Thiên Hạ Vô Song

Chương 233: Sinh Ý Điên Cuồng (2)




Huynh đệ, hàng của ngươi bán bao nhiêu tiền?

Trong lòng của người mua mừng như điên, cưỡng ép vui mừng trong lòng của mình, ra vẻ trấn tĩnh nhìn qua lão Tom hỏi. Hắn đã nhìn ra lão Tom cũng không phải lão luyện gì.

Lão Tom nhìn kỹ người mua một hồi, sau đó lại tự hỏi bản thân mình, lão Tom trên đường đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lượt, nghe được câu hỏi vô ý thức duỗi ra bốn ngón tay:

- Bốn... Bốn...

Bốn mươi kim tệ đây là giá lý tưởng của lão Tom, cũng là lãnh chúa đại nhân nói lời 50%, tạm thời tin tưởng hắn một lần. Lão Tom nghĩ như vậy nhưng mà vừa nghĩ tới mình rao giá trên trời không biết đối phương có thể đồng ý hay không, bốn mươi kim tệ trong miệng lão Tom đến vẫn không dám nói ra, chỉ liên tục nói ra mấy chữ bốn, thật giống như bị cà lăm vậy.

Nhìn thấy sắc mặt của người đối diện đột nhiên lão Tom cảm giác được chính mình cho dù không lời không lỗ xem như đi uổn một chuyến này. Hắn nản lòng thoái chí thu hồi hai ngón tay, lắp bắp nói ra:

- Nếu không, hai... Hai...

- Hai trăm kim tệ?

Con mắt người mua sáng ngời, không đợi lão Tom có phản ứng gì, sợ lão Tom đổi ý vậy, lớn tiếng kêu lên:

- Thành giao!

Oanh, lão Tom như bị đánh đoàn cảnh cáo, cảm giác kinh hỉ cực lớn làm cho lão Tom lâm vào trong trạng thái thất thần. May mắn chính mình còn chưa nói ra mấy chữ đằng sau, nếu không hai trăm miếng kim tệ sẽ biến thành hai mươi miếng. Nhìn qua ánh mắt chờ mong của người mua, cưỡng chế hưng phấn, lão Tom gật gật đầu, nuốt khô một ngụm nước bọt vừa cười vừa nói:

- Thành giao!

Lão Tom lúc này nhìn thấy một bao kim tệ nhét vào trong ba lô của mình, sau đó nhìn thấy người mua cẩn thận bọc tơ lụa lại và trên mặt mang theo thần sắc vui mừng như điên thì bỗng nhiên hiểu được dường như mình đã ăn thiệt thòi. Cảm giác này là đột nhiên lâm vào trong địa ngục lại bay thẳng lên thiên đường, chuyện này làm trái tim lão Tom như chậm lại. May mắn cuối cùng người mua biểu lộ như thế thì lão Tom ý thức được có hại chịu thiệt, nếu không thì hắn cũng không có hưng phấn như thế.

- Cái gì đó, muốn hai trăm miếng kim tệ?

Người chung quanh nhao nhao vây quanh. Đã giao dịch thành công thì không ngại những người này nhìn một cái.

Người mua rất đắc ý, đem tơ lụa bọc lại cẩn thận lộ ra một tí cho mọi người nhìn xem. Có thể ở chỗ này chủ trì thua mua tang vật thì trên cơ bản đều là người trong nghề biết hàng, tơ lụa thứ này cảm xúc sờ lên mượt mà tinh tế, chúng nhân lập tức biết rõ thứ này cũng không phải là vải vóc bình thường.

- Cái này tên gì? Ngươi còn nữa không?

Gia hỏa sờ lên đầu tiên nhanh chóng đi qua bên kia, vọt tới trước mặt lão Tom.

- Cái này gọi là tơ lụa.

Lão Tom vô ý thức trả lời, sau đó hắn nghe vấn đề phía sau tinh thần ổn định lại, lập tức liên tục không ngừng gật đầu nói:

- Có! Có! Còn có, các ngươi chờ, ta ngay lập tức đi cầm.

- Ta cũng muốn! Ta cũng muốn!

Lão Tom vừa dứt lời một đám người mua chung quanh vây tới, nói:

- Ta ra giá cao thu mua.

Lão Tom trên đường đi lo lắng cùng uể oải đã bị cuồng hỉ thay thế, nhanh chóng trả lời lung tung vài tiếng lập tức rời khỏi tửu quán, thậm chí ở lại Mộ Quang Thành một hai ngày cũng không, vội vã chuẩn bị cấp dưỡng thật tốt nhanh chóng xông vào sa mạc. Chuyện này làm cho lũ tiểu tử đi theo hắn cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Lão Tom bị tài phú cực lớn làm choáng váng rồi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời xuyên qua sa mạc, thời điểm xuất hiện tại Hoàng Sa Trấn thì làm cho các dong binh nơi này điên cuồng lên.

Một cuộn tơ lụa hai mươi kim tệ mua từ lãnh chúa đại nhân, xuyên qua sa mạc thì trực tiếp bán được hai trăm kim tệ? Loại chuyện này so với tiến vào trong sa mạc tìm bảo tàng hư vô mờ mịt kia càng có tính thuyết phục hơn nhiều. Hơn nữa đây không phải truyền thuyết, mà là có người tự thể nghiệm qua rồi.

Lúc ấy người cười nhạo lão Tom hiện giờ đã hối hận xanh cả ruột. Lão Tom trở về trực tiếp thì bên phía Mạnh Hàn có vô số người vây quanh, sắp xếp muốn mua tơ lụa của Mạnh Hàn sản xuất.

Chờ đợi tin tức của lão Tom trong khoảng thời gian này, dệt tác phường của Mạnh Hàn cũng tích lũy không ít hàng hóa rồi, vốn cho rằng còn có thể chèo chống được mấy ngày, lại không ngờ rằng trực tiếp bị các dong binh chen chúc mua sạch sẽ. Ai cũng biết đầu nhập một mai kim tệ tại Hoàng Sa Trấn thì xuyên qua sa mạc sẽ có năm kim tệ, chuyện tốt như thế ai không làm.

- Nhìn đi.

Mạnh Hàn mang theo Grace cùng Elyse nhìn qua từng cuộn tơ lụa trong nơi giao dịch Mạnh Hàn làm ra bị các dong binh mua sạch sẽ, vui vẻ cười nói:

- Đây vẫn chỉ là bắt đầu, đợi đến lúc những người này kiếm được lợi lớn thì bất luận kẻ nào còn muốn đụng vào Hoàng Sa Trấn của chúng ta sẽ bị lũ tiểu tử tiểu phú ông bị tài phú điên cuồng này đứng ra đánh về. Từ nay về sau những lũ tiểu tử điên cuồng này chính là minh hữu kiên cố nhất của chúng ta.

Mộ Quang Thành với tư cách là nơi thủ tiêu tang vật, đồng thời dong binh dưới mặt đất cũng vô cùng sôi động, sau khi lão Tom rời khỏi nơi này hai ngày thì đấu giá hội dưới mặt đất sôi động lên. Đấu giá hội dưới mặt đất của Mộ Quang Thành trên thực tế là thao tác hợp pháp hóa hàng hóa phi pháp, chẳng qua là từ người mua tang vật đầu tiên chuyển qua người thứ hai mà thôi, đến tận đây hàng hóa trên cơ bản được hợp pháp và mang đi các nơi.

Một cuốn tơ lụa dài chừng hai mươi mét trực tiếp trải qua chuyên gia của đấu giá hội thẩm định và bán đi với giá hai trăm sáu mươi miếng kim tệ. Gia hỏa thu hàng hóa của lão Tom trong hai ngày ngắn ngủi thậm chí không có ra khỏi Mộ Quang Thành liền trực tiếp qua tay lợi nhuận sáu mươi kim tệ, đám người xem cạnh hắn lúc đó hâm mộ không thôi. May mắn tất cả mọi người đạt được lão Tom cam đoan, tơ lụa còn có nguồn cung, nếu không nói không chừng sẽ không để ý quy củ tranh mua.

Năm ngày sau đó trong một tiệc tối quý tộc công quốc thì phu nhân một vị Hầu tước mặc quần áo làm từ tơ lụa tinh mỹ xinh đẹp làm kinh động toàn trường, cơ hồ trong vòng vài ngày ngắn ngủi cái tên tơ lụa truyền ra khắp cao tầng quý tộc.

Trong lúc nhất thời những phu nhân quý tộc kia giống như điên lên đi truy lùng tơ lụa ở khắp các nơi. Mà những lũ tiểu tử ở Mộ Quang Thành kia vào lúc này đã đi vào sa mạc nhìn xem, quả thực là trong mòn con mắt. Những đám gia hỏa quyền quý kia càng ngày càng hối thúc nhiều hơn, hận không thể tự mình đi tới nơi giám sát nhìn tơ lụa đã tới hay chưa.

Thời điểm trong sa mạc xuất hiện một đống gia hỏa dong binh đội ba lô trên người thì đám người Mộ Quang Thành kia như nhìn thấy cứu tinh của mình vậy. Còn cách thành không xa những dong binh này bị đám người mua chen chúc vây quanh, khi thế đám người mua hiện ra dọa bọn họ kêu to lên, mấy tên dẫn đầu thậm chí không chút do dự quay người bỏ chạy. Hành động của bọn họ làm cho đám dong binh phía sau cũng làm động tác như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.