Thiên Hạ Vô Song

Chương 287: Vấn Đề Trí Mạng




Nhưng hiện tại hắn đã là một người bình thường. Chúng ta cần chính là một ma đạo sư.

Viện trưởng Green nhíu mày. Nếu không phải người đưa ra đề nghị này chính là ma pháp sư cung đình trước mắt, nói không chừng viện trưởng Green sẽ trực tiếp tức giận.

- Nghiệp đoàn ma pháp sư cũng không hề tước bỏ danh hiệu ma đạo sư của Khải Văn tiên sinh.

Ma pháp sư cung đình rất chăm chú giải thích viện nghi hoặc cho trưởng Green:

- Viện trưởng Green, trước khi danh hiệu ma đạo sư của hắn bị tước bỏ, hắn chính là một vị ma đạo sư.

- Đúng vậy!

Viện trưởng Green vô cùng vui mừng, bất ngờ vỗ đùi một cái kêu lên. Ma pháp sư cung đình nói thật sự có đạo lý. Nếu nghiệp đoàn ma pháp sư không tước bỏ danh hiệu ma đạo sư của Khải Văn tiên sinh, vậy hắn chính là một vị ma đạo sư. Còn về mặt hắn có thực lực ma đạo sư hay không, đó lại là một chuyện khác.

- Chúng ta lập tức đi tìm Khải Văn tiên sinh.

Lúc này Viện trưởng Green không dám chậm trễ, lập tức lôi kéo Mạnh Hàn rời đi. Hắn hồn nhiên giống như trước đó không hề tỏ ra cao ngạo và đáng tôn sùng của viện trưởng học viện ma pháp, lôi kéo tay của Mạnh Hàn, giống như lôi kéo học sinh hắn đắc ý nhất.

Không thể không nói, Green tiên sinh đã khiến Mạnh Hàn cảm thấy bất ngờ. Tuy rằng Mạnh Hàn rất không thích nắm tay một nam nhân, đặc biệt là một lão nam nhân do dự. Nhưng cho dù Mạnh Hàn trải qua thời gian được pháp trượng sinh mệnh cải tạo thân thể, vẫn không có cách nào tránh thoát được bàn tay của lão nhân này. Ma đạo sự Green và ma pháp sư Rex gầy yếu kia, quả thực chính là hai loại người khác nhau. Thậm chí nếu nói ma đạo sư Green là chiến sĩ, Mạnh Hàn cũng sẽ tin tưởng.

Ma pháp sư cung đình đưa ra đề nghị này, tự nhiên cũng theo bọn họ đi tới bên này. Hiện tại phần lớn mọi người trong học viện đang ở sân quyết đấu xem trò vui. Thư viện trái lại vô cùng yên tĩnh.

- Khải Văn tiên sinh, Khải Văn tiên sinh.

Viện trưởng Green còn chưa tiến vào thư viện, đã bắt đầu sốt ruột hô hoán lên. Nhìn thái độ của hắn dường như còn gấp hơn cả Mạnh Hàn.

Mạnh Hàn không tự nguyện bị viện trưởng Green lôi kéo, trong lòng không khỏi cảm thấy cảnh giác. Cosmo có thể khiến viện trưởng tiên sinh khẩn trương như vậy, nhất định là có bối cảnh rất sâu.

- Ai vậy? Ai quấy rối ta đọc sách vậy?

Thời điểm Mạnh Hàn và viện trưởng vọt vào thư viện, chợt nghe trước mặt truyên đến một giọng nói oán giận hết sức bất mãn. Sau đó bọn họ mới nhìn đến một lão nhân mặc pháp ma bào hết sức bình thường, trong tay vẫn cầm một quyển sách không biết là sách gì xuất hiện:

- Ồ, hóa ra là viện trưởng tiên sinh. Có chuyện gì vậy?

Hỏi xong câu này, hắn lại lập tức cúi đầu, bắt đầu xem quyển sách kia. Hắn căn bản không để ý tới viện trưởng trước mắt.

Nghe giọng điệu của hắn đối với viện trưởng Green cũng không mấy tôn kính. Đương nhiên, điều này có thể lý giải được. Năm đó hắn cũng là người trâu bò. Hiện tại tuy rằng ma lực của hắn đã hoàn toàn biến mất, nhưng không ném mất sự kiêu ngạo của một ma pháp sư của hắn.

- Khải Văn tiên sinh, ta cần tiên sinh chính thức đưa ra một quyết định, cho phép học viên thí luyện ma pháp thất bại tiến hành thí luyện ma pháp lại.

Viện trưởng Green cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu này.

- Không. Viện trưởng tiên sinh, ta không thể tùy tiện đáp ứng yêu cầu của ngài.

Mặc dù thái độ của Khải Văn tiên sinh xem ra rất chán nản, đã tới mức phải tới trông coi thư viện, nhưng lại không hề cho viện trưởng Green mặt mũi, trực tiếp từ chối.

- Tại sao?

Viện trưởng Green có chút sửng sốt. Ma pháp sư cung đình cùng theo vào cũng sững sờ đứng tại chỗ. Mạnh Hàn đứng ở phía sau viện trưởng, không nhịn được cười khổ một tiếng. Vị Khải Văn tiên sinh này, thật sự có phong cách.

- Bởi vì ta vẫn chưa nhìn thấy gia hỏa cần tiến hành thí luyện ma pháp lại kia.

Đầu Khải Văn tiên sinh vẫn không hề nhấc lên. Hắn đàng hoàng trịnh trọng đáp lại:

- Ta nhất định phải xác định, hắn thật sự có năng lực tiến hành thí luyện ma pháp lại. Nếu không thì...

Khải Văn lắc đầu, nhún nhún vai, không nói ra câu kế tiếp. Tuy nhiên, mọi người đều biết hắn có ý gì.

- Hắn đã đánh bại ma pháp sư Rex. Điều này có tính là có năng lực thí luyện ma pháp hay không?

Viện trưởng Green nhanh chóng hỏi.

- Ngươi xác định? Một ma pháp học đồ đánh bại Rex?

Lần này, hai mắt Khải Văn tiên sinh chuyển từ trong quyển sách nhìn lên. Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn viện trưởng Green.

Mạnh Hàn ở phía sau viện trưởng, nhìn thấy được cặp mắt sáng ngời kia, trong lòng không nhịn được thoáng động.

- Đương nhiên, Khải Văn tiên sinh, hắn ở trước mặt tất cả giáo viên học viên trong học viện, đã đánh bại ma pháp sư Rex trong trận quyết đấu.

Nói xong, thân thể viện trưởng Green tránh sang bên một chút, lộ ra thân ảnh của Mạnh Hàn:

- Đây chính là Tử tước Antonio cần tiến hành thí luyện ma pháp lại.

Xoạt.

Hai ánh mắt sáng ngời kia trực tiếp nhìn chăm chú vào trên người trên mặt Mạnh Hàn, dường như mang theo một loại áp lực không nói lên lời.

Mạnh Hàn thậm chí mơ hồ có thể nghe được âm thanh ánh mắt di động, cảm giác vô cùng kỳ quái.

- Ồ?

Một âm thanh kinh hãi từ trong miệng Khải Văn tiên sinh phát ra. Dường như hắn phát hiện được điều gì, lại không dám khẳng định. Hắn tiến lên phía trước hai bước, lập tức nắm lấy bả vai của Mạnh Hàn, bắt đầu quan sát tỉ mỉ trên dưới. Sau khi chăm chú quan sát một hồi lâu, ánh mắt hắn thoáng động, chuyển dời đến ma pháp trượng trên tay Mạnh Hàn.

- A!

Từ trong miệng Khải Văn tiên sinh lại phát ra một tiếng kêu sợ hãi thậm chí còn khoa trương hơn vừa nãy. Vẻ mặt hắn dường như không thể tin được nhìn chăm chú vào mặt Mạnh Hàn, hỏi:

- Ngươi xác định ngươi muốn tiến hành thí luyện ma pháp lại lần nữa?

- Vâng, Khải Văn tiên sinh.

Mạnh Hàn đối với lão nhân có một đôi mắt sáng ngời này, có phần rất tôn kính, hoàn toàn không có chút hung hăng càn quấy nào như ở trong phòng nghị sự.

Ngay cả bản thân Mạnh Hàn cũng không rõ vì sao mình lại như vậy. Hắn chỉ có cảm giác mình hẳn phải làm như vậy. Kỳ quái chính là, cho dù ở trước mặt vị viện trưởng Green ma đạo sư hàng thật giá thật này, Mạnh Hàn cũng không có cảm giác như vậy.

- Nếu như ngươi kiên trì như vậy, ta có thể đồng ý.

Ánh mắt Khải Văn tiên sinh lại dời đến trên ma pháp trượng của Mạnh Hàn:

- Tuy nhiên, ngươi có thể để cho ta xem ma pháp trượng của ngươi hay không?

- Ma pháp trượng? Ngài cảm thấy hứng thú sao?

Mạnh Hàn đưa tay cầm ma pháp trượng ra, ra hiệu một chút. Khải Văn tiên sinh đứng đối diện rất chăm chú gật đầu một cái. Trên mặt Mạnh Hàn lập tức lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp:

- Ngài cảm thấy hứng thú, vậy ra giá đi. Chỉ cần giá tiền thích hợp, nó sẽ thuộc về ngài!

- Thật sao?

Một tiếng này thậm chí còn khoa trương hơn cả hai tiếng kêu vừa nãy. Trong ánh mắt của Khải Văn tiên sinh thậm chí đều toát ra vẻ khó có thể tin được một cách vô cùng khoa trương. Dường như hắn căn bản không thể tin được vào điều mình vừa nghe thấy.

- Đương nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.