Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu...
Bạch Thiếu Huy bỗng choàng tỉnh. Chàng nghe có tiếng người cười nói bên ngoài tiểu sơn cốc.
Lát sau, tảng đá chắn cửa sơn cốc được mở ra. Ánh dương quang tràn vào chiếu sáng gian thạch động. Chàng vẫn nhắm mắt nằm yên, chờ xem chuyện gì sắp xảy ra.
Đột nhiên, một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng từ bên ngoài tràn vào. Lạ một điều là bọn độc vật đáng kinh khiếp kia lại có vẻ như sợ mùi hương ấy. Vừa ngửi thấy mùi hương là chúng hốt hoảng tháo chạy đi đâu mất biệt.
Sau đó, từ bên ngoài có bốn người tiến vào. Bọn họ gồm U Hồn lão nhân cùng một lão già ngồi trên một chiếc ghế có cáng dài do hai hán tử khiêng. Lão ta da ngăm đen, tuổi trạc thất tuần, mặt mũi không xấu nhưng lại toát lên một vẻ tà quái khác thường.
Lão già ngồi trên cáng đưa mắt ngắm nhìn Bạch Thiếu Huy. Toàn thân chàng ướt đẫm thứ chất nhờn mà bọn độc vật tiết ra từ bấy lâu nay, đầy mùi tanh tưởi. Tuy đang ở trong tình trạng hầu như chỉ còn nửa phần người này, song chàng vẫn còn nguyên nét phong lưu anh tuấn vốn có. Chàng nằm bất động, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt giống như người sắp chết.
Ngắm nhìn giây lâu, lão ta lắc đầu thở dài:
- Lão U Hồn quả đúng là một kẻ nhẫn tâm. Hắn bị lão hành hạ đến nông nỗi này thì thật đáng thương.
Rồi lão cứ chắt lưỡi than thở:
- Ôi. Thật là đáng thương.
U Hồn lão nhân cười khanh khách:
- Không chỉ thế thôi đâu. Hắn còn bị ta truyền vào người một trăm linh tám loại kỳ độc lợi hại nhất thiên hạ. Lão đã thương hại hắn thì hãy lo mà cứu chữa cho hắn. Nếu lão có thể chữa trị được thì ta sẽ tặng hắn cho lão làm nô bộc. Còn không thì ta sẽ đem hắn luyện thành U Hồn Nhân.
Lão già lại đưa mắt ngắm Bạch Thiếu Huy, khẽ lẩm bẩm:
- Thật tội nghiệp cho hắn. Quả là tàn nhẫn.
U Hồn lão nhân cười nói:
- Đừng nói là lão Quái Y ngươi. Ta e rằng dù cho Hoa Đà tái thế, Biển Thước phục sinh thì cũng vẫn chẳng có cách nào cứu chữa cho hắn được đâu.
Lão già được gọi là Quái Y kia nói:
- Để ta thử xem sao. Lão hãy mang hắn ra bên ngoài, tắm rửa sạch sẽ cho hắn đi đã.
U Hồn lão nhân liền tháo xích, cắp Bạch Thiếu Huy ra bên ngoài, đặt chàng nằm lên một phiến đá bằng phẳng rồi gọi bảy lão quái thủ hạ mang nước đến tắm rửa cho chàng.
Sau khi được tắm gội sạch sẽ, Bạch Thiếu Huy đã phục hồi lại phong thái uy nghi tuấn dật. Lão Quái Y ngắm nhìn chàng mà không ngớt trầm trồ.
Xong đâu đấy, U Hồn lão nhân hất hàm nói:
- Lão hãy mau chữa trị cho hắn đi. Để ta xem tài năng y thuật của lão giỏi đến đâu.
Lão Quái Y ra hiệu cho hai hán tử khiêng chiếc ghế đến sát phiến đá. Đoạn lão cầm tay Bạch Thiếu Huy xem mạch. Sau đó, lão còn cẩn thận sờ nắn khắp người chàng. Rồi lão ngẩn người, cau mày suy nghĩ thật lâu. Chừng như không tin vào kết quả, lão kiểm tra lại lần nữa, đoạn lại thừ người ra.
U Hồn lão nhân trông thấy thần tình của lão ta như vậy, cả cười nói:
- Lão chịu thua rồi phải không. Ta đã nói rồi mà. Dù Hoa Đà tái thế, Biển Thước phục sinh...
Lão Quái Y xua tay ngắt lời:
- Lão nói sao chứ ta đâu thấy hắn có một triệu chứng nào chứng tỏ là đang bị trúng độc đâu.
||||| Truyện đề cử: Cầu Ma |||||
U Hồn lão nhân nghe như sét đánh bên tai, ngẩn người ngơ ngác, giây lâu mới nói:
- Lý nào như vậy được. Lão có xem lầm hay không. Dù cho hắn có luyện thành tấm thân bách độc bất xâm thì cũng không thể nào thoát được hỗn hợp một trăm linh tám loại kỳ độc của ta.
Lão Quái Y nói:
- Không hề xem lầm. Lão phu tự tin rằng y đạo của mình không sai đến độ xem nhằm người có bệnh thành người vô bệnh được.
U Hồn lão nhân kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Lý nào như thế được... Vô lý hết sức... Không thể nào như thế được...
Lúc này, Bạch Thiếu Huy mới mở mắt nhìn hai lão, khẽ mỉm cười, nói:
- Chỉ với mấy thứ chất độc đó thì muốn làm hại quả nhân thế nào được.
Hai lão đồng giật nảy mình, cả kinh thất sắc, cùng trố mắt nhìn chàng. Lão Quái Y lắp bắp:
- Công tử... công tử không bị sao chứ. Tại sao công tử lại không bị trúng độc nhỉ. Chất độc của lão U Hồn nghe đâu lợi hại lắm kia mà.
Bạch Thiếu Huy khe khẽ mỉm cười. Chàng không đáp mà đưa tay chỉ lên búi tóc. Hai lão già đều giương mắt cùng nhìn chăm chú.
Chợt đâu, lão Quái Y bật cười sằng sặc, cười đến độ chảy cả nước mắt. Lão cười nghiêng cười ngửa, đến nỗi té lăn khỏi ghế, thế mà lão vẫn không ngồi dậy, cứ tiếp tục ôm bụng bò lăn ra đất mà cười, chừng như trên đời này chẳng có chuyện gì khôi hài hơn.
U Hồn lão nhân vẫn chưa hiểu là chuyện gì, trợn mắt nhìn lão Quái Y nói:
- Lão bỗng nhiên nổi cơn hay sao thế. Có gì mà cười như người điên thế hả.
Lão Quái Y vừa cười vừa đưa tay chỉ lão U Hồn, nói:
- Lão... lão...
Nhưng rồi nói chưa được mấy tiếng, lão ta lại không nhịn được nữa, cứ tiếp tục ôm bụng cười bò. U Hồn lão nhân tức giận hỏi:
- Ta làm sao.
Lão Quái Y cố nhịn cười nói:
- Lão đúng là có mắt như mù. Đã gặp Tổ sư gia sao còn không mau hành đại lễ.
U Hồn lão nhân ngẩn người hỏi lại:
- Lão nói cái gì mà Tổ sư gia.
Lão Quái Y đưa tay chỉ vào búi tóc của Bạch Thiếu Huy, cười nói:
- Ta dù không thông độc tính bằng lão, nhưng cũng nhận ra vật kia.
U Hồn lão nhân trố mắt nhìn, lắp bắp:
- Phải chăng …
Lão Quái Y cả cười nói:
- Kia chính là Kim Tuyến Linh Xà, là một thần vật của thế gian, chủ của vạn độc. Lão luôn tự hào thiện nghề dụng độc mà đến cả Kim Tuyến Linh Xà cũng không nhận ra. Phen này lão dám múa rìu qua cửa Lỗ Ban, xem ra chắc sắp phải chuốc khổ vào thân.
U Hồn lão nhân giật mình sửng sốt, nhìn Bạch Thiếu Huy không chớp mắt. Chàng chỉ nhìn lão khe khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:
- Thứ hỗn hợp một trăm linh tám loại kỳ độc đó sau khi xâm nhập vào huyết mạch sẽ như thế nào.
U Hồn lão nhân không hiểu, nhưng vẫn đáp:
- Một trăm linh tám loại kỳ độc đó hoạt tính cực mạnh, vô phương hóa giải. Một khi đã trúng phải thì kinh mạch toàn thân tê liệt, khí huyết nghịch hành, tay chân rã rời, đầu nhức như búa bổ, thân thể đau đớn như có hàng vạn vạn mũi kim châm chích, lâm vào tình cảnh muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng yên, phải chịu đau đớn khổ sở suốt một trăm ngày rồi mới chết. Khi đó thân xác sẽ hóa thành nước, hủy thi diệt tích. Nhưng nếu được lão phu đem luyện thành U Hồn Nhân thì sẽ không chết. Nhưng... công tử hỏi thế có ý gì?
Bạch Thiếu Huy không đáp, chỉ nhìn lão mỉm cười. Vẫn là lão Quái Y hiểu ra nhanh hơn, hắng giọng nói:
- Lão còn hỏi gì nữa. Ta thấy lão cần nên lo chuẩn bị hậu sự ngay lúc này đi là vừa. Hà hà. Thế này gọi là gậy ông đập lưng ông ấy nhỉ.
U Hồn lão nhân như chợt hiểu ra, liền thử vận khí, và nhận thấy toàn thân kinh mạch đều bị tê liệt. Lão biết ngay mình đã bị trúng độc. Không ai hiểu rõ sự ghê gớm của thứ chất độc này hơn lão. Nghĩ đến cảnh huống khi chất độc bộc phát, lão rùng mình biến sắc, lắp bắp nói:
- Ngươi... ngươi...
Lão Quái Y cũng ngạc nhiên hỏi:
- Công tử phóng độc vào người lão từ lúc nào thế?
Bạch Thiếu Huy nói:
- Chỉ mới đây thôi. Nhưng quả nhân không phóng độc, chỉ sử dụng Vô Hình Độc chỉ điểm vào vài huyệt đạo của lão mà thôi.
Lão Quái Y sửng sốt:
- Vô Hình Độc chỉ ư. Cái tên này sao mà lạ quá. Lão phu chỉ mới nghe nói đến lần đầu. Phải chăng đó là một cách truyền độc vô hình. Nhưng nó có liên quan thế nào đến một trăm linh tám loại kỳ độc của lão U Hồn.
Bạch Thiếu Huy nói:
- Lúc trước, lão U Hồn đã lấy một trăm linh tám mũi ngân châm rỗng ruột cắm vào các đại huyệt trên người quả nhân, rồi mang quả nhân ngâm vào trong chất độc bảy ngày.
Lão Quái Y gật đầu nói:
- Đó là lão ta sử dụng phép ngân châm truyền độc, cũng chẳng có gì lạ. Phép này truyền chất độc vào thẳng tâm mạch, là cách khó chữa trị nhất.
Bạch Thiếu Huy nói:
- Khi chất độc đã bắt đầu truyền vào huyết mạch, quả nhân liền sử dụng yếu quyết của Vô Hình chỉ pháp đưa nó đến ngưng tụ tại huyệt Dương Trì trên cổ tay, nhưng lại lưu ở đó chứ không dồn ra bên ngoài. Sau này, quả nhân chỉ cần vận khí dẫn độc qua các huyệt Trung Chử, Dịch Môn đến Quan Xung nơi đầu ngón tay, rồi phóng ra ngoài sẽ thành Vô Hình độc khí, có thể sát hại người một cách vô hình. Lúc nãy, quả nhân có đem ra dùng thử, song vì không muốn để nhiều người ở đây trúng độc nên quả nhân đã sử dụng Vô Hình chỉ pháp đưa độc khí vào các huyệt đạo của lão U Hồn. Thế mới gọi là Vô Hình Độc Chỉ.
Những người còn lại, gồm cả lão Quái Y, thầm kêu may mắn vì nếu chàng không nhân từ như thế thì bọn họ đã cùng cảnh ngộ với lão U Hồn rồi. Lão Quái Y lại hỏi:
- Công tử võ học vô cùng cao thâm huyền diệu, lại thiện nghề dụng độc, vì sao lại chịu để lão U Hồn hành hạ khổ sở như thế.
Bạch Thiếu Huy đưa mắt nhìn bảy lão quái thủ hạ của lão U Hồn, khẽ thở dài nói:
- Quả nhân đã lỡ nhận lời với bọn họ chịu đến đây rồi thì dù có khổ sở cũng đành chịu vậy chứ biết sao hơn.
U Hồn lão nhân buồn bã nói:
- Lão phu đúng là có mắt như mù, chẳng nhận ra một bậc cao nhân như công tử. Bây giờ có phải chết cũng là đáng tội. Chỉ mong công tử rủ lòng thương mà tha cho bảy tên thủ hạ của lão phu. Bọn chúng vốn chỉ phụng mệnh lão phu mà hành sự chứ không phải cố ý đắc tội với công tử.
Lão Quái Y nói:
- Nếu chỉ vài chục loại độc chất thì lão phu còn có thể tìm cách cứu chữa. Nhưng hơn trăm loại kỳ độc thế này thì khó đa. Có điều...
Thật ra thì lão U Hồn cũng chẳng muốn chết chút nào. Nghe lời lão Quái Y thì ra hãy còn chút hy vọng, ý niệm cầu sinh trỗi dậy, lão hỏi gấp:
- Có điều làm sao?
Lão Quái Y nhìn Bạch Thiếu Huy nói:
- Có điều chất độc của lão không làm hại được công tử đây, chứng tỏ vẫn còn có cách cứu chữa.
Bảy lão quái nghe lão ta nói thế, không hẹn mà đồng sụp xuống phục lạy trước mặt Bạch Thiếu Huy cầu khẩn:
- Cúi xin công tử mở lượng hải hà gia ân cứu chữa cho chủ nhân, bọn lão phu tình nguyện suốt đời làm nô bộc cho công tử, tuân lệnh sai khiến.
Bạch Thiếu Huy khẽ gật đầu, xua tay ra hiệu cho cả bọn đứng dậy. Cả bảy lão thảy đều vô cùng mừng rỡ, vội cung kính vái lạy tạ ân.
Lão mặt đỏ lập tức chạy vội về phía U Hồn Điện. Lát sau, lão trở lại, trên tay cầm y phục của Bạch Thiếu Huy. Cả bảy lão đồng xúm đến nâng đỡ chàng ngồi dậy, rồi giúp chàng mặc y phục vào.
Bạch Thiếu Huy từ từ đứng lên. Anh khí của chàng như sáng bừng cả cục trường. Dung mạo chàng toát lên vẻ anh tuấn phi phàm, nghi biểu đường bệ quý phái, phong tư tiêu sái tuấn mỹ, đường đường tôn quý, trông khác hẳn bộ dạng công tử yếu đuối khi trước.
Chàng nhìn lão Quái Y, khẽ hỏi:
- Trông tiên sinh thì dường như hai chân bị liệt chưa được bao lâu.
Lão Quái Y gật đầu, nói:
- Mới vào khoảng tháng trước, đôi chân lão phu bỗng nhiên bị liệt, không đi đứng được nên mới lỡ cuộc hẹn với lão U Hồn.
Bạch Thiếu Huy khẽ lẩm bẩm:
- Vậy ra quả nhân đã ở trong động được một tháng rồi cơ đấy.
Trông chàng hơi thoáng bâng khuâng. Lát sau, chàng mới lại nói:
- Tiên sinh dùng bản thân thử thuốc, tuy cơ thể đã được đề kháng, song chất độc lâu ngày tích tụ cũng sinh biến chứng. Phải chăng tiên sinh thường truyền độc xuống đất qua đôi chân nên mới phát sinh tình trạng này.
Lão Quái Y thầm khen chàng y đạo cao minh, chưa qua tứ chẩn mà đã hiểu được sự tình, cả lão cũng không dám so bì. Lão gật đầu đáp:
- Công tử nhận xét quả không sai. Chắc công tử cũng tinh thông y đạo?
Bạch Thiếu Huy nói:
- Tiên sinh y thuật cao minh, sao không sớm liệu việc chữa trị mà lại để đến tận bây giờ thế?
Lão Quái Y thở dài nói:
- Lão phu suốt đời chữa bệnh cứu người. Có ngờ đâu bệnh của mình lại phải bó tay, vô phương cứu chữa. Ôi. Có lẽ cùng là nghiệp chướng tiền duyên.
Bạch Thiếu Huy mỉm cười nói:
- Chứng này chữa trị cũng dễ thôi. Chỉ cần độ nửa canh giờ là đôi chân của tiên sinh có thể trở lại bình thường như trước.
Lão Quái Y kinh ngạc nói:
- Té ra công tử không những là Tổ sư về nghề dụng độc mà còn là Thánh thủ về y đạo nữa.
Bạch Thiếu Huy khẽ cười nói:
- Không đâu. Quả nhân chỉ tạm xem là thông hiểu chứ không chuyên dụng.
Lão Quái Y bỗng nghĩ ra một việc, hỏi:
- Công tử phong nghi đường bệ, tướng mạo cao quý, chắc hẳn lai lịch không phải tầm thường. Chẳng hay có thể cho bọn lão phu được biết hay không?
Bạch Thiếu Huy mỉm cười, nói:
- Quả nhân tính Bạch, thừa mệnh tiên vương ngồi lên bảo vị, cầm giữ đại quyền nơi Bích Dạ Cung. Quả nhân không phải là người trong võ lâm, và bản cung cũng chẳng muốn bị lôi cuốn vào những ân oán triền miên trong chốn giang hồ. Tiên vương năm xưa tuy cũng có qua lại võ lâm ít lâu, nhưng Người đã sớm chán ngán cuộc sống giang hồ, nên đã hồi cung ẩn cư gần trăm năm nay rồi. Quả nhân nối chí tiên vương, cũng không thích cuộc sống giang hồ phiêu bạt xem tứ hải là nhà.
Bọn Quái Y trước giờ chưa từng nghe nói đến Bích Dạ Cung, nhưng nghe bảo tiên vương của Bạch Thiếu Huy là tiền bối cao nhân của trăm năm trước, thì đương nhiên bối phận của chàng sẽ rất cao, không chừng còn cao hơn cả bọn lão nữa. Do đó, bọn lão đối với chàng càng thêm cung kính.
Bạch Thiếu Huy lại nói:
- Tiên sinh hãy chờ đợi giây lát, để quả nhân giải độc cho lão U Hồn trước đã.
Đoạn chàng bước đến bên cạnh lão U Hồn lúc ấy mặt mày đang nhăn nhó khổ sở. Chàng đưa tay trái nắm lấy bàn tay lão, dùng ngón áp út và ngón cái tay phải khẽ kẹp vào huyệt Thương Dương nơi ngón tay trỏ dồn chân khí sang. Tay kia chàng kẹp lấy huyệt Thiếu Trạch nơi đầu ngón út.
U Hồn lão nhân bỗng nhận thấy có một luồng chân lực cực kỳ hùng mạnh tràn vào người lão, lan khắp Kỳ Kinh Bát Mạch rồi tỏa đi khắp các kinh mạch lưu chuyển khắp châu thân. Không chút chậm trễ, lão vội vận công, đưa nội lực chạy theo tiếp sức.
Các luồng chân khí di chuyển đến đâu là xung phá cửa quan ở đó, đồng thời lôi cuốn độc chất đi theo. Sau khi vượt qua cả Kỳ Kinh Bát Mạch, chúng hội tụ tại huyệt Dương Cốc, rồi lại theo huyệt Thiếu Trạch ra khỏi cơ thế. Trên đầu U Hồn lão nhân có khói trắng bốc lên hội tụ thành hình dáng ba đóa hoa. Đó là cảnh giới cao siêu của võ học, gọi là Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên, chỉ xuất hiện ở những người đã khai thông Sinh Tử Huyền Quan.
Sau khi độc chất đã được giải trừ, U Hồn lão nhân cảm thấy toàn thân sảng khoái, kinh mạch thông suốt, ngay cả Nhâm Đốc nhị mạch Sinh Tử Huyền Quan hay Thập nhị Trùng lâu mấy nơi mà lão vẫn cố công gắng sức đả thông không thành thì nay cũng đã hoàn toàn được khai thông, chân khí cuồn cuộn đi qua không hề bị cản trở. Nhờ đó mà công lực của lão tăng tiến vượt bậc đến mức không ngờ. Chuyện đó cũng không có gì là lạ, bởi lão cùng Bạch Thiếu Huy hợp lại có đến gần ba trăm năm công lực, còn cửa quan nào mà không thể khai thông.
Lão vô cùng mừng rỡ, lại cũng rất cảm kích, vội quỳ sụp xuống vái lạy, kính cẩn nói:
- Điện hạ tài đức song toàn, lão phu vô cùng kính phục. Chuyện lúc trước cúi mong điện hạ lượng tình dung thứ. Từ nay lão phu cùng chúng thủ hạ nguyện tuân theo hiệu lệnh của điện hạ.
Những người hiện diện cũng rất kinh ngạc trước thần công tuyệt thế của Bạch Thiếu Huy. Chỉ trong chốc lát, chàng không những đã hóa giải hoàn toàn độc chất tưởng chừng vô phương cứu chữa trong người U Hồn lão nhân, mà còn đả thông kinh mạch cho lão.
Bọn họ có biết đâu trước đây chàng vốn đã từng hấp thụ lãnh khí để luyện công, chân lực đã đạt đến mức siêu phàm nhập thánh, rồi lại được nghĩa phụ truyền cho hơn trăm năm công lực. Và mới đây chàng lại vừa luyện công giữa độc khí nên công phu võ học đã tăng tiến đến mức khoáng tuyệt võ lâm không tiền khoáng hậu.
Bạch Thiếu Huy đỡ U Hồn lão nhân dậy, mỉm cười nói:
- Đó là do quả nhân cam tâm tình nguyện nên khanh không cần phải tự trách mình. Hiện giờ đây quả nhân vẫn còn là tù nhân của khanh cơ mà.
U Hồn lão nhân ồ lên một tiếng, vội tháo ngay chiếc vòng thép đang đeo nơi cổ chàng, đoạn vái dài rối rít, nói:
- Lão phu nhất thời hồ đồ. Cúi mong điện hạ lượng tình dung thứ.
Bạch Thiếu Huy nói:
- Thôi. Chuyện này từ nay đừng nên nhắc đến nữa. Tốt nhất là khanh hãy lo sắp sẵn yến tiệc, để sau khi quả nhân chữa trị cho Quái Y xong sẽ dọn tiệc tẩy trần.
U Hồn lão nhân tuân mệnh, chỉ huy bọn thủ hạ lo sắp đặt yến tiệc. Trong khi ấy, Bạch Thiếu Huy đến bên Quái Y, dùng Hỗn Nguyên chân khí phong bế toàn bộ kinh mạch dưới chân lão, rồi sử dụng Tỏa Cân Triệt Mạch thủ pháp cắt đứt những đường lưu chuyển khí huyết. Sau đó, chàng lại dùng Thái Dương chân khí thiêu sạch toàn bộ lượng chất độc hiện đang tiềm ẩn trong đó. Cuối cùng, chàng dùng phép Dịch Cân Tiếp Mạch nối lại những đường huyết mạch đã bị cắt đứt, và còn truyền chân khí sang đả thông kinh mạch, khai mở Huyền Quan. Lão Quái Y nhân họa đắc phúc, vô cùng mừng rỡ, cũng sụp lạy tạ ân.
Lúc này, mọi người trở về U Hồn Điện. Yến tiệc đã được bày biện sẵn sàng. U Hồn lão nhân thỉnh Bạch Thiếu Huy ngồi nơi thượng tọa, còn lão cùng lão Quái Y ngồi mé dưới bồi tiếp. Bảy lão quái lăng xăng rót rượu dâng trà.
Bạch Thiếu Huy kiêm thông văn võ, sở học bao la, hai lão càng lúc càng thêm kính phục. Chàng nói năng nhỏ nhẹ trầm ấm, ngôn từ thanh thoát cao sang, giọng nói nụ cười đều gây thiện cảm. Nếu như không có phong thái tôn quý phi phàm, người ngoài nhìn qua những cử chỉ của chàng dễ lầm tưởng rằng chàng là một trang công tử yếu đuối chẳng biết võ công. Quái Y nêu thắc mắc:
- Điện hạ võ công tuyệt thế, sao lại không muốn hiển lộ, lại làm ra vẻ văn nhược mà chi?
Bạch Thiếu Huy cười nói:
- Quả nhân vốn hiếu văn, học võ chỉ để cường thân kiện thể chứ không phải để tranh giành danh lợi.
U Hồn lão nhân nói:
- Điện hạ luyện võ chỉ để cường thân kiện thể mà võ học lại bao la đến như thế ư.
Đang vui vẻ, Bạch Thiếu Huy bỗng trầm ngâm, khẽ nói:
- Quả nhân luyện võ là còn để sở học cả đời của tiên vương không phải thất truyền.
Không cần chàng nói thế thì bọn U Hồn lão nhân cũng thừa hiểu tiên vương của chàng tất phải là một nhân vật phi thường, có vậy mới có thể đào luyện nên một nhân vật siêu quần tuyệt thế như chàng. U Hồn lão nhân nói:
- Nếu như năm xưa tiên vương không nhạt mùi danh lợi mà đi ẩn cư ắt hẳn uy danh còn lừng lẫy hơn cả Lư Lăng Kiếm Khách.
Bạch Thiếu Huy nói:
- Năm xưa tiên vương cũng có nghiên cứu qua Lư Lăng Kiếm pháp. Người cho rằng tuy nó cũng khá linh diệu, nhưng vẫn chưa sánh được với tuyệt kỹ của bản cung.
Nhân tiện nói đến Lư Lăng Kiếm Phổ, hai lão cùng luận bàn về tình hình võ lâm đương thời, về việc Tứ đại Ma Vương tranh đoạt các mảnh da dê, và cho chàng biết việc Hồng Phát lão ma trong Tứ đại Ma Vương gửi tối hậu thư buộc Thiếu Lâm Tự phải tuyên bố giải tán. Sắp tới, trên đỉnh Thiếu Thất chắc sẽ diễn ra nhiều nhiệt náo.
U Hồn lão nhân nói:
- Lão phu chẳng hiểu tại sao Hồng Phát lão ma không bắt Thiếu Lâm Tự phải quy phục mà buộc bọn họ giải tán. Như thế có ích gì cho lão.
Bạch Thiếu Huy nói:
- Có lẽ vì lão ta sợ mấy lão Ma kia biết được dã tâm của lão mà nhúng tay can thiệp. Vả chăng buộc Thiếu Lâm Tự giải tán vẫn dễ được chấp nhận hơn bắt bọn họ quy phục. Một khi Thiếu Lâm Tự đã giải tán, tăng chúng khi ấy sức yếu thế cô, lão muốn thế nào mà chẳng được.
Lão Quái Y nói:
- Hồng Phát lão ma kể cũng chướng mắt. Xin điện hạ liệu cách cho lão ta một bài học.
Bạch Thiếu Huy cau mày nói:
- Nối chí tiên vương, quả nhân không muốn gây nên sát nghiệp. Hơn nữa, đấy cũng là ân oán trong võ lâm. Quả nhân chẳng muốn giúp bên nào cả.
Trầm ngâm giây lát, chàng lại nói thêm:
- Ba năm trước đây, trong lần quả nhân du ngoạn ngang qua Tiên Nhân Phong cũng là lúc Tứ đại Ma Vương hội nhau tại đấy tỷ đấu tranh cường. Như thế cũng xem như có chút cơ duyên. Võ công của nhị vị khanh gia so với Hồng Phát lão ma thì thế nào?
U Hồn lão nhân nói:
- Trước đây tuy lão phu không thể đánh bại được lão quỷ ấy, nhưng lão ta cũng chưa chắc có thể làm khó dễ được lão phu. Còn nay lão phu đã được điện hạ đả thông Sinh Tử Huyền Quan, so với lão ta thì hơn chắc.
Bạch Thiếu Huy cười nói:
- Để quả nhân truyền thụ cho nhị vị khanh gia vài môn tuyệt học thì bọn ma đầu kia cũng chẳng còn đáng kể đến nữa.
Hai lão mừng rỡ tạ ân. Dù gì thì hai lão cũng là người giang hồ, nghe nói đến võ công tuyệt học đều vô cùng ham thích.
Bạch Thiếu Huy quyết định đổi nơi đây thành Cửu U Địa Phủ, U Hồn Ảo Điện, phong cho hai lão là Cửu U Diêm Quân và Diệu Thủ Thánh Quân, mang hàm Quân chủ. Đồng thời chàng truyền cho Cửu Âm Ma Công, Hỗn Nguyên Tâm Pháp, Triệt Mạch Thủ pháp và Di Hình Cửu Cung Bộ Pháp.
Lão mặt đỏ đứng đầu thất quái được phong làm Hồng Diện Phán Quan. Sáu lão quái trở thành Lục Linh Sứ Giả gồm Câu Hồn Sứ, Chiêu Hồn Sứ, Nhiếp Hồn Sứ, Truy Hồn Sứ, Cầm Hồn Sứ và Đoạt Hồn Sứ. Tùy mỗi người mà chàng truyền cho vài môn công phu tuyệt kỹ riêng. Để gia tăng công lực, tất cả đều lần lượt được chàng đả thông Sinh Tử Huyền Quan. Mỗi người còn được chàng ban cho một tấm ngọc bội có chạm hình Sơn Hà Tứ Hải.
Hơn tháng sau, khi mọi sự đã đi vào nề nếp, chàng một mình xuất sơn.