Thiên Hạ Vô Song

Chương 49: Học Đồ Trung Cấp (1)




Hiện tại Mạnh Hàn đột nhiên muốn đưa tập thể bọn họ vào xã hội chủ nghĩa tư bản, bọn họ có những nghi ngờ như vậy cũng là chuyện bình thường, có thể tiếp nhận được.

- Tin tưởng ta, cũng tin tưởng vào bản thân các nàng!

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Mạnh Hàn lại không thể nói như vậy. Cho nên, hắn vẫn nhanh chóng nhìn về phía hai nữ quản gia mỉm cười một chút:

- Không cần lo tới nguyền rủa của cặp sinh đôi gì đó. Không cần phải để ý xem người khác nói các nàng như thế nào. Bây giờ các người là tự mình kiếm tiền nuôi sống chính mình, sống đường đường chính chính. Mặc kệ là ở bất cứ lúc nào, các người đều có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ra nói cho bất kỳ những người nào dám xem thường các người biết, các ngươi sống có tôn nghiêm!

- Đại nhân!

Nghe Mạnh Hàn dõng dạc nói lời khích lệ như vậy, Grace và Elyse đã không có cách nào kiềm chế được sự tâm tình kích động của mình.

Những thấp thỏm lo lắng vừa này đã bị các nàng ném lên chín tầng mây từ lâu. Ngoại trừ có thể gọi ra một tiếng đại nhân, các nàng cũng không thể nói thêm được điều gì khác. Chỉ có điều hai mắt các nàng ngập đầy nước, nhìn Mạnh Hàn.

Không riêng gì hai quản gia như vậy, ngay cả hai tiểu thị nữ Demi và Diana đứng bên cạnh nghe Mạnh Hàn nói như vậy, lúc này dường như cũng bị lời nói của hắn cảm hoá, hai bàn tay nắm chặt lại, vẻ mặt đầy quyết tâm, xem vào thực sự vô cùng khả ái.

- Tốt. Thương lượng một chút về tiêu chuẩn tiền lương, sau đó nói cho mọi người biết.

Mạnh Hàn cười nắm lấy nắm đấm nhỏ do Dêm vung lên, sau đó đưa ra mệnh lệnh cho Grace và Elyse.

- Vâng, đại nhân!

Lần này, hai nàng không có bất kỳ ý kiến nào khác. Hai nữ quản gia sau khi vô cùng thục nữ quỳ gối hành lễ, lẳng lặng lui ra ngoài.

Một đêm này, tất cả Hoàng Sa Trấn giống như đều sôi trào. Những người bên ngoài tới đều không rõ tại sao những cặp song sinh này bình thường thấy mọi người không dám nói nhiều đột nhiên thay đổi tính tình như vậy. Bọn họ lại kích động la to như vậy. Có người hiếu kỳ đi hỏi, nhưng cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào. Tất cả chỉ có thể oán giận một câu không hiểu, tiếp theo đó thì hưởng thụ rượu ngon của mình.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, mọi người nhìn thấy những cặp sinh đôi trên mặt vẽ hình Lục Mang Tinh, đột nhiên cảm thấy bọn họ có phần không giống với trước đây. Nhưng cụ thể bọn họ không giống ở chỗ nào, lại không ai nói rõ được. Điều duy nhất có thể nói rõ được chính là những người vốn trầm mặc ít lời trừ phi bọn họ yêu cầu mới có thể trả lời bọn họ bằng vài từ đơn giản, mỗi người chợt trở nên hay nói lên. Khi nói chuyện cùng mình, bọn họ cũng có thể nhìn mắt mình, giao lưu vô cùng tự nhiên.

Mạnh Hàn rất vui mừng trước sự biến hóa này. Theo Mạnh Hàn thấy nụ cười trên mặt những người này đã trở nên tự tin hơn bất kỳ lúc nào trước đó, cũng làm cho người ta cảm thấy hài lòng.

Suy nghĩ một chút tới tình cảnh của đám người này khi mình vừa tới nơi quỷ quái này, nhìn lại dáng vẻ mười phần tinh lực của bọn họ bây giờ, Mạnh Hàn đột nhiên có cảm giác thành tựu.

- Đây mới là điều ta muốn nhìn thấy.

Mạnh Hàn nhìn về phía hai tiểu thị nữ đang đứng sát bên cạnh cười tán dương. Hai tiểu thị nữ hiện tại cũng bước đi ngẩng đầu ưỡn ngực. Hai người các nàng cũng có tiền lương của riêng mình. Hoặc là nói các nàng là người của lãnh chúa đại nhân, có tiền mình được nhận hàng tháng, cũng xem như nuôi sống được một trong những người của mình. Ngoại trừ thời điểm đối mặt với Mạnh Hàn, các nàng sẽ tỏ ra rất thục nữ biến thành thị nữ như trước kia. Trong những lúc khác, Demi và Diana kiêu ngạo giống như hai con khổng tước nhỏ đầy mỹ lệ.

Lãnh địa đang vui vẻ phồn vinh. Tâm tình Mạnh Hàn cũng vô cùng sảng khoái. Nhờ đó, hiệu suất chế tạo quyển sách mặt phẳng chiếu cũng tăng lên nhiều. Liên tục mấy tháng, mỗi ngày đều phải làm một công việc tương tự, hơn nữa tại thời điểm chế tạo những vật phẩm ma pháp và vẽ ma pháp Lục Mang Tinh lên mặt mọi người cũng làm ra chuyện tương tự. Hiện tại làm những chuyện như vậy quả thực không cần tham khảo, dường như trong đầu đã có mấy cái thước kẻ, compa e ke bằng nguyên tố ma pháp tạo thành. Khi vẽ ra sẽ theo thứ tự nhiên mà thành, thậm chí còn thư thái hơn hẳn so với dùng công cụ để vẽ ra.

Vẽ xong một quyển trục mặt phẳng chiếu, Mạnh Hàn đột nhiên có một loại cảm giác chưa hết thèm. Hắn tiện tay lại cầm lấy một quyển sách trắng khác, bắt đầu vẽ. Với thời gian chưa tới năm phút, ma pháp trận Lục Mang Tinh tiêu chuẩn đã được hiện ra.

Nhìn quyển sách mặt phẳng chiếu đã hoàn thành, Mạnh Hàn đột nhiên cảm thấy giống như không phải là thực vậy.

Từ lúc nào, ma lực của mình lại có thể vẽ ra liên tục hai quyển sách mặt phẳng chiếu như vậy? Hơn nữa tốc độ vẽ vừa rồi đã nhanh hơn trước gấp mười lần. Trước đây ít nhất hắn cần phải hai giờ mới có thể phối hợp tốt các nguyên tố ma pháp và vị trí của bột phấn ma pháp, bảo đảm thời điểm nguyên tố ma pháp phát ra sẽ vững vàng đều đều không bị ngăn ra. Nhưng hiện tại thời gian còn chưa tới năm phút hắn đã hoàn thành?

Mạnh Hàn vươn tay ra nhìn vào hai tay của mình, đầy nghi hoặc. Lẽ nào, mình bất tri bất giác đã hồi phục được một chút ma lực?

Sau khi Mạnh Hàn triệu hoán sủng vật ma pháp thất bại, ma lực của Mạnh Hàn đã giảm đến một mức độ vô cùng thấp. Dựa theo tính toán của Mạnh Hàn đại khái chỉ bằng một phần sáu ma lực so với trước đây. Nhưng hiện tại, Mạnh Hàn đã cảm giác được, ma lực chí ít đã hồi phục gấp hai. Nói cách khác, nếu như dựa theo tiêu chuẩn ban đầu, mình bây giờ đã là một ma pháp học đồ trung cấp.

Có phát hiện này, Mạnh Hàn cảm thấy đột nhiên vui mừng, bất ngờ khiến hắn hoàn toàn không biết làm sao. Thậm chí hắn còn không thể tin được vào phán đoán của mình. Tuy nhiên, sau khi liên tục làm xong hai quyển sách mặt phẳng chiếu, Mạnh Hàn vẫn cảm thấy mình còn dư lực, có thể vẽ ra một quyển sách ma mặt phẳng chiếu nữa vào bất cứ lúc nào.

Vì chứng mình cho cảm giác này của mình, Mạnh Hàn quyết định lại lấy ra một quyển sách trắng. Sau khi trấn tĩnh tâm trạng kích động của mình một chút, sau đó Mạnh Hàn liền nhắm mắt lại tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Sau năm phút đồng hồ qua đi, tâm tình của hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Sau đó Mạnh Hàn bắt đầu động thủ.

Năm phút đồng hồ ngồi tĩnh tâm, đối với sự hồi phục ma lực cơ hồ có thể tính là không cần thiết. Thế nhưng lại có thể khiến Mạnh Hàn hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cảm giác quen thuộc khi vẽ quyển sách ma pháp này khiến thao tác của Mạnh Hàn giống như đi xe trên đường bằng. Thậm chí thời gian thực hiện còn ngắn hơn so với lần trước, Mạnh Hàn đã nhanh chóng hoàn thành xong lần thử nghiệm này.

Ma lực dường như đã có phần tới đáy, nhưng vẫn còn có một ít nữa, cũng không hoàn toàn tiêu hao hết. Điều này đã đã đủ nói rõ, ma lực thật sự đã hồi phục được rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.