Thiên Hạ Vô Song

Chương 426: Tập Kích Bất Ngờ




- Vâng, đại nhân!

Lúc này Joey và Juli đều đặc biệt kích động. Các nàng đều được đại nhân dẫn dắt, lãnh đạo một quân đội trước nay chưa từng có. Điều này đã làm cho các nàng kích động tới cực điểm, hưng phấn đáp ứng.

- Khải Văn tiên sinh, còn có ba tháng. Tiên sinh có thể hồi phục lại ma lực của mình.

Trước đó, Mạnh Hàn vẫn không có cơ hội nói với Khải Văn tiên sinh. Hiện tại nhân lúc này, hắn thông báo cho Khải Văn tiên sinh được biết.

Nghe thấy Mạnh Hàn báo tin tức kia, Khải Văn tiên sinh sửng sốt, lập tức lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên:

- Đại nhân, ngài đã có thể làm quyển sách mặt phẳng chiếu cấp bốn?

Mấy ngày nay, Khải Văn tiên sinh vẫn vùi đầu chế tạo quyển sách cùng Demi, căn bản không nghe thấy tin tức bên ngoài. Hắn không biết chuyện này cũng là chuyện vô cùng bình thường.

- Ma lực có hạn. Mỗi ngày chỉ có thể hoàn thành một cái.

Mạnh Hàn có phần ái ngại nói. Cũng không phải là hắn không nỗ lực. Thật sự bị đáng chết. Hắn lại bị hạn chế trên phương diện ma lực. Cho dù có nhiều ma tinh thạch như vậy, cũng cần tiêu hao thời gian rất dài và tâm thần lực lớn mới có thể hoàn thành một cái.

- Ta... Ta không vội!

Khải Văn tiên sinh đã khiếp sợ trước tin vui lớn này, đến mức nói chuyện cũng không thể lưu loát như trước được. Hắn đã sống mấy chục năm không có ma lực, khiến hắn nhìn thấy thái độ của cả nhân sinh, cũng khiến hắn gần như có một khát khao cố chấp đối với việc hồi phục ma lực nhiều hơn bất kỳ người nào khác. Hiện tại Mạnh Hàn nói cho hắn biết, chỉ cần chờ mấy tháng. Sau khi Mạnh Hàn hoàn thành một trăm cái quyển sách mặt phẳng chiếu cấp bốn, Tinh Linh Tộc có thể hồi phục ma lực của hắn. Cho dù đã từng là ma đạo sư đỉnh phong, Khải Văn tiên sinh cũng không nhịn được toàn thân trở nên run rẩy.

- Mặt khác, quyển sách ma pháp như vậy có hơi lớn một chút. Ta sẽ làm một vài quyển sách mặt phẳng chiếu nhỏ hơn, thử một chút xem có thể biến quyển sách nhỏ hơn, thuận tiện để mang theo hay không.

Thành phẩm thứ nhất vẫn có vẻ quá lớn. Quyển sách như vậy không chỉ bắt mắt, hơn nữa không tiện mang theo. Ý niệm đầu tiên trong đầu Mạnh Hàn chính là lựu đạn bỏ túi nhìn thấy trong phim ảnh kiếp trước. Tình hình bốn hoặc là năm cái cùng cắm vào, mang ở phia sau người. Có lẽ quyển sách nhỏ hơn một chút, tuyệt đối có thể thực hiện được.

- Vậy để ta đi thử nghiệm.

Khải Văn tiên sinh lôi kéo Demi, nhanh chóng rời khỏi. Demi đều bị hắn kéo đi không nhịn được phải chạy chậm. Vừa chạy, nàng vừa kinh ngạc trước tốc độ của Khải Văn tiên sinh. Bên cạnh Mạnh Hàn chỉ còn lại Grace và Elyse.

- Đại nhân, không phải đại nhân đã sớm muốn làm những thứ này chứ?

Từ đầu đến cuối, Grace đều không nói gì. Lúc này rốt cuộc nàng mới mở miệng.

- Đúng vậy, Grace.

Mạnh Hàn không hề phủ nhận những điều này:

- Nàng cũng biết, chúng ta còn quá yếu. Một khi có nguy hiểm gì, bất kể là hầu tước đại nhân hay là Tinh Linh cũng vậy, cho dù có quan hệ tốt với bọn ta, nhưng vào thời khắc mấu chốt, đáng tin nhất vẫn là bản thân chúng ta.

- Đại nhân, có những cái này, có phải chúng ta sẽ an toàn hay không?

Elyse ở bên cạnh lôi kéo một cánh tay Mạnh Hàn, ôm vào trong lòng, lặng lẽ hỏi.

- Đúng vậy, Elyse. Tạm thời, chúng ta có thể tính là an toàn.

Mạnh Hàn cũng thở ra một hơi thật dài, có chút vui mừng trả lời.

Khi Mạnh Hàn xuất phát, hắn dẫn theo Joey, Juli và một trăm thành viên của đội thân vệ rời khỏi. Nơi hắn muốn đến, tất nhiên là rừng rậm Tinh Linh. Thứ muốn đưa là một trăm quyển sách mặt phẳng chiếu cấp bốn.

Không thể trách Mạnh Hàn mang theo nhiều người như vậy. Mỗi quyển sách mặt phẳng chiếu sử dụng ma tinh thạch cũng tốt, ma hạch cũng tốt, tính số lượng kim tệ tương đương đều là một con số lớn. Một trăm quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu cấp bốn, nếu dùng cái giá Mạnh Hàn đã báo cho ba đại nghiệp đoàn, sẽ giá trị đủ một trăm vạn kim tệ. Nếu như đánh giá sơ qua, đặt ở kiếp trước của Mạnh Hàn, chí ít phải là khoản tiền kếch xù 10 tỉ nhân dân tệ.

Hành hóa có giá trị lớn như vậy không dùng tới rất nhiều hộ vệ, mới gọi là không bình thường. Tuy rằng đã báo cho Tinh Linh Tộc, nhưng địa điểm giao hàng lại ở bên trong rừng rậm Tinh Linh, cẩn thận không bao giờ thừa. Cũng không ai dám nói, đối mặt với hàng hóa một trăm vạn kim tệ, lại có ai không động tâm.

Thành vệ quân thậm chí đã xuất động một ngàn người, đặc biệt chia làm mấy tiểu đội tuần tra trên đoạn đường từ phủ thành chủ đến rừng rậm Tinh Linh, bảo đảm không có nhân vật khả nghi nào xuất hiện.

Mạnh Hàn không giống như lần trước, cất một trăm quyển sách mặt phẳng chiếu cấp bốn cả vào trong một cái rương. Mà một trăm thành viên của đội thân vệ, trên người mỗi người đều mang theo một cái. Và bọn họ còn được trang bị quyển sách Hỏa cầu thuật đặt ở cùng một chỗ. Dù sao đi nữa đều là tác phẩm được chế tạo dựa trên cơ sở của Mạnh Hàn. Từ vẻ bề ngoài nhìn vào, gần như không phân biệt được sự khác nhau. Trong cái rương được vô số người hộ vệ kia, lại chứa một trăm quyển sách rỗng, dùng để cho đủ số.

Cho dù Mạnh Hàn vận dụng sủng vật đám mây của mình, ở trên không tuần tra tới lui nửa ngày cũng không phát hiện có gì không thoả đáng. Nhưng Mạnh Hàn vẫn mơ hồ cảm thấy, hành trình lần này dường như sẽ không quá dễ dàng. Cảm giác nói không ra này chính là một loại dự cảm.

Áo chống đạn, nỏ gấp, quyển sách ma pháp, đây là trang bị tiêu chuẩn. Đội ngũ một trăm người bảo hộ nghiêm ngặt Mạnh Hàn và Demi Diana và Khải Văn tiên sinh ở giữa. Joey và Juli tự mình mang theo một cái rương chứa một trăm quyển sách rỗng không cũng đi ở chính giữa. Đoàn người cứ đề phòng nghiêm ngặt như vậy chạy về phía rừng rậm Tinh Linh.

Dọc theo đường đi bọn họ đều vô cùng cẩn thận, nhưng không gặp phải nhân vật nào chướng mắt. Người duy nhất bọn họ gặp chính là đội tuần tra của thành vệ quân. Trên con đường này bình thường vốn hoang tàn vắng vẻ, hiện tại càng không có bất cứ động tĩnh gì. Dọc đường đi tới, ngược lại hoàn toàn không có bất ngờ gì, khiến Mạnh Hàn cẩn thận từng li từng tí một dường như có vẻ dư thừa.

Phía trước chính là rừng rậm Tinh Linh. Đoạn đường chỉ còn lại khoảng mấy trăm mét nữa. Đến lúc này, trong lòng Mạnh Hàn cũng buông một khối đá lớn xuống. Đến nay Mạnh Hàn vẫn chưa từng nghe nói có người nào dám gây sự ở bên trong rừng rậm Tinh Linh,.

Nhìn thấy rừng rậm ngay trước mắt, mọi người đều buông lỏng cảnh giác, thoải mái đi về phía biên giới rừng rậm. Phải nói rằng các thân vệ đã sống ở Hoàng Sa Trấn từ nhỏ đến lớn. Bọn họ nương tựa vào rừng rậm Tinh Linh, đương nhiên biết rừng rậm Tinh Linh đáng sợ. Bọn họ cũng tin chắc, không có người nào sẽ gây sự ở trong rừng rậm Tinh Linh.

Thời điểm mọi người ở đây chỉ còn thiếu hai mươi mét nữa là có thể tiến vào rừng rậm, đột nhiên đã xảy ra sự biến động khác thường.

Trong rừng rậm tối đen, đột nhiên vang lên những âm thanh quái dị. Sau đó, mọi người chợt nghe được một vật thể lao nhanh tạo ra tiếng xé gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.