Thiên Hạ Vô Song

Chương 381: Nàng Công Chúa Ngây Thơ 2




- Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!

Mạnh Hàn liên tục nói ba lần dừng lại, mới có thể ngắt lời công chúa Catherine đang dõng dạc hỏi tội mình. Công chúa Catherine đột nhiên trở nên kích động, thậm chí nói liên tục đã đứng lên. Cho dù dừng nói chuyện lại, nàng vẫn có chút tức giận nhìn Mạnh Hàn. Trong mắt nàng mơ hồ có thể thấy được ánh nước lấp lánh.

- Công chúa điện hạ, công chúa nói những lời này, có phải có chuts quá đáng hay không?

Công chúa kích động, Mạnh Hàn lại không kích động. Hiện tại hắn tự hỏi tại sao công chúa Catherine lại là một người căn bản không hiểu chính trị như vậy. Nha đầu ngốc chỉ biết bảo hộ người thân của mình. Sau khi bị người ta lừa bịp, lại gióng trống khua chiêng chạy đến địa bàn của mình, sau đó chỉ vào mũi của mình nói tất cả đều do mình. Sau khi nói xong còn thiếu chút nữa thì khóc?

- Đều tại ngươi!

Bị Mạnh Hàn nói như thế, công chúa điện hạ Catherine càng thêm tức giận. Vừa nãy nàng còn cố gắng nhẫn nhịn được nước mắt, hiện tại rốt cuộc nước mắt đã nhỏ xuống.

- Được rồi!

Mạnh Hàn bị công chúa kỳ quái này làm cho không nói được rõ ràng. Sau đó hắn ngồi xuống, lẳng lặng chờ công chúa Catherine trấn tĩnh trở lại ngồi chỗ. Lúc này hắn mới nghiêm túc nói với vị công chúa ngây thơ này:

- Nếu như công chúa điện hạ có bất mãn đối với ta, có thể lên án. Như vậy, theo pháp luật của Công quốc ta là quý tộc có thể tự biện biện. Công chúa điện hạ, ta không đồng ý công chúa đối mặt lên án ta như vậy.

- Nếu như bởi vì Công quốc giàu có, quốc gia xung quanh thèm muốn, mà lên án ta, ta không đồng ý.

Dù sao đi nữa hắn cũng đang nhàn rỗi. Biện luận một chút với nàng công chúa xinh đẹp này cũng rất tốt:

- Đầu tiên, nếu như sợ giàu có sẽ khiến các quốc gia xung quanh nổi lòng tham, như vậy bệ hạ Đại Công có nguyện ý khiến Công quốc biến thành một quốc gia bần cùng hay không? Mọi người đều sống rất gian khổ, kể cả bệ hạ Đại Công và các quý tộc ở bên trong đó?

- Không!

Công chúa Catherine ngây thơ, nhưng không có nghĩa nàng là một kẻ ngu si. Thống trị quốc gia, không ai nguyện ý dưới sự thống trị của mình, dân chúng lại ngày sau không bằng ngày trước?

- Như vậy, cho dù ta chế tạo tơ lụa, nhưng ta giao nộp thuế cho quốc gia. Bắt đầu từ năm trước cho đến sau này là chín năm, tổng cộng chính là hai trăm kim tệ.

Mạnh Hàn nhìn eo nhỏ của công chúa Catherine, cười hỏi:

- Có phải hai trăm kim tệ của ta tăng thêm vào thu nhập của quốc khố, lại khiến các quốc gia xung quanh Công quốc bắt đầu mơ ước hay không?

- Nhưng dựa theo thu nhập của ngươi bây giờ, ngươi không nên chỉ giao nộp chút thuế như vậy.

Công chúa Catherine lập tức chuyển đề tài.

- Xin lỗi, công chúa điện hạ, thời điểm thu thuế không phải nói như vậy.

Mạnh Hàn vô cùng kiên quyết lắc đầu:

- Nếu ta nộp thuế, vậy không thể thu lại nữa. Huống hồ, nếu như không có ta, trong vòng mười năm sau này, Công quốc có thể thu được của Hoàng Sa Trấn bao nhiêu thuế? Không thể bởi vì ta có một sản nghiệp kiếm ra tiền, liền trở thành lý do khiến Công quốc bị cái nước khác nhòm ngó được.

Loại cách nói này ấu trĩ đến cực điểm. Mạnh Hàn tuyệt đối không thừa nhận. Nếu không phải đối phương là công chúa điện hạ Công quốc, Mạnh Hàn đã trực tiếp ném nàng ra ngoài.

- Nhưng nếu ngươi đã có sản nghiệp tơ lụa, tại sao còn muốn bán đấu giá?

Công chúa điện hạ rõ ràng không phải là người dễ dàng lùi bước như vậy. Nàng lập tức bắt đầu chất vấn Mạnh Hàn về một hành động khác.

- Điện hạ, nếu sản nghiệp tơ lụa là của ta, như vậy ta bán nó đi, có gì là không được?

Mạnh Hàn rất tò mò nhìn mỹ nữ ngây thơ đang ngồi đối diện, dáng vẻ vàng thật không sợ lửa hỏi.

- Nhưng nếu như không phải ngươi bán đấu giá, phụ thân ta làm sao phải bồi thường mấy trăm ngàn kim tệ như vậy?

Lúc này Catherine đã có chút sốt ruột. Hai vấn đề lúc trước, Mạnh Hàn đều chiếm được lý. Nàng căn bản không có cách nào đáp lại. Bản thân mình nhất thời kích động chạy tới nơi này lý luận với Mạnh Hàn, lại không chiếm được kết quả lý tưởng, công chúa điện hạ cũng có chút sốt ruột.

- Cái này, công chúa phải hỏi phòng đấu giá Tôn Vinh chứ? Nếu đã thu kim tệ, chần chừ không giao cho ta. Bọn họ làm mất đi, bọn họ đương nhiên phải chịu trách nhiệm bồi thường.

Mạnh Hàn thể hiện dáng vẻ thiên kinh địa nghĩa nói:

- Nếu như bọn họ tính sổ sách nhanh, trực tiếp giao kim tệ cho ta, vậy làm mất kim tệ là sự tổn thất của ta, cũng không cần bệ hạ Đại Công bồi thường. Nói đến nói đi, công chúa hẳn nên đi tìm phòng đấu giá Tôn Vinh, tìm tới chỗ ta có ích lợi gì? Đây không phải là lỗi của ta?

- Nếu không phải ngươi đắc tội Tinh Linh Tộc, bọn họ làm sao lại kéo dài không giao kim tệ?

Lần này, Catherine công chúa đã có chút cưỡng từ đoạt lý.

- Ta làm sao đắc tội Tinh Linh Tộc? Ta cứu vớt hai nô lệ Tinh Linh, mang cho cuộc sống tự do cho các nàng. Tinh Linh Tộc cảm ơn ta còn không kịp, làm sao có chuyện ta đắc tội Tinh Linh Tộc?

Trên mặt Mạnh Hàn hiện ra một nụ cười có chút châm chọc nhìn mỹ nữ ngây thơ trước mắt. Đồng thời hắn phát hiện vẻ kinh ngạc trên mặt công chúa. Trong lòng hắn thoáng động. Xem ra, có vài thứ nữ hài ngây thơ này không biết. Bằng không nàng sẽ không nghe lời nói một phía của người khác chạy tới cửa nhà hắn gây phiền phức.

- Nhưng ngươi không nên cùng hầu tước đại nhân thông đồng với nhau đến đối kháng với phụ thân ta.

Dường như đã cảm giác lý do trước đó của mình có chút không vững vàng, công chúa Catherine thay đổi một lý do khác, tiếp tục khiển trách Tử tước đại nhân Antonio.

- Công chúa điện hạ, nói chuyện muốn nói chứng cứ.

Mạnh Hàn ung dung thong thả uống một hớp nước trà trên bàn. Sau đó hắn mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn công chúa:

- Con mắt nào của công chúa nhìn thấy ta và hầu tước đại nhân thông đồng với nhau?

- Vậy ngươi giao sản nghiệp tơ lụa cho hầu tước đại nhân, đây là ý gì?

Trong vành mắt công chúa Catherine lại ngân ngấn nước mắt:

- Đây không phải là ngươi công khai trợ giúp hắn mở rộng thế lực sao?

- Công chúa điện hạ, xin người thôi đi. Ta không cho hầu tước đại nhân sản nghiệp tơ lụa, mà là ta bán đi.

Giọng nói của Mạnh Hàn lại càng thêm uy nghiêm:

- Ta ở trước mặt mọi người bán đấu giá, những người khác không mua, ta có biện pháp gì? Chẳng lẽ muốn ta đường đường một Tử tước đại nhân đến cầu xin bọn họ mua một sản nghiệp để kiếm tiền sao?

- Ngươi...

Công chúa Catherine nghe thấy giọng nói của Mạnh Hàn đột nhiên tăng cao liền cả kinh. Sau đó, nàng nghe được Mạnh Hàn nói những lời này, không khỏi bụm mặt, bắt đầu rấm rứt khóc.

- Công chúa điện hạ, ta không biết công chúa nghe ai nói hươu nói vượn gì, mà lại tới chỗ ta tìm phiền phức. Tuy nhiên, ta vẫn khuyên công chúa, một nữ hài ngây thơ như công chúa, không thích hợp để tham dự vào chuyện như vậy.

Công chúa vẫn khóc lóc, thật khiến Mạnh Hàn không biết phải làm gì. Chờ tới lúc công chúa điện hạ khóc một hồi lâu, Mạnh Hàn mới mở miệng.

Vừa nghe Mạnh Hàn nói chuyện, tiếng khóc của công chúa điện hạ liền nhỏ hơn rất nhiều. Dường như nàng đang lẳng lặng nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.