Thiên Hạ Vô Song

Chương 210: Cứu Người Quan Trọng Hơn




- Ta nộp bổ sung cho bọn họ!

Mạnh Hàn vẫn bảo trì giọng điệu kia như trước, nói gần nói xa lại lộ ra hương vị của nhà giàu mới nổi, từ trong đám người đi tới, trực tiếp đi đến nơi thành vệ quân ngăn cản. Joy cùng Julie hai người một tấc cũng không rời bên người của hắn, bảo hộ lãnh chúa đại nhân.

- Một mình mang theo hàng hóa không nộp thuế...

Eder không ngờ rằng Mạnh Hàn dứt khoát như thế, chợt phát hiện chính mình chuẩn bị cho tốt lý do thoái thác không dùng được, giật mình một lúc lúc này mới nói chuyện. Nhưng mà hắn vừa nói tới đây đã bị Mạnh Hàn đánh gãy.

- Hàng hóa ngươi có thể tịch thu!

Lời nói vô cùng đơn giản nhưng mà Elyse là người biết rõ nội tình trong lòng mang theo gợn sóng. Lần này bọn họ mang theo hàng hóa trọn vẹn giá trị trên nghìn kim tệ, lãnh chúa đại nhân nói buông tha là buông tha.

- Đại nhân!

Không đợi Eder nói cái gì, Elyse dưới đài hành hình kêu lên, dường như nhắc nhở Mạnh Hàn. Nghe được âm thanh của Elyse thì Mạnh Hàn ngẩng đầu, cho nàng một nụ cười, sau đó tiếp tục quay mắt nhìn qua thành chủ đại nhân.

- Tịch thu!

Thành chủ đại nhân không ngờ rằng Mạnh Hàn lại vì thủ hạ mà làm như vậy, sững sờ đứng tại chỗ. Nhưng cũng kịp phản ứng, không phải gãi trúng chỗ ngứa sao? Không biết nên lấy cớ gì thì Mạnh Hàn chủ động đưa lên thì sao mà không lấy?

- Như vậy còn không thả người?

Mạnh Hàn cười cười nhìn qua thành chủ đại nhân. Những hàng hóa kia tuy giá trị liên thành, nhưng mà nói thật đang mang lên miệng sói, Mạnh Hàn cũng biết không có khả năng lấy lại được. Chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo. Vốn định thừa đối phương không chuẩn bị trực tiếp cướp ngục rời đi, hiện tại phát hiện đã không có biện pháp làm được. Cho dù có thể giải quyết đao phủ cũng không cách nào đồng thời giải quyết nhiều Cung Tiễn Thủ như vậy.

- Không vội.

Thành chủ đại nhân có lẽ nhìn thấy tương lai sáng lạn của mình, nói chuyện không vội không chậm, bắt đầu chậm rãi đổi khẩu vị với Mạnh Hàn:

- Thừa dịp ngươi ở đây chúng ta nên thỏa luận vấn đề nộp thuế của Hoàng Sa Trấn.

- Nộp thuế?

Mạnh Hàn cười cười:

- Ta đã giao tất cả thuế cho Mars Bá Tước đại nhân mười năm rồi, ngươi có thể đi tìm Bá Tước đại nhân bàn vấn đề này.

Đây là tấm vãn ngụy trang tốt nhất, dù là ai cũng không sợ.

- Cái này...

Thành chủ đại nhân cũng không có đảm lượng đi tìm Mars Bá Tước đại nhân bàn chuyện này, Bạo Phong Thành có lẽ sẽ bị Bá Tước thu một khoản thuế lớn hơn vì tội hỗn láo, thành chủ đại nhân nhất thời nghẹn lời.

- Ai biết ngươi nói có đúng hay không?

Xấu hổ một hồi, thành chủ đại nhân lại bắt đầu mạnh miệng.

- Ngươi có thể tìm Bá Tước đại nhân xác minh một chút, ta có thể cùng đi với ngươi, thấy thế nào?

Mạnh Hàn cười rộ lên. Thành chủ này chính là bao cỏ, Mạnh Hàn đánh cuộc hắn tuyệt đối không dám, thậm chí nói cũng không dám nói.

- Nói như vậy! Mỏ đá ở Ải nhân sơn mạch nằm trong phạm vi của Bạo Phong Thành, có lẽ thu về Bạo Phong Thành sở hữu.

Thành chủ đại nhân vừa rồi cảm thấy mất mặt, nhưng đã nói tới tình trạng này, nuốt của Mạnh Hàn hàng hóa giá trị ngàn kim tệ và khoản thuế vài trăm kim tệ, chắc chắn đã định ra cừu oán rồi.

Eder không sợ Mạnh Hàn trả thù, nhưng mà hắn lại sợ hãi Francis Tử tước đại nhân cùng Hầu tước đại nhân sau lưng Mạnh Hàn. Với tư cách là đồng bọn hợp tác với Mạnh Hàn, nếu như Mạnh Hàn ở trước mặt bọn họ nói cái gì, dường như mình không thể ôm cái gì cả. Chỉ có túm trụ cột hợp tác của Mạnh Hàn và bọn họ vào tay, biến thành hợp tác với mình, mới có thể vững vàng không sợ Mạnh Hàn. Đến lúc đó Mạnh Hàn không có chỗ dựa, còn không phải tùy ý Eder muốn đối phó thế nào cũng được hay sao?

- Có thể.

Mạnh Hàn không có nửa điểm chần chờ, dường như sớm ngờ tới đối phương sẽ đòi hỏi cái này. Nhưng hắn càng nói dứt khoát như vậy, trong lòng Eder càng bất an, chẳng lẽ tiểu tử này còn dấu chủ bài không đánh ra? Nếu là như vậy mình rốt cuộc có nên cầm hay không? Biểu hiện giữa hai người giống như Mạnh Hàn đang mưu đoạt gia sản của Eder vậy, một người lời lẽ hùng hồn, một người khác thì do dự.

- Ta muốn ngươi lập tức ký tên chuyển nhượng vào văn bản.

Rốt cuộc Eder cũng hạ quyết tâm. Dù sao chỉ cần chuyển nhượng và ký tên lên văn bản, cho dù là quốc vương bệ hạ công quốc cũng phải thừa nhận đây là hợp pháp. Đến lúc đó Mạnh Hàn có nói nát trời hắn còn có thể làm gì?

- Có thể!

Mạnh Hàn vẫn nói như vậy, không có chút dài dòng, giống như Eder đang đòi một đống tiền nhỏ vậy.

Eder phất phất tay, sớm có người cầm văn bản tài liệu đưa tới trước mặt Mạnh Hàn. Mạnh Hàn cầm lên nhìn xem, dường như cười mà không cười nhìn qua hắn:

- Dường như đây không phải là chuyển nhượng cho Bạo Phong Thành, mà là chuyển nhượng cho đại nhân ngươi?

- Ta là thành chủ Bạo Phong Thành, ta chính là Bạo Phong Thành.

Eder mạnh miệng nói một câu, lập tức bắt đầu uy hiếp:

- Lập tức ký, nếu không ta chấp hành hình phạt treo cổ bọn họ.

Mạnh Hàn thò tay cầm lấy bút, ký tên của mình vào, nhưng không có lập tức giao văn bản ra, cầm văn bản Mạnh Hàn nhìn chằm chằm vào Eder:

- Thả người!

Eder cũng nhìn chằm chằm vào Mạnh Hàn, dường như phán đoán sai điểm mấu chốt của hắn là cái gì. Sau nửa ngày cảm giác mình đã đủ. Không có mỏ đá Mạnh Hàn không có tiền vốn đông sơn tái khởi. Chẳng lẽ hắn muốn dựa vào một chút thực lực và dong binh cùng với một ít kim tệ làm gì mình sao?

Rốt cục Eder quyết định phất phất tay, những thành vệ quân kia buông bọn người Elyse ra. Elyse vừa được tự do, đã bất chấp rụt rè lao vào ngực của Mạnh Hàn.

Thấy một màn này rốt cuộc Eder yên tâm. Thằng này thì ra có không minh bạch với quản gia, xem ra về sau nếu có chuyện gì, chỉ cần hạ công phu lên quản gia hắn là được. Nghĩ tới đây trên mặt Eder cười đắc ý. Không sợ người cường ngạnh, chỉ sợ người không có nhược điểm, chỉ cần bắt được nhược điểm dù thế nào thì ngươi cũng không phải bị đối phó sao?

Mạnh Hàn ôm Elyse, chỉ là vỗ nhẹ lưng nàng, lập tức ra lệnh:

- Đi, rời khỏi nơi đây, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Nơi này có hơn năm trăm thành vệ quân, cho dù Mạnh Hàn muốn làm mấy thứ gì đó cũng không có khả năng thực hiện được, huống hồ Mạnh Hàn hiện tại cũng không muốn làm gì trước mặt mọi người, bởi vì chẳng khác gì tạo phản.

Từ trí nhớ của Antonio thì Mạnh Hàn biết rõ, thế giới này đối đãi với người tạo phản so với các hoàng đế Khựa trước kia không có gì khác nhau, trấn áp không lưu tình chút nào. Mạnh Hàn cũng không cảm giác mình hiện tại có tiền vốn đối kháng với công quốc, cho nên hắn cũng không có gì mà đè nóng nảy của mọi người xuống, trước mang theo người nhà rời đi.

Thừa dịp loạn Mạnh Hàn mang theo bọn người Elyse rời khỏi Bạo Phong Thành, sau khi hội hợp với đội ngũ của mình thì mới an tâm. Trong lúc này tay của Elyse không có rời tay của Mạnh Hàn. Joy cùng Julie tuy cũng nhìn rõ ràng, nhưng các nàng muốn nói cái gì đó. Demi cùng Diana hai người con mắt sáng ngời, nhìn nhau trao đổi ánh mắt một chút, cũng không nói thêm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.