Thiên Hạ Vô Song

Chương 293: Cùng Chung Tầm Nhìn(2)




Tuy rằng không biết Benson nói niềm vui bất ngờ là gì, nhưng trước mắt Mạnh Hàn cũng đã bắt đầu cảm thấy vui mừng.

Sau khi hấp thu tất cả tinh thần lực do sủng vật đưa tới chăm sóc, trong đầu Mạnh Hàn hình như vừa có một công tắc điện nào đó được bật lên. Trong đầu nhất thời cảm thấy sáng lên.

Có lẽ không thể nói là sáng lên, mà tầm nhìn chợt trở nên trống trải. Mặc dù Mạnh Hàn nhắm mắt lại, cũng có thể “Xem” được rất nhiều thứ. Chỉ có điều, những thứ kia xem ra rất xa rất mơ hồ. Nhưng chúng đang từ từ trở nên rõ ràng.

Mạnh Hàn không biết thứ mình nhìn thấy cái gì. Nó hoàn toàn đen thui, ngoại trừ biết động đậy ra, cái gì cũng đều không nhìn thấy rõ lắm. Tuy nhiên, cảnh vật đang trở nên rõ ràng. Tuy rằng vẫn nhìn không rõ lắm, nhưng đang tiếp tục biến hóa.

Trong thời gian chưa tới mười phút, Mạnh Hàn liền thấy được một hình ảnh rõ ràng. Rất kỳ quái, thật giống như xem hình ảnh vệ tinh trong kiếp trước vậy. Thứ hắn nhìn thấy chính là một hình ảnh núi non sông suối hợp thành.

Trong đầu vừa muốn thấy rõ một điểm, Mạnh Hàn liền phát hiện hình ảnh kia lập tức bắt đầu đẩy mạnh về điểm đó sau đó được phóng to. Và trước đây dùng googleearth thật không hề khác gì nhau. Chỉ có điều cái này càng thêm thuận tiện hơn mà thôi. Chỉ cần mình muốn là có thể biến hóa.

Tiếp tục phóng to, Mạnh Hàn thậm chí có thể nhìn thấy đỉnh, sân và cảnh tượng rõ ràng. Thậm chí khi hình ảnh trong đầu càng thêm rõ ràng, hắn khi thấy một người đội trưởng nào đó đang bước đi trong đội ngũ, tâm Mạnh Hàn đột nhiên thoáng động.

Bởi vì sợ sệt trời mưa, trên đường đi dường như chỉ có nhóm người Mạnh Hàn đang đi. Trong đầu Mạnh Hàn lại nhìn thấy một đám người quen thuộc. Cho dù là theo góc nhìn từ trên xuống phía dưới, nhưng người có chút quen thuộc hầu như sẽ ra nhận được.

Đây là cảnh tượng nhìn thấy từ trên không trung xuống đỉnh đầu của mình. Đây là cảnh tượng sủng vật của mình nhìn thấy. Mạnh Hàn lập tức ý thức được điểm này. Trên mặt hắn lập tức lộ ra nụ cười mỉm.

Tuy rằng Khải Văn lẳng lặng ngồi bên cạnh Mạnh Hàn, nhưng hắn luôn lén lút quan sát Mạnh Hàn. Khi nhìn thấy Mạnh Hàn đột nhiên lộ ra một nụ cười mỉm như vậy, hắn thực sự tò mò không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn đang định bĩu môi không để ý tới, chợt Mạnh Hàn lại mở mắt, đột nhiên hỏi một câu:

- Khải Văn tiên sinh, sủng vật ma pháp của ngươi là gì vậy?

- Sủng vật ma pháp của ta sao?

Khải Văn tiên sinh không biết vì sao Mạnh Hàn lại đột nhiên hỏi về điều này. Nhưng pháp trượng sinh mệnh có sự mê hoặc quá lớn vẫn khiến hắn nhanh chóng trả lời:

- Là một con chim cắt tia chớp.

Mấy chục năm trước hắn đã là một người có danh tiếng. Những điều này cũng không cần phải giữ bí mật. Có nói cho Mạnh Hàn cũng không sao.

- Ngài có thể nhìn thấy những thứ mà sủng vật của ngài nhìn thấy khôg?

Mạnh Hàn hứng thú bừng bừng hỏi một câu:

- Chính là ngài và sủng vật của mình có cùng chung tầm nhìn.

- Có thể như vậy sao?

Khải Văn tiên sinh cười lắc đầu nói:

- Không ai có thể cùng chung tầm nhìn với sủng vật của mình được. Có thể thông qua khế ước chỉ huy sủng vật của mình đã là chuyện vô cùng hiếm thấy.

Sau khi trả lời xong, hắn mới phản ứng lại, lập tức cười mắng một câu:

- Ngươi hỏi những điều này làm gì? Không phải bởi vì không thể thông qua thí luyện ma pháp nên trong lòng phiền muốn chứ? Ta đã nói với ngươi, ngươi có quan hệ với nữ hoàng Tinh Linh, cái tên gọi ma pháp sư này có hay không có cũng không khác nhau gì cả. Nó không thể mang đến cho ngươi cái gì.

- Ta chỉ hiếu kỳ mà thôi. Ta hiếu kỳ ma pháp sư thật sự là thế nào.

Mạnh Hàn nói một câu, đồng thời bỏ qua vấn đề vừa rồi. Hắn không hi vọng bị Khải Văn tiên sinh nhìn ra điều gì.

Ánh mắt của Khải Văn tiên sinh này quá sắc bén. Hắn chỉ liếc mắt đã nhìn ra mình bị Benson tiên sinh lưu lại ấn ký. Mình không thể không đề phòng.

Thời điểm Mạnh Hà mở mắt ra, những hình ảnh kia lập tức biến mất không nhìn thấy nữa. Mạnh Hàn nhắm mắt lại, tiếp tục quan sát nhóm người mình từ phía trên bầu trời.

Không ngờ được, hắn mới nhắm hai mắt lại xem, liền phát hiện trong những căn nhà xung quanh dường như có thêm không ít bóng người lén lén lút lút di chuyển.

Những bóng người kia đang lặng lẽ di chuyển theo đám người của Mạnh Hàn,. Mạnh Hàn lại không nghe được bất kỳ thanh âm nào.

Khi Mạnh hàn đang định nhìn kỹ, hắn lại phát hiện những người kia đã chạy tới phía trước, nhanh chóng bò lên những gian nhà ở hai bên. Có mấy người đã rút vũ khí ra. Đội ngũ của mình sẽ lập tức đi qua đoạn đươgnf kia.

- Joey, bảo mọi người cẩn thận, chúng ta có khách.

Mạnh Hàn nhắm mắt lại không chút biến sắc nhắc nhở Joey đang ở phía trước xe một câu.

Từ phía xa Mạnh Hàn nhìn thấy không ngừng có đám người đang mai phục. Phía sau còn có mấy người luôn đi theo phía xa. Phía trước cũng có không ít người. Tuy nhiên, bọn họ chỉ đi theo mà thôi, cũng không hề có ý định động thủ. Nói vậy những người này hẳn chính là tai mắt của các đại thế gia quý tộc nhằm theo mình.

Sau khi nghe thấy Mạnh Hàn nhắc nhở như vậy, tất cả nhân mã trong đội ngũ đều lọt vào trong một mảnh sương mù quỷ dị. Hộ vệ từ Hoàng Sa Trấn đi ra, đương nhiên biết chuyện gì xảy ra. Bất kỳ ai trong số bọn họ cũng không hề hoảng hốt rối loạn. Tất cả mọi người nắm chặt vũ khí, lẳng lặng chờ phân phó.

Khi còn cách nơi bị mai phục một đoạn, cánh cửa xe ngựa được mở ra. Mạnh Hàn từ trong xe đi xuống. Hai tiểu thị nữ và Joey lập tức theo sát một tấc không rời.

Bởi vì Khải Văn tiên sinh không có lực chiến đấu, cho nên hắn bị cưỡng ép ở lại trên xe ngựa. Hắn rất hiếu kỳ, không biết đám người Mạnh Hàn muốn làm gì. Hắn cũng không biết vì sao Mạnh Hàn lại nói có khách tới. Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là thời điểm để nói về những điều này. Khải Văn tiên sinh ngồi đàng hoàng ở trên xe, không nói một lời, lẳng lặng đợi đợi kết quả.

- Canh giữ xung quanh xe ngựa!

Mạnh Hàn không thể không phân phó đội hộ vệ của mình. Nhóm người kia biết rõ hắn giết chết Đại Kiếm Sư đỉnh phong, nhưng vẫn đến ám sát. Nói vậy thực lực mỗi người bọn họ chắc chắn đều không tầm thường.

- Đưa nỏ cho ta.

Hiện tại không phải là thời điểm nói những lời vô nghĩa. Joey ở sát bên cạnh Mạnh Hàn đưa cho hắn cường nỏ với dây cung tốt nhất. Trong sương mù hắn nhắm ngay một gia hỏa leo cao nhất, khởi động nỏ.

Nhóm người mai phục kia sát khí quá thịnh. Sát thủ kia lại không phát hiện ra sát khí đột nhiên xuất hiện nhằm vào hắn. Đợi tới khi hắn phát hiện ra mũi tên bay tới, hắn đã không kịp phản ứng nữa.

Phụt.

Một tiếng động phát ra. Mũi tên đã xuyên qua cơ thể của hắn. Sát thủ kia thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, hồn đã quay về địa phủ.

Sương mù dày đặc quỷ dị khiến tất cả sát thủ không nhịn được thầm mắng thời tiết quỷ quái một tiếng. Mới vừa nghe thấy có chút động tĩnh, trên bầu trời lại ào ào ào đổ mưa xuống. Tất cả âm thanh khác đều bị che lấp. Ngay cả tiếng kéo dây cung của Mạnh Hàn, tiếng mũi tên tinh thần phá không gian cũng bị che lấp một cách hoàn mỹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.