, theo thứ tự xếp hàng dưới thềm. Xong đâu đấy, Ngạo Thiên Đế Quân chỉ hai đại hán đứng dưới lão, nói:
- Khải tấu điện hạ. Đây là hai đệ tử thần mới thu nhận: Tổng minh chủ võ lâm vùng Quan Ngoại Tiêu Kỳ Linh và Xích Ngột Hãn Đa Nhi Đài.
Hai người tiến lên hành lễ tung hô. Tiêu Kỳ Linh hình dung tuấn tú thanh nhã. Đa Nhi Đài tướng mạo hùng tráng oai phong. Cả hai có phong cách một văn một võ.
Nhìn hai người họ một lượt, Bạch Thiếu Huy truyền cả hai bình thân, đoạn ban lời phủ dụ.
Lễ nghi tất, bọn Hoa Nhi đưa chàng vào nội viện nghỉ ngơi. Ngũ bộ cung nhân tuần phòng phía trong, mười sáu đội thị vệ phụ trách vòng ngoài. Còn bên ngoài hành cung do thủ hạ của Tiêu Kỳ Linh và Đa Nhi Đài phụ trách.
Hoa viên …
Tuy gọi là hoa viên nhưng có rất ít hoa, chỉ đủ điểm xuyến một ít màu sắc cho khung cảnh. Chủ yếu vẫn là cây cối. Vùng thảo nguyên quanh năm nắng gió, rất cần bóng mát nên cây cối rất được quý trọng.
Gió chiều hiu hiu thổi càng làm khí hậu mát mẻ hơn.
Giữa những bóng cây râm mát, tòa Nghênh Phong Đình mái ngói cong vút càng làm tăng thêm vẻ trang nhã cổ kính. Bạch Thiếu Huy đang dạy Tuấn Nhi đánh cờ. Cậu bé nghe chàng giảng giải về các thế cờ rất hứng thú. Trên bàn cờ chỉ có vài trăm quân đen trắng nhưng giống như một chiến trường với đủ loại thế trận, binh pháp. Những kiến thức về binh pháp mà cậu bé học được hôm trước giờ mang ra ứng dụng. Mỗi khi cậu bé nghĩ ra được một nước cờ hay, được chàng khen ngợi, cậu bé thích chí cười khúc khích.
Giữa lúc đó, Ngạo Thiên Đế Quân và Bách Độc Chân Quân cùng đến. Lễ nghi tất. Bạch Thiếu Huy bảo hai lão an tọa, đoạn nói với Tuấn Nhi:
- Hài tử hãy chào Lãnh tiên sinh, Khưu tiên sinh.
Tuấn Nhi vâng dạ, đứng dậy chắp tay nói:
- Tuấn Nhi xin chào Lãnh tiên sinh, Khưu tiên sinh.
Bách Độc Chân Quân vuốt râu cười nói:
- Thiếu quân đừng quá đa lễ, lão phu tổn thọ mất.
Hai lão trước đã hỏi han Lữ Gia mọi việc trên cuộc hải trình nên biết Bạch Thiếu Huy rất ưu ái cậu bé. Ngạo Thiên Đế Quân cười hỏi:
- Thiếu quân theo điện hạ bấy lâu, đã học được bao nhiêu công phu rồi?
Tuấn Nhi đáp:
- Tuấn Nhi hiếu văn chứ không hiếu võ. Tuấn Nhi chỉ học văn thôi.
Ngạo Thiên Đế Quân nói:
- Thiếu quân theo điện hạ mà không chịu học ít công phu thì thật là phí phạm.
Tuấn Nhi nói:
- Sở học của điện hạ đâu phải chỉ có võ công. Ngồi trong màn trướng định việc thiên hạ mới là trọng, võ công chỉ là thứ yếu. Nếu chỉ lo học võ công mới là phí phạm đó.
Bách Độc Chân Quân cười xòa:
- Thiếu quân nói chẳng sai. Thiếu quân hiếu văn không hiếu võ, thật giống điện hạ y hệt.
Ngạo Thiên Đế Quân cả cười nói:
- Lời lão Khưu nói thật dư thừa. Thiếu quân được điện hạ đích thân chăm sóc dạy dỗ, nếu không giống điện hạ thì còn giống ai.
Bạch Thiếu Huy khẽ cười hỏi:
- Nhị vị khanh gia cùng đến gặp quả nhân chắc có chuyện chi quan trọng?
Bách Độc Chân Quân nói:
- Chúng thần đến trình với điện hạ kết quả công việc.
Bạch Thiếu Huy nói:
- Qua biểu chương của nhị vị khanh gia, quả nhân đã hiểu được đại khái vấn đề. Vậy là Lãnh khanh gia đã nhận Tiêu Kỳ Linh làm đệ tử và cho y làm Tổng thủ lĩnh võ lâm vùng Quan Ngoại. Hiện thế lực của y thế nào?
Ngạo Thiên Đế Quân nói:
- Khải tấu điện hạ. Hơn hai nghìn thuộc hạ của họ Tiêu đã được tổ chức lại thành Tinh Hà Bang. Ngoài ra y cũng đã thu phục được một số môn phái trong vùng như Hạc Bút Môn, Khoái Đao Môn, Phi Châm Môn, Vô Cực Môn, Hàn Mai Trang, Ô gia bảo, Trường Bạch phái, Bạch Thủy mã trường. Các môn phái này cùng hợp lại thành Quan Đông cửu đại môn phái, ý nghĩa đối lập với Trung Nguyên cửu đại môn phái của bọn Vệ Đạo Minh.
Bạch Thiếu Huy mỉm cười hỏi:
- Đất Quan Đông khí hậu khắc nghiệt, dân cư thưa thớt, ở đâu ra mà có lắm môn phái thế?
Ngạo Thiên Đế Quân nói:
- Khải tấu điện hạ. Khác với Trung Nguyên, người Quan Ngoại chuộng võ hơn văn. Tuy dân cư không nhiều nhưng võ học phổ biến rất rộng rãi. Chúng thần chỉ cần bỏ ra chút công sức huấn luyện bọn họ lại là có thể khai môn lập phái được rồi. Bọn họ chưa hẳn đã trở thành nhất đại tông sư ngay được, nhưng công phu cũng có nhiều chỗ đặc sắc đấy ạ.
Bách Độc Chân Quân nói thêm:
- Cách nay nửa tháng, các môn phái đã tổ chức đại hội võ lâm, tôn Tiêu Kỳ Linh làm Tổng thủ lĩnh võ lâm vùng Quan Ngoại. Danh hiệu này tương đương với chức Võ lâm Minh chủ của võ lâm Trung Nguyên.
Tuấn Nhi chợt cười khúc khích nói:
- Chỉ có Quan Đông cửu phái, sao có thể tôn xưng là Quan Ngoại Võ lâm Tổng thủ lĩnh được. Lỡ như các phái phía tây không phục thì sao?
Ngạo Thiên Đế Quân cười nói:
- Bọn lão phu đã ủng hộ y. Chỉ cần được điện hạ gia phong cho thì còn ai dám không phục.
Bách Độc Chân Quân cũng nói:
- Phía tây chỉ có phái Thiên Sơn là đáng kể. Nhưng bọn chúng đã hợp với các môn phái ở Trung Nguyên xưng là Cửu đại môn phái. Các phái khác đều nhỏ yếu, sớm muộn gì cũng phải theo gió trở cờ.
Bạch Thiếu Huy trầm ngâm giây lát, đoạn hỏi:
- Hiện tình Tạng thổ thế nào?
Ngạo Thiên Đế Quân nói:
- Khải tấu điện hạ. Gã kia sau khi tiếm đoạt cả quyền lực của hai vị Hoạt Phật Đạt Lai và Ban Thiền thì tự xưng là Đại Lạt Ma, đồng thời tăng cường trấn áp những người chống đối. Cách nay độ bốn tháng, hai vị Hoạt Phật đột nhiên mất tích, càng làm tình hình thêm căng thẳng.
Bạch Thiếu Huy nói:
- Chủ tinh ở Tây Tạng gần đây tuy đã lu mờ nhưng vẫn chưa tắt. Như vậy là gã kia vẫn chưa hạ sát thủ.
Bách Độc Chân Quân nói:
- Điện hạ dạy rất phải. Ngôi Hoạt Phật ở Tây Tạng là do luân hồi tái nhiệm, người thường không thể tiếm vị. Gã ta không dám làm hại Hoạt Phật đâu, chắc chỉ cầm cố ở nơi bí mật nào đó thôi. Gần đây gã ta đã trấn áp được những phe phái đối nghịch, cũng cố địa vị vững vàng nên mới dám kéo bộ hạ vào Trung Châu diệu võ giương oai.
Ngạo Thiên Đế Quân nói:
- Gần đây gã kéo bộ hạ vào Trung Châu diệu võ giương oai, hoành hành tác ác. Xem thái độ ngông cuồng của gã thật chướng mắt.
Bạch Thiếu Huy cười nói:
- Bọn chúng không đáng cho khanh để mắt đến. Ngay cả bọn Lữ khanh gia cũng thấy tự thân đối phó với bọn chúng là tự hạ thấp thân phận. Mọi việc cứ giao cho thủ hạ làm là được. Cũng như một gã hào cường ngông nghênh hống hách, chẳng lẽ Hoàng đế lại phải đích thân đối phó hắn sao. Chỉ cần ban xuống một đạo thánh chỉ là được.
Ngạo Thiên Đế Quân nói:
- Thần chỉ nói thế thôi. Thần cũng đâu có định động thủ đâu. Mất thân phận lắm.
Bách Độc Chân Quân hỏi:
- Điện hạ định xử trí bọn Tiêu Kỳ Linh thế nào ạ?
Giang Phong nói:
- Thì gia phong cho bọn họ chứ sao. Quả nhân cũng chưa thấy có ai thích hợp hơn bọn họ.
Bách Độc Chân Quân lại hỏi:
- Còn chuyện ở Tạng thổ nên xử trí thế nào?
Giang Phong mỉm cười nói:
- Rất đơn giản. Chỉ cần tìm thấy hai vị Hoạt Phật là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Việc đó chắc không làm khó nhị vị khanh gia chứ.
Bách Độc Chân Quân cười nói:
- Điện hạ yên tâm. Không thành vấn đề. Trộm gà bắt chó là nghề cũ của Lãnh lão nhi mà.
Ngạo Thiên Đế Quân lập tức sừng sộ:
- Khưu lão quỷ. Lão nói gì hả?
Bách Độc Chân Quân tủm tỉm cười, quay sang nói với Tuấn nhi:
- Thiếu quân thấy không. Lão ta chột dạ rồi đó.
Ngạo Thiên Đế Quân cũng không chịu kém, lập tức nói:
- Thiếu quân biết không? Lão Khưu xưa kia vì muốn thân cận một nữ đạo cô mà xuất gia làm đạo sĩ đó.
Tuấn Nhi hiếu kỳ hỏi:
- Thế có thành không?
Ngạo Thiên Đế Quân cười ha hả nói:
- Thành sao được mà thành. Người ta là chân tu chứ đâu phải giả đạo nhân như Khưu lão quỷ. Lần đó lão ta thất vọng chán chường dữ lắm. Thành ra mới sống độc thân cho đến bây giờ đó.
Bách Độc Chân Quân cười nhạt nói:
- Lão cũng hơn gì ta, cũng bị nữ bằng hữu bỏ rơi đấy thôi.
Nghe hai lão lôi chuyện xấu của nhau ra nói, Bạch Thiếu Huy không khỏi cười thầm, dàn hòa:
- Thôi được rồi. Trước mặt Tuấn Nhi không nên lấy chuyện không vui ra nói như thế. Giờ hãy bàn đến chuyện ở Tạng thổ thôi.
Ngạo Thiên Đế Quân hào khí can vân, nói:
- Điện hạ cứ yên tâm giao việc đó cho chúng thần. Điện hạ cùng Thiếu quân cứ ở lại đây nghỉ ngơi. Chúng thần sẽ đến Tạng thổ đưa hai gã Hoạt Phật đó về đây bái kiến điện hạ.
Bạch Thiếu Huy mỉm cười nói:
- Không cần đâu. Dù sao thì quả nhân cũng rảnh rỗi. Ở lại đây làm gì. Tây tuần thì phải đi sang phía tây chứ. Trước giờ quả nhân chưa đến đó lần nào.
Thế là sự việc đã được quyết định. Bạch Thiếu Huy sẽ ngự giá Tây tuần.
Sau mấy ngày chuẩn bị khẩn trương, đoàn xa giá lại lên đường, lần này là đi sang phía tây. Đoàn xa giá ngoài chúng thị vệ còn có hai nghìn hào kiệt của Quan Đông cửu đại môn phái do Tiêu Kỳ Linh thống lĩnh đi theo hộ giá. Cả đoàn gồm hơn trăm chiếc mã xa, mấy nghìn thớt chiến mã, rầm rộ kéo đi, từ thật xa đã nhìn thấy bụi bay mịt trời, uy thế kinh nhân.
Đoàn xa giá có lúc ngày đi đêm nghỉ (khi đêm không có trăng), nhưng cũng có lúc đêm đi ngày nghỉ (khi đêm có trăng) để tránh cái nóng của đại thảo nguyên. Bạch Thiếu Huy cùng những người thân cận ngồi trong mã xa được cách nhiệt tốt, hơn nữa ai nấy đều nội công thâm hậu nên chẳng có vấn đề gì. Chỉ có điều hành quân ban ngày dưới trời nóng sẽ mất nhiều nước, khổ cho những người tùy hành mà thôi.
Cho đến một hôm, xa giá đang đi lên một ngọn đồi cát thì có thám mã hồi báo phía trước phát hiện có cuộc giao chiến. Có can thiệp vào cuộc chiến kia hay không, cần phải chờ lệnh Bạch Thiếu Huy. Do chưa biết sự tình thế nào, Bạch Thiếu Huy cũng không truyền ra mệnh lệnh gì cả. Đoàn xa giá tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Đi qua mấy ngọn đồi cát, đoàn xa giá phải dừng lại trên đỉnh một ngọn đồi cát cuối cùng. Phía trước ước chừng nửa dặm có một trận chiến đấu giữa hai phe đều là kỵ binh Mông Cổ. Có điều một phe đông gần nghìn người, còn phe kia chỉ có chưa đến một trăm, mà hầu hết đều thọ thương. Tuy vậy, phe ít người kia vẫn chiến đấu một cách điên cuồng, bảo vệ cho một cỗ xe ngựa cũ kỹ. Chắc trong xe có nhân vật quan trọng của bọn họ. Song phương hỗn chiến khích liệt vô cùng.
Bạch Thiếu Huy chợt nhìn thấy có một thiếu niên độ 14, 15 tuổi trong đám người yếu thế kia, tuy thương tích đầy mình, nhưng chiến đấu rất là anh dũng. Cậu ta thân thể cường tráng, cưỡi trên một con hồng mã, tay cầm một thanh trường kích, ta xung hữu đột giữa đám địch quân. Khuôn mặt toát lên vẻ kiên nghị phi thường. Tiếc cho thiếu niên, Bạch Thiếu Huy truyền chỉ:
- Truyền bọn họ đình chiến.
Ngạo Thiên Đế Quân vốn tính hiếu chiến, lập tức giục tuấn mã tiến lên phía trước, cao giọng quát:
- Điện hạ truyền chỉ. Song phương lập tức đình chiến.
Phe yếu thế hơn đương nhiên muốn đình chiến. Nhưng phe còn lại nào có chịu. Bọn họ sắp thắng lợi đến nơi rồi, đâu thể bỏ qua cho đối phương. Hơn nữa, bọn họ được lệnh sát tử đối phương bằng bất cứ giá nào. Dù có toàn thể trận vong cũng không thể để đối phương sống sót. Đó là tử lệnh. Vì vậy mà bọn chúng vẫn tiếp tục động thủ. Gã thủ lĩnh của cả bọn trầm giọng nói:
- Đây là chuyện nội bộ của người Mông Cổ chúng ta. Bọn người Hán các ngươi tốt nhất đừng nên xen vào.
Ngạo Thiên Đế Quân đích thân đi truyền chỉ chính là chờ đợi cơ hội này, đâu thể bỏ qua, lập tức lạnh giọng nói:
- Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ. Suất thổ chi tân, mạc phi vương thần. Điện hạ đã truyền chỉ, ai dám bất tuân.
Gã kia ngạo mạn nói:
- Điện hạ của các ngươi là kẻ nào? Người Mông Cổ chúng ta chỉ tuân lệnh Đại Hãn mà thôi.
Ngạo Thiên Đế Quân cười lạnh quát:
- Kháng chỉ. Diệt tộc. Sát.
Các đội thị vệ, chúng hào kiệt Quan Đông cửu đại môn phái được lệnh liền giục chiến mã xông lên. Bọn họ đông hơn gấp bội, không những kỵ thuật tinh thông mà còn võ nghệ cao cường, đặc biệt là chúng thị vệ, xông vào đám người kia cứ như hổ xông vào giữa đàn dê, chém giết tưng bừng. Ngạo Thiên Đế Quân tuy hiếu chiến, nhưng cũng chỉ có thể đứng xem chúng thủ hạ chiến đấu, chứ không thể nào hạ thấp thân phận đi đánh nhau với đám vô danh tiểu tốt kia. Từ khi thân phận cao thăng tột bậc, lão đã biết cách chấp nhận với hiện thật không thể tùy tiện động thủ với người khác, nếu ngứa tay chỉ có thể tỷ thí với Bách Độc Chân Quân, còn thường thì lão xem đám thủ hạ chiến đấu thì cũng như lão chiến đấu. Đối với lão hiện giờ, đánh giá chiêu thức của người khác cũng là một thú vui, mà xem ra còn là thú vui thượng thừa hơn thú vui động thủ chiến đấu trước đây.
Tiêu diệt xong đám người kia, gã thiếu niên được Bạch Thiếu Huy triệu đến cận kiến. Sau khi cậu ta được chúng thị vệ giúp băng bó xong xuôi, Bạch Thiếu Huy hòa nhã hỏi:
- Hài tử tên gì? Người ở đâu?
Thiếu niên buồn rầu nói:
- Ta là Oa Khoát Đài của Sở Hàn.
Tiêu Kỳ Linh đang ở bên, nghe cậu ta nói thế, ngạc nhiên nhìn kỹ cậu ta, hỏi:
- Ngươi phải chăng là con của Đại vương tử Oa Biệt Đức của Sở Hàn. Các ngươi sao không ở trấn Ước Dã mà lại chạy ra ngoài này, lại còn bị truy sát nữa. Lẽ nào Sở Hàn bộ có biến loạn.
Họ Tiêu cùng Xích Ngột Hãn Đa Nhĩ Đài có quan hệ thân thiết, nên cũng biết ít nhiều về nội tình của người Mông Cổ. Sở Hàn bộ là một bộ tộc lớn ở phía tây Ngoại Mông, trước giờ vẫn tự lập, Nguyên chủ cũng không quản được. Ước Dã trấn là thủ phủ của Sở Hàn bộ, đứng đầu là Đại Vương tử. Nơi đây đã được xây dựng thành một đại trấn sầm uất, nên thủ lĩnh không xưng Hãn nữa, mà gọi là Đại Vương tử, giống như Nguyên triều đã từng phế Hãn xưng Đế vậy. Ước Dã trấn nằm bên bờ sông Đồ Sa, là một phân nhánh của Tề Lân Dã đại giang, là một trong những ốc đảo lớn nhất của người Mông Cổ, cây cối xanh tốt, nguồn nước dồi dào. Người Mông tuy quen cuộc sống du mục, nhưng vẫn xây dựng nơi đây thành một đại trấn, dùng làm đầu mối buôn bán thổ sản của vùng Đại Mạc vào Trung Nguyên. Ngoài lừa, ngựa, lông thú, còn có cả khoáng sản, là những mặt hàng được người Trung Nguyên ưa thích. Vì là đầu mối thương mại nên Ước Dã trấn rất phồn vinh, do đó mà thực lực của Sở Hàn bộ cũng tăng cao, là một bộ tộc lớn của người Mông Cổ.