Thiên Hạ Vô Song

Chương 403: Thỉnh Giáo Chuyện Làm Ăn (2)




Nhìn vẻ mặt chờ mong của Amanda, Mạnh Hàn cũng không hề giấu làm của riêng. Hắn nhanh chóng trả lời:

- Không ngoài tìm vài loại buôn bán kiếm tiền, sau đó mọi người cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. Nghiêm khắc mà nói, không thể nói là vấn đề ai nuôi sống ai. Ngoại trừ cha mẹ con cái ra, mọi người không có nghĩa vụ nuôi sống người khác. Nếu như nàng vẫn nghĩ làm sao nuôi sống người khác, ta khuyên nàng nên bỏ ý định này đi, duy trì hiện trạng tốt hơn.

- Tại sao?

Rõ ràng nữ tử mù Amanda không ngờ rằng Mạnh Hàn sẽ suy nghĩ như vậy. Nàng không nhịn được cả kinh hỏi tới. Ngay cả lão đầu Roger đang ở bên cạnh, dường như cũng rất kinh ngạc, nhìn Mạnh Hàn, vẻ mặt không tin.

- Có thể các ngươi cảm thấy, ta nuôi sống cư dân trên lãnh địa của mình, hoặc là nói ta nuôi sống những cặp sinh đôi trên lãnh địa của ta.

Mạnh Hàn biết suy nghĩ của mình nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc, cho nên không hề có chút cảm giác kỳ quái nào:

- Nhưng ta vẫn có thể vỗ ngực nói với những người bên ngoài, ta không hề nuôi sống bất kỳ người nào. Mọi người trong lãnh địa của ta đều phải tự mình lao động kiếm cơm ăn. Có thể ta chỉ cung cấp một chút cơ hội làm việc. Nhưng nuôi sống bọn họ chính là bọn họ, mà không phải là ta.

- Mọi người có tính lười nhác. Khi nàng nghĩ nàng nhiệt tình trả giá chính là làm việc thiện, người khác cũng cho là việc thiện. Nhưng sau khi loại việc thiện này trở thành quen thuộc, người khác sẽ không cho là như thế nữa.

Mạnh Hàn không cho rằng Amanda và Roger có vấn đề gì. Hắn tự mình tiếp tục nói:

- Bọn họ sẽ cảm thấy, đây là chuyện theo lý phải làm. Bọn họ quen với loại bố thí này sẽ yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả những gì nàng đã trả giá mới có được. Thậm chí thời điểm bởi vì nàng cho không đủ bọn họ sẽ chỉ trích nàng.

- Có một chuyện cười rất nổi danh. Một người mỗi ngày đều bố thí cho một ăn mày. Nhưng số tiền bố thí càng ngày càng ít. Người ăn mày liền hỏi hắn, tại sao tiền bố thí lại càng ngày càng ít như vậy. Người kia trả lời nói, hắn có thê tử, có hài tử cần phải nuôi sống, cho nên số tiền cho ăn mày phải ít đi.

Sau khi Mạnh Hàn đưa ra ví dụ này, hắn ngồi chờ xem biểu hiện của Amanda và Roger.

- Tên ăn mày kia nói như thế nào?

Amanda cau mày, hình như nghe hiểu, cũng dường như nghe chưa hiểu. Nàng sốt ruột hỏi một câu.

- Tên ăn mày kia giận dữ, nghiêm khắc chất vấn người kia: “ Sao ngươi có thể dùng tiền của ta đi nuôi sống người nhà của ngươi được?” Câu trả lời này thế nào? Có phải rất thú vị hay không?

Mạnh Hàn cười với biểu hiện kỳ quái nói ra những lời đó, tiếp theo lại nhìn hai người.

- Có phải tên ăn mày này quá đáng quá hay không?

Lão đầu Roger vẫn không nói gì. Từ đầu đến cuối, đều là do Amanda nói chuyện. Lúc này nàng cũng cảm thấy có chút không thể nào hiểu được. Tại sao người ăn mày kia lại nói như vậy?

- Điều này chính là phiền phức mà ta đã nói tới.

Mạnh Hàn bất đắc dĩ nói:

- Nếu như nàng vẫn nghĩ làm sao nuôi sống mọi người, nàng sẽ không có một kết quả tốt. Trong lãnh địa của ta không có người nào tồn tại dựa vào sự nuôi sống của ta. Nhiều nhất chỉ có thể nói, ta cho bọn họ cơ hội sống, mà không phải là ta nuôi sống bọn họ. Kể cả những cặp sinh đôi trong lãnh chúa phủ của ta đều có thể rất kiêu ngạo nói với người ngoài, bọn họ dựa vào sức lao động của chính mình để nuôi sống mình. Đây không phải là vấn đề ai nuôi sống ai. Nếu như nhất định phải nói như vậy, ta chỉ có thể nói, ta đang điên cuồng bóc lột bọn họ. Ta mới là ký sinh trùng lớn nhất.

- Nhưng làm lãnh chúa, không phải ngươi nuôi sống bách tính trong thành trì của ngươi hay sao?

Amanda vẫn cau mày. Tuy rằng nàng nghe thấy Mạnh Hàn nói rất nhiều, nhưng nàng vẫn còn có chút vấn đề nghĩ không thông. Hay là tư tưởng của chính nàng vẫn chưa thể xoay chuyển được.

- Làm lãnh chúa, trách nhiệm của ta là lãnh đạo bách tính trong thành trì của mình thật tốt, mà không phải đơn thuần là cho bọn họ cuộc sống càng tốt hơn.

Mạnh Hàn rất kiên định phủ nhận cách nói này:

- Phần lớn mọi người khi quen được bố thí, sẽ cho rằng theo lý thường bọn họ phải được, nên không biết cảm ơn.

Nói xong những điều này, Mạnh Hàn vẫn nói rõ ý tứ một lần nữa.

Mạnh Hàn rất may mắn. Trước đây rất lâu, hắn dựa theo công tác phân phát tiền lương cho những cặp sinh đôi trong lãnh địa của mình. Cho nên cho tới bây giờ vẫn không có người nào từng có ý định trở mặt thành thù. Những thành viên của đội thân vệ, tuy rằng Mạnh Hàn bất kể chi phí bồi dưỡng bọn họ, nhưng đó là bắt bọn họ sau này tại một địa phương nào đó vì Mạnh Hàn bọn họ sẽ liều mạng đổi lấy. Có thể nói, bất kỳ ai cũng không thua thiệt.

- Như vậy, làm chuyện làm ăn gì mới có khả năng giải quyết một cách đơn giản nhất, hữu hiệu nhất cho cuộc sống của bách tính trong thành trì?

Dường như không muốn tiếp tục thảo luận nhiều hơn trong vấn đề này, Amanda nhanh chóng thay đổi một chủ đề, nhưng vẫn liên quan tới chuyện làm ăn.

- Có vài loại chuyện làm ăn có mối quan hệ mật thiết với mọi người. Mặc kệ là người ở nơi nào đều cần tới những thứ này. Nàng có thể cân nhắc tới vài loại chuyện làm ăn này thử xem.

Thật ra Mạnh Hàn cũng không giấu làm của riêng. Cho dù Amanda vẫn không thẳng thắn nói rõ thân phận của nàng với hắn, nhưng Mạnh Hàn vẫn tự mình nói ra những điều mình biết:

- Với các loại chuyện liên quan tới ăn, mặc, ở, đi lại, bất kể là ai cũng không thể bỏ được. Nắm giữ được mấy chuyện làm ăn này, chỉ cần là người mưu tính không phải quá ngu ngốc, trên căn bản có rất ít khi phải bồi thường tiền, chỉ là vấn đề kiếm được nhiều tiền hay ít tiền mà thôi. Tin tưởng chỉ cần là người chịu khó chuyên tâm, nuôi sống bản thân mình tuyệt đối không thành vấn đề.

Mạnh Hàn cũng chỉ có thể nói như vậy. Hắn cũng không thể nói thẳng suy nghĩ trong đầu của mình ra. Thậm chí ngay cả những kinh nghiệm, kiến thức của mình kiếp trước đều nói ra sao? Nhưng chỉ cần là người thông minh, nói vậy nhất định có thể hiểu rõ được ý tứ của mình. Ăn, mặc, ở, đi lại, không phải mình từ một kẻ không có gì cả đến bây giờ vẫn dựa vào năm chữ này sao?

- Cảm ơn đại nhân, ta đã hiểu!

Amanda thật sự rất thông minh. Mạnh Hàn chỉ thoáng chỉ điểm một điểm, Amanda đã có thể từ trong những điều này hiểu được đạo lý trong đó. Mặc kệ Mạnh Hàn kinh doanh lẩu Song Tử, ba lô lính đánh thuê, phòng vệ sinh, tơ lụa hay hiện tại đang xây dựng khách sạn, hơn nữa bên ngoài nghe nói còn có chuyện buôn bán xe ngựa cũng không thiếu phần của hắn. Tất cả đều không tách rời khỏi phạm trù ăn, mặc, ở, đi lại. Có thể nói, Mạnh Hàn đã nói ra điều cơ bản nhất cho Amanda. Còn Amanda có thể phát huy ra bao nhiêu, vậy phải xem năng lực của nàng thế nào.

- Đại nhân, nếu như ta có thể đối xử bình đẳng với con dân của ta, mọi người đều nhận được bình quân những thứ nên có. Ta nghĩ, nếu làm như vậy bọn họ nhất định sẽ không có gì oán hận chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.