Thiên Hạ Vô Song

Chương 291: Trả Nổi Sao?




Ban đầu ta còn tưởng rằng hắn là một ma pháp sư rất lợi hại. Hóa ra hắn vẫn chỉ là một ma pháp sư vô dụng ngay cả một lần thí luyện ma pháp cũng không có cách nào thông qua! Ha ha ha ha!

Tiếng cười kích động truyền ra thật xa.

- Lần này không được, nói không chừng lần sau có thể.

Viện trưởng Green thật sự có chút tiếc hận nhìn Mạnh Hàn, nhẹ giọng an ủi một câu. Dù sao đi nữa trong đầu của hắn, nếu Mạnh Hàn có thể rèn luyện lần thứ hai khiến thực lực đến cảnh giới ma pháp sư, nói không chừng còn có thể có lần thứ ba.

Ma pháp sư cung đình ỏ bên cạnh cũng lộ vẻ tiếc hận, không nhịn được lắc đầu, nhưng không nói lời nào.

Chỉ có Khải Văn tiên sinh và người khác là không giống. Dường như Mạnh Hàn có thông qua thí luyện ma pháp hay không cũng không đáng quan tâm. Khải Văn tiên sinh chỉ là bĩu môi, nhưng cũng không nói lời nào. Có thể là có một vài người không liên quan ở đây, nên hắn không tiện nói cái gì.

Mạnh Hàn không hề ủ rũ như trong sự tưởng tượng của mọi người. Sắc mặt hắn vẫn hoàn toàn bình thường. Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã biết kết quả tồi tệ nhất sẽ như vậy. Ban đầu hắn đang chờ mong xuất hiện kỳ tích, để hắn có thể có hai sủng vật ma pháp. Nhưng bây giờ nhìn lại, thế giới vẫn rất công bằng, không ai có thể phá bỏ quy củ.

- Thuẫn! Địa gai!

Mạnh Hàn thấp giọng nói ra mấy chữ này.

Trong nháy mắt ma pháp thuẫn xuất hiện, địa gai cũng theo giọng nói của Mạnh Hàn trực tiếp bắn lên.

Tất cả xem ra đều không có thay đổi gì. Mạnh Hàn vẫn có thực lực ma pháp sư, chỉ có điều không có sủng vật ma pháp mà thôi.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, viện trưởng Green và ma pháp sư cung đình đều thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù thí luyện ma pháp lần này thất bại, nhưng không hề ảnh hưởng đến thực lực của Mạnh Hàn. Hắn hoàn toàn không giống như những ma pháp học đồ kia sau khi thí luyện thất bại, ma lực toàn thân sẽ trực tiếp hạ thấp tới một mức độ không có cách nào hình dung được. Điều này cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.

- Xem ra, cả đời này ngươi cũng không thể trở thành một ma pháp sư.

Đại ma pháp sư Cosmo mặt mày hớn hở đi tới trước mặt Mạnh Hàn. Hắn nhìn Mạnh Hàn, nói với vẻ vô cùng hài lòng:

- Ban đầu ta còn dự định vận dụng quan hệ để tìm hai ma đạo sư, ngăn cản ngươi thí luyện ma pháp lại. Hiện tại xem ra, hoàn toàn không cần nữa.

- Ngươi cứ chờ đến ngày đó đi.

Dường như Mạnh Hàn không để ý chút nào tới lời Cosmo nói. Hắn chỉ thản nhiên mỉm cười, xoay người rời đi.

Viện trưởng Green vốn định nói thêm vài lời, nhưng trong tình hình lúc này, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Ban đầu hắn nghĩ nếu như Mạnh Hàn thí luyện ma pháp thành công, còn có thể phục hồi một chút quan hệ với Mạnh Hàn. Nhưng hiện tại ngay cả cơ hội này cũng không có. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Mạnh Hàn trước khi đi vẫn quay người gật đầu với viện trưởng Green và ma pháp sư cung đình, cảm thấy dường như còn có cơ hội, trong lòng viện trưởng Green cũng trở nên thoải mái hơn, không nói thêm gì nữa.

- Thật ra, ngươi có nữ hoàng Tinh Linh chiếu cố, hơn nữa vị kia lưu lại ấn ký cho ngươi, tên gọi ma pháp sư này có hay không thì có ý nghĩa gì?

Khải Văn tiên sinh xem rất cởi mở, căn bản hoàn toàn khinh thường đối với hư danh. Cũng chính bởi vì bản thân hắn đã giữ hư danh một ma đạo sư mấy chục năm, cho nên càng có thể cảm nhận được mùi vị này.

- Thật sự không có ý nghĩa gì quá lớn.

Mạnh Hàn trả lời một câu, nhưng lập tức chuyển đề tài:

- Nhưng ta muốn.

Khải Văn tiên sinh nhún vai:

- Nhưng ngươi không có được.

Dường như trong lời noi của hắn còn có chút khiêu khích. Cho dù ngồi trên xe ngựa của Mạnh Hàn, nhưng Khải Văn tiên sinh cũng không hề có vẻ khách khí của một người khác, ngược lại giống như một chủ nhân hơn.

Đối với Khải Văn tiên sinh, người có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu mình bị Benson áp đặt ấn ký, Mạnh Hàn có một loại cảm giác cao thâm khó dò không nói ra được.

Ngay cả viện trưởng Green còn không thể phát hiện, nhưng Khải Văn lại có thể nhìn thấu. Hơn nữa, hắn lập tức nhận ra pháp trượng sinh mệnh. Điều đó chứng tỏ kiến thức của hắn còn cao hơn so với những ma pháp sư kia gấp trăm lần. Bởi vì nợ một món nợ ân tình của hắn, cho nên Mạnh Hàn đáp ứng thời điểm lại gặp Benson sẽ cho phép hắn có mặt ở đó. Nhưng Mạnh Hàn không ngờ được, hắn lại đi theo cùng.

- Lẽ nào tiên sinh định luôn đi theo ta sao?

Mạnh Hàn nhìn Khải Văn tiên sinh giống như cái đuôi đi theo mình, hắn không nhịn được hỏi.

- Đương nhiên, ngươi đã đáp ứng ta.

Khải Văn tiên sinh rất đắc ý nói.

- Ta nuốt lời rồi!

Mạnh Hàn không chút khách khí trực tiếp ném ra câu này. Dường như hắn căn bản không để ý Khải Văn tiên sinh sẽ trở mặt hay không.

- Ngươi không sợ ta sẽ tiết lộ chuyện pháp trượng sinh mệnh ra ngoài sao?

Khải Văn tiên sinh đồng dạng cũng không để ý tới câu nói kia của Mạnh Hàn. Dường như hắn cảm thấy vô cùng hứng thú khi Mạnh Hàn có thể trực tiếp đưa ra quyết định đó. Tiếp theo hắn hứng thú bừng bừng muốn đấu cùng Mạnh Hàn một trận.

- Truyền ra đi!

Mạnh Hàn thoải mái ra hiệu cho Khải Văn tiên sinh:

- Ta đang muốn bán đấu giá. Nếu như tiên sinh tình nguyện nói ra, có thể tham gia đấu giá.

- Ngươi thật sự muốn bán sao? Đó là pháp trượng sinh mệnh đấy?

Khải Văn quả thực không hiểu được người trẻ tuổi trước mắt này. Pháp trượng sinh mệnh là vật gì chứ? Lẽ nào hắn không rõ sao?

Khải Văn không nhịn được lại nhắc nhở:

- Ngươi có biết, rốt cuộc pháp trượng sinh mệnh này là cái gì hay không?

Vừa nói, hắn vừa lén lút nhìn vẻ mặt hai tiểu thị nữ phía sau Mạnh Hàn, đồng thời cũng quan sát thần sắc của Joey.

Tuy nhiên, Khải Văn tiên sinh đã phải thất vọng. Nghe thấy tin tức Mạnh Hàn muốn bán đi pháp trượng sinh mệnh, ba nữ tử lại không có phản ứng gì. Ba nàng hoàn toàn thờ ơ, giống như thứ Mạnh Hàn muốn bán đi chỉ là một cái ma pháp trượng bình thường nhất.

- Nếu muốn bán đi, có thể trực tiếp bán cho ta hay không?

Khải Văn tiên sinh vô cùng thận trọng vừa hỏi, vừa nhìn sắc mặt Mạnh Hàn, dáng vẻ hết sức mong mỏi hắn đáp ứng.

- Tiên sinh trả tiền nổi sao?

Ngược lại Mạnh Hàn không chút để ý, một tay lấy pháp trượng nhét vào trong tay Khải Văn tiên sinh:

- Có muốn xem thử trước một chút hay không?

Pháp trượng vừa đến tay, Khải Văn tiên sinh giống như đột nhiên biến thành người khác. Cả người hắn phát ra một cổ tinh khí thần vô hình. Dường như trong chớp mắt hắn đã trẻ đi hai mươi tuổi vậy.

Nhìn thấy sự thay đổi này, Joey đang ở bên cạnh, không nhịn được, lập tức cầm cường nỏ phía dưới thân thể nhắm ngay vào Khải Văn.

- Thế nào?

Mạnh Hàn hình như không hề cảm giác được loại khí thế này. Hắn vẫn duy trì giọng nói của một thương nhân:

- Tiên sinh định dùng cái gì để mua nó đây?

- Ngươi muốn như thế nào?

Khải Văn tiên sinh nắm pháp trượng sinh mệnh thật chặt, đã không muốn buông tay.

- Trước tiên hãy nói xem tiên sinh có cái gì?

Trên mặt Mạnh Hàn lộ ra nụ cười đắc ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.