Thiên Hạ Vô Song

Chương 303: Thế Khó Xử




Các ngươi choàng lụa đen vào đi!

Trời mới biết Mạnh Hàn đã trải qua giãy dụa thế nào mới cam lòng từ bỏ mỹ cảnh trước mắt. Ngay cả bản thân Mạnh Hàn cũng cảm giác được, thời điểm mình nói câu này, đầu lưỡi có chút run rẩy.

- Vâng, chủ nhân!

Hai nữ đày tớ yểu điệu đáp ứng, nhanh chóng dùng một tư thế vô cùng mê hoặc, lấy lụa đen vốn đã bị các nàng cởi ra, khoác lại lên người, che đi hai thân thể đầy mê hoặc mỹ lệ kia. Thật may, các nàng chỉ để lại diện mạo, Mạnh Hàn tự tin vẫn có thể chống cự lại được. Không nói Grace và Elyse mỹ lệ bên cạnh mình, riêng tỷ muội Louisa Louise và tiểu ma nữ đều là mỹ nữ siêu cấp của Tinh Linh Tộc. Hai nữ Tinh Linh này chỉ như vậy còn chưa mê hoặc được mình.

Dư vị cảnh sắc mỹ lệ vừa nãy vẫn còn. Bên tai Mạnh Hàn dường như vẫn đang vang vọng tiếng hai nữ nô lệ Tinh Linh kia nũng nịu gọi mình là chủ nhân. Hiện tại Mạnh Hàn đã có chút lý giải được, tại sao những người kia lại cam lòng tốn cái giá đắt đỏ như vậy, thậm chí ngay cả nguy cơ bị diệt môn, cũng mạo hiểm theo đuổi sự hưởng thụ sa hoa này. Đó hoàn toàn là một loại cảm giác mỹ lệ, chinh phục, thậm chí mang tới một sự hưởng thụ mới mẻ không gì sánh được. Chắc hẳn cho dù là lão già trước tình cảnh thế này cũng có thể trở nên mạnh mẽ.

- Không cần nói chuyện nữa. Ta muốn tự mình suy nghĩ!

Mạnh Hàn cố gắng khống chế sự mê hoặc mãnh liệt kia, ép buộc trái tim đang nhảy loạn nhịp phải đập chậm lại. Hắn cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa, nhắm mắt lại, để mình tiến vào thế giới tâm linh. Như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều. Trên đường về lữ quán, hắn một đường đi thong thả thuận lợi, không có một chút trở ngại nào.

- Che kín toàn thân, theo ta đi vào.

Nhìn hai nữ nô lệ Tinh Linh thấp thỏm bất an nhưng lại được dạy dỗ tản mát ra vẻ xuân tình mỹ lệ một cách tự nhiên, Mạnh Hàn thấp giọng phân phó. Sau đó hắn nhìn hai nữ nô lệ cúi đầu dùng lụa đen che khuất cả khuôn mặt, lúc này mới xuống xe trước.

Sau đó, Demi và Diana đều xuống theo. Joey đã nhảy ra trước từ lâu, cùng thân vệ của Mạnh Hàn bắt đầu cảnh giới. Cũng may hiện tại đã là buổi tối muộn, không có nhiều người qua lại. Ánh đèn cũng rất u ám. Tạm thời không cần lo lắng có người sẽ nhìn thấu thân phận của hai nữ tử này.

Mạnh Hàn sốt ruột tiến vào gian phòng của mình chẳng khác nào như đi ăn trộm. Tiếp đó hắn đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, chỉ để lại những người đã ở trong xe ngựa lúc trước. Đến lúc này Mạnh Hàn mới bắt đầu thật sự đau đầu. Hai nữ nô lệ Tinh Linh dáng dấp rụt rè mặc cho người hái, cho dù khiến khẩu vị của người ta mở ra. Nhưng vừa nghĩ tới chủng tộc của các nàng, cho dù Mạnh Hàn có tâm tư gì, đều lập tức hóa thành hư ảo.

Chỉ có điều, Mạnh Hàn không dám có tư tâm, nhưng hai nữ nô lệ được dạy dỗ thành công lại không nghĩ như vậy. Vừa vào cửa, hai nữ tử này liền quỳ rạp xuống dưới chân Mạnh Hàn, tư thế cực kỳ mê hoặc, dường như đang lần lượt thử thách định lực của Mạnh Hàn.

Hiện tại Mạnh Hàn thực sự bội phục những gia hỏa có thể hưởng thụ nữ nô lệ Tinh Linh. Không nói tới lo lắng hãi hùng, lại còn có thể có hưởng thụ sự nhàn hạ thoải mái. Quả nhiên Mạnh Hàn vẫn không làm sao quen được với cuộc sống quý tộc sa hoa mỹ lệ mà chỉ nhà giàu mới nổi mới có thể sánh bằng này.

Sức nóng trên người hai nữ nô lệ Tinh Linh dường như có thể truyền tới trên người Mạnh Hàn. Mạnh Hàn rõ ràng lại một lần rơi vào trong giãy dụa. Demi và Diana nhìn hai nô lệ mê hoặc vô hạn, nhưng lại không biết làm thế nào để biểu đạt sự bất mãn của các nàng. Ngoại trừ dùng chiêu càng tới gần Mạnh Hàn ra, các nàng dường như cũng không có chiêu số nào tốt hơn. Đối lập với hai nữ nô lệ đã từng được huấn luyện tỉ mỉ mà nói, biểu hiện hai tiểu thị nữ dường như kém không thể tả.

Đây đã là bên trong phòng của mình, đối mặt hai vưu vật như vậy, Mạnh Hàn cũng cảm thấy khó khăn. Ăn cũng không ăn được, thực sự khiến người ta thật khó chịu.

Tuy nhiên, nhìn hai tiểu thị nữ có biểu hiện khẩn trương như vậy, khiến hắn đang bị mê hoặc, lại đột nhiên có chút buồn cười. Cuối cùng, Mạnh Hàn vẫn không địch lại sự khẩn trương của hai tiểu thị nữ, chỉ là đơn thuần mệnh lệnh cho hai nữ nô lệ đến gian phòng cách vách ngủ. Còn mình lại dẫn theo hai tiểu thị nữ vẫn không ngừng khẩn trương, ở lại trong phòng của mình nghỉ ngơi một đêm.

Nói là nghỉ ngơi, nhưng Mạnh Hàn gần như không có ngủ. Hắn chỉ để Demi và Diana nằm ở trên giường của mình nghỉ ngơi. Bản thân hắn lại ngồi ở một bên chăm chú suy nghĩ, nghiền ngẫm tìm biện pháp giải quyết.

Hai nữ nô lệ Tinh Linh, lại thêm sau khi bán đấu giá thành công, hắn sẽ có số lượng lớn kim tệ. Mục tiêu như vậy, hiển nhiên là quá mức rõ ràng. Muốn an toàn trở lại lãnh địa của mình, hơn nữa sau này trở về còn không bị người ta nhớ tới, với lực lượng của mình hiện tại vẫn chưa thể tới đạt tới mức này. Bởi vậy chỉ có thể dựa thế.

Tại Hoàng Sa Thành, mượn thế của người nào là thích hợp nhất? Ngoại trừ Tinh Linh ra, không có lựa chọn nào khác. Điều Mạnh Hàn nghĩ tới, chính là làm sao lợi dụng được hai nữ nô lệ Tinh Linh trước mắt để đạt tới mục đích của mình.

- George, ngươi lập tức chạy về Hoàng Sa Thành.

Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hàn liền gọi các huynh đệ Ám Dạ Tinh Linh tới trước mặt, phân phó đệ đệ George:

- Đến rừng rậm Tinh Linh, đi tìm tiểu ma nữ nói ta đã giải cứu hai Tinh Linh bị buôn bán đến thế giới loài người. Nếu như có thể gặp được nữ hoàng Tinh Linh, cũng nói như thế.

- Đại nhân, lửa giận của các Tinh Linh sẽ trực tiếp san bằng thành bảo cự thạch thành bình địa.

Mặc dù George chỉ là Ám Dạ Tinh Linh, nhưng hắn là một thám báo có thành tựu, không phải là người ngu. Đương nhiên hắn biết trong này có phiền phức.

- Cứ nói cho các nàng biết. Nếu như không muốn hủy diệt con đường sau này có thể giải cứu được rất nhiều nô lệ Tinh Linh, thì cái gì cũng không nên làm.

Mạnh Hàn nghĩ kỹ đối sách từ lâu, thậm chí ngay cả lý do khiến các Tinh Linh không động thủ, hắn cũng đã nghĩ xong.

- Chỉ cần để cho các nàng biết thôi sao? Đại nhân!

George là một thám báo đạt tiêu chuẩn, đương nhiên hắn biết Mạnh Hàn không phải chỉ muốn hắn truyền tin tức không thôi.

- Không, ngươi phải nói cho các nàng biết, ta cần một nhóm cao thủ đến bảo hộ hai nô lệ Tinh Linh kia.

Sau khi Mạnh Hàn vô cùng vô liêm sỉ nói ra câu này, George có chút không nhịn được cười. Thấy trong ánh mắt George đầy ý cười, Mạnh Hàn lại thêm vào một câu:

- Bảo hộ các nàng, và kim tệ của ta. Cứ nói nguyên văn cho Tiểu ma nữ, hoặc là nữ hoàng Tinh Linh biết vậy.

- Vâng, đại nhân!

Đối với quyết định của Mạnh Hàn, những thân vệ này sẽ tuyệt đối chấp hành một cách trung thực. George cũng không ngoại lệ.

- Joey, trong khoảng thời gian Tinh Linh Tộc chưa phái cao thủ đến, nhất định phải chú ý tới sự an toàn của hai nô lệ Tinh Linh kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.